Trong Đông Sương phòng chỉ còn lại Tân Diệu và Châu mẫu.
Tân Diệu khẽ vuốt ve tách trà ấm trong tay, kiên nhẫn chờ đợi Châu mẫu mở lời.
Châu mẫu chăm chú ngắm nhìn thiếu nữ trước mắt.
Rõ ràng tuổi tác không khác nữ nhi mình là bao, nhưng lại điềm tĩnh, chững chạc đến vậy. Sau này nếu Nguyệt nhi không còn mẹ che chở, liệu có thể kiên cường như Khấu tiểu thư không?
Nghĩ đến đây, tim Châu mẫu như bị ai đó đ.â.m một nhát, đau nhói.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng Châu mẫu cất giọng yếu ớt: "Ta họ Miêu, tên là Tố Tố."
Bà không trực tiếp kể lý do cãi vã với phu quân, mà thay vào đó lại nói tên mình, rồi trông chờ nhìn Tân Diệu.
Tân Diệu không hiểu sao lại hiểu được mong muốn của Châu mẫu, không, là Miêu Tố Tố, bèn mỉm cười nói: "Tên của bá mẫu thật hay."
Miêu Tố Tố cười: "Đúng vậy, cái tên này rất đẹp. Khấu tiểu thư có từng nghe đồn về Hoàng hậu của triều đình hiện tại không?"
Tân Diệu cảm thấy căng thẳng trong lòng, lắc đầu đáp: "Chưa từng nghe."
Miêu Tố Tố cười chua chát: "Cũng phải, đã qua bao nhiêu năm rồi, trong dân gian dần dần chẳng còn ai dám nhắc đến nữa, các thiếu niên trẻ tuổi như các ngươi hiển nhiên lại càng ít nghe. Hoàng hậu đương triều họ Tân, cái tên 'Tố Tố' này là do Tân Hoàng hậu ban cho ta."
Tân Diệu sửng sốt: "Tên của bá mẫu là do Hoàng hậu đặt ư?"
Miêu Tố Tố gật đầu, ánh mắt dần đắm chìm vào ký ức.
"Hai mươi năm trước, ta còn là một cung nữ nhỏ bé, trong cung ai nấy đều hoang mang lo sợ, sợ quân phản loạn sẽ xông vào kinh thành. Ngày đó, cuối cùng quân phản loạn cũng đến, khi cổng cung sắp bị phá, Hoàng đế ra lệnh tru diệt hậu cung. Những phi tần ngày thường y phục lụa là đều lần lượt ngã gục dưới đất, cung nữ như ta thì chạy tứ tán, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đao kiếm truy sát, có người quen, có người không…”
Miêu Tố Tố kể lại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch: “Lúc ta sắp bị đuổi kịp, thì nhìn thấy một đội binh mã, trong đó có cả nữ binh, nhờ vậy mà ta sống sót. Sau này ta mới biết, hóa ra trong đội quân công phá Hoàng cung ngày ấy có một đội binh của Tân Hoàng hậu…”
Trên môi Miêu Tố Tố hiện lên một nụ cười: “Khi ấy, ta mới nhận ra, thì ra nữ tử cũng có thể như thế. Sau khi triều đại mới lập nên, Tân Hoàng hậu thỉnh cầu Tân Đế thả chúng ta, những cung nhân của triều cũ, ra khỏi cung, còn thưởng cho chúng ta tiền bạc để ổn định cuộc sống. Trước khi rời cung, không hiểu sao ta lại có dũng khí quỳ xuống xin Hoàng hậu ban cho một cái tên. Ta nghĩ rằng, ta sắp bước ra khỏi hoàng cung, bắt đầu cuộc đời mới, thì nên có một cái tên mới.”
Nói đến đây, bà khẽ mở to đôi mắt, như thể hình bóng của vị nữ nhân tựa thiên nữ ấy vẫn còn trước mắt.
“Tân Hoàng hậu nhìn ta rồi nói, tâm ta tựa nước trong, dòng suối thanh lặng lẽ như thế, gọi ngươi là Tố Tố đi. Ta rời khỏi hoàng cung, nhờ chính sách khoan dung của triều đình mới, dù không có cha mẹ thân thuộc, tự lực cũng có thể sống tốt. Sau này, qua sự giới thiệu của người quen, ta kết hôn với Châu Thông…”
"Đầu năm nay, Châu Thông được giữ lại kinh thành làm việc, hắn viết thư bảo ta dẫn Nguyệt nhi lên kinh đoàn tụ. Được trở lại kinh thành, ta vui lắm, nào ngờ trên đường đi Nguyệt nhi bị gãy chân, lúc kêu trời không thấu thì gặp một người tốt bụng. Ta cứ thấy bà ấy quen quen, tiếp tục lên đường thì chợt nhớ ra người ấy rất giống Tân Hoàng hậu. Khi gặp Châu Thông, ta đã kể cho hắn…”
Sắc mặt Miêu Tố Tố lúc này trắng bệch, đầy hối hận và phẫn uất: “Ta mãi nghĩ về chuyện người tốt bụng kia có phải là Tân Hoàng hậu hay không, nhiều lần truy hỏi Châu Thông, cho đến một lần hắn uống rượu say về, trước khi ngủ thì ta giục hắn hỏi thăm cấp trên, hắn đột nhiên nổi giận, bảo ta Tân Hoàng hậu đã c.h.ế.t rồi, đừng có hỏi mãi nữa…”
Miêu Tố Tố ho vài tiếng, mắt ửng đỏ: “Hắn bảo, trước đây trong lòng vẫn ôm mối hận với Tân Hoàng hậu vì bà bỏ đi không lời từ biệt, cho rằng bà làm tổn thương tôn nghiêm của bậc quân vương, nên khi có tin tức về Tân Hoàng hậu liền phái người đi điều tra, xác minh thân phận rồi xử tử ngay tại chỗ…”
Tân Diệu siết c.h.ặ.t tay, bình tĩnh hỏi: “Nếu Châu Thông cũng là bất đắc dĩ, vậy cớ sao hai người lại cãi vã?”
“Vì ta phát hiện ra có vẻ như đã bị hắn lừa gạt.”
“Lừa gạt?” Tân Diệu giật mình.
Trong mắt Miêu Tố Tố lóe lên tia phẫn nộ: “Ta tình cờ phát hiện trong thư phòng có một xấp ngân phiếu và một phong thư, trong thư khen ngợi hắn vì thông tin đã cung cấp. Dù không nói rõ, nhưng ta biết chuyện này hẳn là liên quan đến Tân Hoàng hậu. Ta nghi ngờ, nếu quả như lời hắn nói, hắn chỉ là báo cáo sự việc lên trên, rồi sau đó mọi chuyện đều do bên trên quyết định, thì tại sao lại thưởng cho hắn nhiều tiền đến vậy? Ta dù chỉ là một phụ nhân bình thường, nhưng cũng hiểu được điều này không hợp lý…”
Nghe đến đây, trong đầu Tân Diệu chợt lóe lên hình ảnh của một người.
Người ấy thường mặc y phục đỏ thẫm, lặng lẽ đọc sách dưới ánh hoàng hôn bên giá sách.
Chẳng lẽ Châu Thông đã báo tin về mẫu thân cho kẻ khác?
Nhưng sao Hạ Thanh Tiêu lại đến Uyển Dương vào lúc đó?
Liệu nàng có trách nhầm người chăng?
Miêu Tố Tố lại ho khan hai tiếng, bên môi hé nụ cười chua xót: “Vì xấp ngân phiếu và bức thư ấy, ta không kìm được chất vấn hắn. Ta hỏi hắn phải chăng từ đầu đến cuối đều là dối trá, chưa từng báo tin về Tân Hoàng hậu, mà đã bán tin tức cho kẻ muốn hại bà ấy. Hắn nổi giận, bóp cổ ta điên cuồng, đến khi ta phản kháng thì d.a.o găm đã cắm sâu vào bụng hắn. Sau đó, mọi chuyện Khấu tiểu thư đều đã biết.”
Tân Diệu khẽ run rẩy hàng mi, hỏi một câu: “Vậy hắn có nói tin tức đã được truyền cho ai không?”
Căn phòng lặng ngắt một lúc lâu, rồi Miêu Tố Tố hỏi: “Khấu tiểu thư vì sao lại hứng thú với việc này như vậy?”
Tân Diệu bình thản đối diện ánh mắt bà: “Bá mẫu vì cái c.h.ế.t của Tân Hoàng hậu mà hối hận đau lòng, cuộc hôn nhân vốn hạnh phúc cũng vì thế mà tan vỡ, chẳng lẽ không muốn kẻ đứng sau bị trừng trị sao?”
Miêu Tố Tố mím môi, rồi cất tiếng: “Đương nhiên ta muốn. Ta chỉ là không hiểu vì sao Khấu tiểu thư lại để tâm đến vậy. Khấu tiểu thư thật chỉ vì tò mò thôi sao? Hay là… ngươi có mối liên hệ nào không thể tiết lộ với Tân Hoàng hậu?”
Tân Diệu lặng im hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Ta và Tân Hoàng hậu đích thực có mối quan hệ, nhưng không thể nói.”
Miêu Tố Tố chăm chú nhìn Tân Diệu, nở nụ cười yếu ớt: “Khấu tiểu thư đã nói như thế, ta lại yên tâm. Khi Châu Thông ra tay với ta, hắn bảo Tân Hoàng hậu ngu muội từ bỏ vị trí Hoàng hậu, kẻ muốn bà c.h.ế.t còn nhiều lắm, hắn bán tin tức cho Cố Xương Bá để đổi lấy bạc, chẳng phải cũng là để mẹ con chúng ta về sau không thiếu ăn thiếu mặc sao…”
Bà chợt nhớ lại, chính khi nghe được điều này, trong tình cảnh tuyệt vọng bà đã bộc phát sức mạnh kinh người, đ.â.m c.h.ế.t gã đàn ông ghê tởm kia.
“Cố Xương Bá…” Tân Diệu khẽ lẩm bẩm ba chữ ấy.
Miêu Tố Tố tiếp lời: “Hắn là ca ca của Thục phi, là cữu cữu của Nhị hoàng tử Khánh Vương.”
Quá khứ làm cung nữ đã khiến bà luôn để tâm những nhân vật lớn mà người thường khó lưu ý.
“Khấu tiểu thư, ta muốn nhờ ngươi một việc.”
“Bá mẫu cứ nói.”
“E rằng thân ta khó lòng trụ nổi. Nguyệt nhi không giống Khấu tiểu thư, chẳng được thông minh kiên cường như vậy, giờ nó mất cha, sắp sửa cũng mất mẹ, ta muốn xin Khấu tiểu thư sau này chăm sóc nó một chút.”