Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 82: Thỉnh cầu.



Nhìn ánh mắt cầu xin của Miêu Tố Tố, Tân Diệu rất muốn nói với nàng rằng, mất đi song thân là điều rất đau khổ đối với Khấu tiểu thư, còn nàng thì cũng từng mất đi mẫu thân mà nàng yêu thương nhất, cũng là một nỗi đau khôn nguôi.

Nàng không còn là tiểu cô nương vô tư vô lo, vui chơi khắp nơi nữa. Giờ đây, nàng là "biểu cô nương" của phủ Thiếu Khanh, là chủ nhân của Thư quán Thanh Tùng, nhưng lại không thể trở về làm Tân Diệu của ngày xưa.

"Bá mẫu đã gọi đại phu chưa? Ở kinh thành chắc hẳn có không ít danh y."

Miêu Tố Tố cười khổ: "Ta hiểu rõ cơ thể mình. Sẩy thai chỉ là đẩy nhanh tất cả mà thôi. Khấu tiểu thư, ngươi có thể hứa với ta được không?"

Từ lúc nàng vượt đường xa, cùng những đêm áy náy vì cái c.h.ế.t của Tân Hoàng hậu, nỗi sợ sau khi g.i.ế.t phu quân, sự lo lắng vì sợ người khác phát hiện nguyên nhân cái c.h.ế.t của hắn, cộng với bao nhiêu năm chung sống nhưng phát hiện mình chọn sai người, tất cả những u uất đã đè nặng nàng, cho đến khi bị đẩy ngã mà mất con.

Thể xác và tinh thần nàng đều bị tổn thương, như đèn dầu sắp cạn, cho dù nàng không cam lòng, không muốn rời xa nữ nhi, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận số phận.

Nàng biết, đại cô cô (chị chồng) của mình vì thương đệ đệ mà sẽ đối xử tốt với con bé, nhưng nhỡ đâu, nếu con bé không giữ được bí mật, hoặc có biến cố nào đó khiến đại cô cô biết được rằng chính nàng đã g.i.ế.t c.h.ế.t Châu Thông, thì với tình yêu thương đệ đệ vô cùng của đại cô cô, có thể bà ấy sẽ chuyển hết oán hận lên người Nguyệt nhi.

Khấu tiểu thư không phải là người bình thường, nàng phải tìm thêm một sự bảo đảm cho nữ nhi mình.

Tân Diệu do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc cho Châu muội muội."

Miêu Tố Tố thở phào nhẹ nhõm, cố gắng gượng lên để cảm ơn nàng.

"Bá mẫu đừng động đậy, hãy tịnh dưỡng cho tốt."

Hai người đã nói hết những điều cần nói, Tân Diệu xin cáo từ, Miêu Tố Tố gọi Châu Ngưng Nguyệt tới.

"Nguyệt nhi, tiễn Khấu tiểu thư đi."

Châu Ngưng Nguyệt dẫn Tân Diệu ra khỏi nhà.

" Châu muội muội đừng tiễn nữa, trở về chăm sóc cho bá mẫu đi."

"Khấu tỷ tỷ…" Châu Ngưng Nguyệt khẽ gọi một tiếng.

Tân Diệu nhìn nàng.

Châu Ngưng Nguyệt mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt lên một lời chúc đi đường bình an.

Quay đầu lại nhìn cửa nhà lạnh lẽo, Châu Ngưng Nguyệt khẽ lau giọt lệ.

Nàng rất muốn hỏi Khấu tỷ tỷ xem đã nói gì với mẫu thân, nhưng mẫu thân không muốn nàng biết thì nàng cũng không hỏi nữa. Chỉ cần mẫu thân mau khỏe lại, nàng sẽ nghe theo lời người.

Trời thu cao trong, phố xá tấp nập người qua lại, hoàn toàn khác biệt với sự tiêu điều của nhà họ Châu.

Tân Diệu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời trong xanh, bước nhanh về phía Thư quán Thanh Tùng.

Nam nữ, già trẻ, người bán hàng và người qua đường, người lướt qua nàng không đếm xuể. Bỗng nhiên, Tân Diệu cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Dường như có ai đó đang theo dõi.

Nàng rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng lại bên bức tường, chẳng mấy chốc liền thấy Hạ Thanh Tiêu đi tới.

Gương mặt hắn không hề có chút ngạc nhiên khi bị phát hiện, hắn đứng yên trước mặt nàng.

" Hạ đại nhân theo dõi ta?"



Hạ Thanh Tiêu nhìn thiếu nữ bình tĩnh đối diện mình, thản nhiên nói: "Xem như vậy đi."

Hắn đã cho người điều tra về phu thê Châu Thông, càng điều tra càng thấy thú vị.

Châu Thông thoạt nhìn thì cuộc sống bình thường, sớm đã mất cha mẹ, được tỷ tỷ chăm sóc, từng làm quan tại kinh thành, sau đó chuyển về Uyển Dương, mãi đến đầu năm nay mới quay lại kinh thành.

Thê tử hắn, Miêu thị, lại là cung nữ tiền triều.

Một người là Cẩm Y vệ, một người là cung nữ tiền triều, một cặp vợ chồng như vậy lại sống yên ổn suốt mười mấy năm, lý do Khấu tiểu thư tiếp cận bọn họ chỉ có thể là vì chuyện tại Uyển Dương.

Rốt cuộc tại Uyển Dương đã xảy ra chuyện gì?

Khấu tiểu thư muốn lấy mạng hắn, lại tiếp cận gia đình Châu Thông, thật sự là vì phụ thân nàng ư?

Nhưng một cô nương mới mười hai tuổi khi phụ thân xảy ra chuyện, sao lại có thể khẳng định cái c.h.ế.t của phụ thân nàng không đơn giản, và xác định được kẻ thù là ai?

Hắn, người mà nàng nghĩ là "kẻ thù" ấy, lại là một kẻ oan uổng.

Dù hắn phân tích thế nào, thì tất cả hành động của Khấu tiểu thư đều khó mà lý giải. Nhưng đây lại là sự thật.

Hôm nay hắn đến thư quán, muốn tìm Khấu tiểu thư nói chuyện, rồi thấy nàng đi tới nhà họ Châu.

"Còn không xa thư quán, Hạ đại nhân có muốn vào uống một chén trà không?"

Hạ Thanh Tiêu ngạc nhiên nhướng mày.

Hắn tưởng rằng câu trả lời của mình sẽ chọc giận nàng, không ngờ nàng lại mời hắn uống trà.

Chẳng lẽ nàng định bỏ thuốc vào trà?

Nhìn thiếu nữ với gương mặt bình tĩnh, Hạ Thanh Tiêu lặng lẽ suy nghĩ.

"Được."

Hai người không nói gì thêm, cùng nhau bước về phía Thư quán Thanh Tùng.

Với sự ra mắt của *Họa Bì*, Thư quán Thanh Tùng không còn cảnh vắng vẻ, vào ban ngày cũng thường có khách ra vào. Tân Diệu dẫn Hạ Thanh Tiêu tới cửa nhỏ hướng về Đông Viện.

Hạ Thanh Tiêu hơi do dự, nhìn gương mặt thản nhiên của Tân Diệu rồi im lặng bước vào.

Trong sân có bàn đá, ghế đá, không gian thoáng đãng.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tiểu Liên bưng trà lên rồi lui ra đứng cách xa.

" Hạ đại nhân, xin mời dùng trà."

Gặp lại Hạ Thanh Tiêu, Tân Diệu nhất thời không rõ cảm xúc trong lòng, nếu phải nói ra thì có lẽ nàng cảm thấy nhiều nhất là áy náy.

Từ những điều bí mật mà Miêu Tố Tố đã tiết lộ, có thể thấy rằng Hạ Thanh Tiêu không hề hay biết về những việc mà Châu Thông đã làm, và nàng suýt nữa đã làm tổn thương một người vô tội.

Cũng chính vì cảm giác như vậy, khi phát hiện hắn theo dõi nàng, nàng không cảm thấy bực bội.

Là nàng đã gây hấn trước, nào có tư cách trách người ta để mắt tới nàng.

Nhìn thiếu nữ mỉm cười đưa chén trà, Hạ Thanh Tiêu im lặng.



Cho dù nàng có muốn lấy mạng hắn, cũng chẳng đến mức công khai như vậy.

Nghĩ thế, Hạ Thanh Tiêu đáp lời cảm ơn, nhận lấy chén trà và nhấp một ngụm.

Những lời xin lỗi của Tân Diệu đã đến bên môi, nhưng rồi lại nuốt xuống.

"Hạ đại nhân theo dõi ta là vì lý do gì?"

Hạ Thanh Tiêu khựng lại tay đang cầm chén trà, rồi hạ xuống.

"Khấu tiểu thư nghi ngờ rằng cái c.h.ế.t của lệnh tôn không phải là tai nạn sao?"

Hôm nay hắn đến tìm nàng là muốn thẳng thắn nói chuyện. Hắn không muốn thấy một người như Khấu tiểu thư để tay mình nhuốm thêm máu, bước vào con đường không thể quay đầu.

Tân Diệu kinh ngạc.

Phụ thân của Khấu Thanh Thanh không c.h.ế.t vì tai nạn?

Nàng nhớ Tiểu Liên từng nói rằng phụ thân của Khấu Thanh Thanh bị ngã xuống sông trên đường nhậm chức, đến t.h.i t.h.ể cũng không tìm thấy.

Khoan đã, tại sao Hạ Thanh Tiêu lại liên kết việc nàng ám sát hắn với cái c.h.ế.t của phụ thân Khấu Thanh Thanh?

"Tại sao Hạ đại nhân lại hỏi vậy?"

Sự tránh né của nàng không nằm ngoài dự đoán của Hạ Thanh Tiêu.

Hắn quyết định thẳng thắn hơn nữa: "Ta đã cử người xuống phía Nam điều tra chuyện của lệnh tôn, Khấu tiểu thư có thể kiên nhẫn chờ kết quả."

Tân Diệu không giữ được vẻ bình tĩnh nữa: "Hạ đại nhân đã phái người xuống phương Nam?"

Phương Nam là nơi nào? Uyển Dương phải không?

"Đúng, đã phái người đi Uyển Dương."

Tân Diệu: … Hạ đại nhân quả thật không làm nàng thất vọng.

"Việc này Cẩm Y vệ làm khá tốt, mặc dù không chắc có thể tìm ra gì, nhưng ít nhất so với Khấu tiểu thư một mình hành động ở kinh thành thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn."

Tân Diệu không biết nói gì.

Mặc dù sự hiểu lầm của Hạ Thanh Tiêu khá lớn, nhưng sự hiểu lầm này dường như cũng không có gì xấu…

"Khấu tiểu thư có thể tạm dừng tay không?"

Tân Diệu vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng: "Hạ đại nhân không phải đã từng nói rằng, ta không thể làm gì được ngươi sao?"

Lại đến khuyên nàng dừng tay là có ý gì?

Tân Diệu chợt hiểu ra, có một suy đoán: "Hạ đại nhân nghi ngờ cái c.h.ế.t của Châu Thông có liên quan tới ta?"

Sự im lặng của Hạ Thanh Tiêu chính là câu trả lời.

Tân Diệu cũng im lặng một lúc, rồi nghiêm túc hỏi: "Nếu đúng vậy, tại sao Hạ đại nhân không bắt ta?"