Tú Cầu Bất Đường Hoàng

Chương 18: Chân Tướng



Thị nữ mang theo ta đi đến một gian nhà yên tĩnh ở bên ngoài, ở bên tai ta thì thầm một chút, ở trong ánh mắt có chút dò xét tìm tòi của ta gật đầu liền đi ra ngoài.

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành phải tự mình đi tới. Người thị nữ kia nhất định là thiếp thân thị nữ vị Tang tiểu thư kia nhỉ, cũng chỉ có nàng mới có thể biết một vài chuyện. Cùng thị nữ nói chuyện trên đường đi, rất nhanh thì đã đến một gian viên tử lạc phách (QT dịch không rõ theo mình là cũ kĩ), mở của ra là một nơi khá hẻo lánh, thấy một mảng bên trong dính đầy bụi bặm, lai đi qua mấy gian tiếp theo bên trong, ở chỗ này lại đi đến gần một trước căn phòng có ánh mặt trời.

Ta nghĩ chính là chỗ này rồi, từ vết chân trước cửa thì có thể biết, nơi này khắp phòng đều có rơi một tầng bụi bặm mỏng, chỉ có ở trước của nơi này hơi có nhiều hoặc ít bụi bặm chút, chắc là có người đi qua lại, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong cũng có tiếng đồ sứ khẽ chạm ứng trở lại.

Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, ta ngược lại thì không có gì kinh ngạc, loại bên ngoài loạn thành một đống này, mà bên trong hết sức sạch sẽ ở trong mắt đặc vụ cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Bên trong trên bàn bát tiên có mấy người ngồi, cha nuôi, Tang tiểu thư, Tang gia, còn có hai kẻ dường như là hộ vệ, mặc dạ hành phục (ý chắc là đồ đen dùng vào ban đêm). Còn có lại là một thị nữ, quả nhiên, tất cả như ta dự đoán, chuyện này bên trong có vấn đề.

"Tiểu Dục, mau đến đây ngồi." Cha nuôi vừa thấy ta, kích động đi qua bắt chuyện ta. Ta cũng không khách khí, sớm đã biết sẽ như thế này, trực tiếp gật đầu chào hỏi chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống.

Không một người nói chuyện, rất yên tĩnh, mọi người đều nhìn ta. Trong không khí tràn đầy mùi căng thẳng.

"Ha ha, Diệp y, con gái nuôi này của ngươi quả thật có chút thú vị đấy." Ai ngờ Tang gia lại lớn cười lớn một tiếng phá vỡ bầu không khí vi diệu này.

"Ha ha, không dám nhận không dám nhận." Cha nuôi hồi đáp.

"Ha ha, được rồi, nếu đều là người cùng thuyền, như vậy ta cứ việc nói thẳng đi." Tang gia cười khan hai tiếng đi thẳng vào vấn đề: "Độc ngay từ đầu là do người khác hạ, bất quá ta đã sớm tìm ra thuốc rồi. Chỉ có điều ta muốn biết là ai làm, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục làm. Đem tất cả mọi người lừa gạt ở cùng, lúc này mới có thể bắt được."

"Cha, rốt cuộc là ai?" Tang tiểu thư nhàn nhạt nói, nhưng mà loại khí tràng nhàn nhạt này sau lưng lại đều khiến cho người khác giống như sắp nghẹt thở vậy, hoảng sợ cực kỳ.

Ta trải qua vô số sinh tử chi giao, những khí tràng này đối với ta mà nói, căn bản không có ảnh hưởng. Đúng là ngoại trừ Tang gia có thể chịu được, những người khác cũng không có khả năng. Sắc mặt mọi người đều nặng nề, chắc hẳn đều rất khó chịu.

Tang gia liếc mắt ta một cái, ta biết, đối với tất cả ánh mắt, đều phải bắt được. Hiểu ý nở nụ cười, đúng là không có gì.

Hồi lâu, có lẽ mọi người đều có chút bị tức áp chế đến tim đập nhanh hỗn loạn. Tang rốt cục mở miệng nói chuyện: "Lạc Vũ, đừng lo lắng, ta đã biết rồi."

Làm như ám chỉ, Tang Lạc Vũ thu liễm khí tràng, thản nhiên nói: "Ân, cha nói." Mọi người ở đây rốt cục được thả ra, mọi người đều hít thở.

Tang gia liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, chỉ có ta biết, ánh mắt hắn luôn nhìn ta. Ta biết hắn là có ý gì, muốn đem ta kéo vào trong nước sao.

"Thái phủ." Nói xong, mọi người đều hít vào một hơi.