Tử Giang Thế Cô

Chương 57: Chương 57




Buổi tối đến doanh trại, Bối Hinh Nhi cứ vây lấy Trác Nghiêm Đắc Dụ, kể đúng ra thì hai người cũng là bằng hữu lâu năm không gặp thì ắt hẳn có nhiều chuyện để nói. Khúc Hồ lủi thủi đi ra phía bờ sông, cả đám người Nhất Tịnh đều bị vẻ đẹp ma mị của cô nương kia quyến rũ hết thể. Đang ngồi im lặng nhìn mặt nước thì Khúc Hồ nghe tiếng xì xầm to nhỏ, cô liền trốn ra sau thân cây lớn và quan sát, hai kẻ này là người đi theo Bối Hinh Nhi lúc sáng nay mà, nam nhân áo trắng kia liền đặt một gói giấy nhỏ vào tay nữ nhân áo trắng và nói :
-Bỏ vào rượu cho cẩn thận, đừng làm gì liên lụy sang Bối tiểu thư, giết được Dụ Vương là liền có thể quay về bẩm báo.
-Ngộ nhỡ bị phát hiện thì ta giao đệ đệ ta cho người chăm lo, hứa với ta. – Nữ nhân kia gấp gáp nói.
-Được. – Nói rồi nam nhân đó liền quay lưng bỏ đi ngay.
Khúc Hồ chẳng hiểu gì cả nhưng mà cô liền bám theo phía sau nữ nhân đó, đi vào kho rượu của doanh trại sao ? Khúc Hồ đứng bên ngoài, nếu giờ vào thì sẽ bị nhìn thấy ngay, Khúc Hồ đợi nữ nhân này vừa rời đi liền lẻn vào ngay, cô nhìn quanh tìm mảnh giấy kia, ở góc kia, mảnh giấy bị vo tròn lại và vứt đi. Khúc Hồ mở mảnh giấy ra, không có gì cả, không lẽ những thứ trong đây bị cho vào mấy hũ rượu lớn này sao ? Khúc Hồ liền mở một hũ rượu lớn ra và nhìn vào trong, không thấy gì cả, sau đó thì cửa trại bị vén lên, Trác Nghiêm Đắc Dụ và Bối Hinh Nhi cũng vừa vặn xuất hiện cùng nhau, mặt đối mặt. Nhưng trong tay Khúc Hồ là mảnh giấy lúc nãy, còn hũ rượu lớn thì đang bị mở ra, hành vi của cô mà giờ nói ra thì giống như vừa đổ thứ gì đó vào trong rượu. Trác Nghiêm Đắc Dụ bước lại gần và lên tiếng :

-Nàng lại làm trò gì ở đây ?
-Ta thấy có người … người của vị cô nương này mang theo thứ này đi vào trong này nên ta đi theo … - Khúc Hồ giải thích ấp úng vô cùng.
Trác Nghiêm Đắc Dụ lấy mảnh giấy trong tay Khúc Hồ và đưa lên nhìn, hắn liền lập tức chau mày ngay, là chất độc, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền nhìn sang Khúc Hồ và hỏi :
-Kẻ nào đã lẻn vào đây.
-Là cô nương đứng ở kia. – Khúc Hồ còn nhớ rõ khuôn mặt nữ nhân lúc này nên cứ thế cô chỉ tay về phía nàng ta.
-Hồ đồ. – Trác Nghiêm Đắc Dụ liền lớn giọng.
-Vương Phi có nhầm lẫn không, Tiểu Bát luôn đứng kế ta khi nói chuyện cùng Vương Gia, không hề rời khỏi. – Bối Hinh Nhi liền nói.
-Nhưng rõ ràng là cô ta mà, không thể có chuyện nhầm lẫn ??? – Khúc Hồ liền cau có.
Nữ nhân kia liền quỳ rạp xuống nền đất và than thở với chủ nhân lẫn Vương Gia là mình không hề rời khỏi một bước thì tại sao Vương Phi lại có ý muốn hãm hại. Khúc Hồ không tin, Bối Hinh Nhi càng giải thích càng làm Khúc Hồ hoài nghi hơn, nhưng mà giọng Trác Nghiêm Đắc Dụ đanh thép vang lên :

-CÂM MIỆNG.
Khúc Hồ giật mình, cô hoảng sợ lùi lại vài bước, Bối Hinh Nhi làm khuôn mặt trầm lặng đến chạnh lòng người, vội quỳ xuống nhận lỗi do dạy dỗ đệ tử dưới trướng không tốt. Khúc Hồ liền cảm thấy có gì đó sai sai, rõ ràng cô là người phát giác chuyện đầu độc này nhưng giờ sao cảnh tượng này giống như là hiệu ứng ngược vậy, ý nói rằng cô mới là người ăn nói hàm hồ, đổ oan cho người khác. Trác Nghiêm Đắc Dụ liền đỡ Bối Hinh Nhi đứng dậy và nói :
-Chuyện này ta sẽ đích thân làm rõ, nàng đừng tự trách, hãy về nghỉ ngơi đi.
-Vương Gia … ta thật lòng xin lỗi … - Bối Hinh Nhi ủy mị giống như là Nghê Mật Quân.
Cái quái gì đang diễn ra thế này, vậy thì ai là người làm chuyện này chứ, Khúc Hồ đứng ngơ ngác nhìn Bối Hinh Nhi rời đi cùng đám nữ nhân đi cùng. Còn lại Trác Nghiêm Đắc Dụ và cô đứng trong lều, hắn lên tiếng :
-Nàng có biết đó là thuốc độc, chỉ một giọt rượu cũng có thể giết một người như ta ?

-Ta vốn dĩ không biết, ta chỉ nói sự thật, nữ nhân đó chính là người ta thấy. – Khúc Hồ đáp.
-Nàng đừng ăn nói hàm hồ, nàng định hoài nghi ngay cả khả năng quan sát của ta, đệ tử của Hinh Nhi luôn đứng một nơi không hề rời đi thì làm sao có thể hạ độc ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ giải thích.
-Căn bản là chàng không tin ta. – Khúc Hồ nói.
-Nên nhớ là nàng đã phản bội lòng tin tưởng của ta cho nàng. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nhắc.
-Được rồi, chúng ta đã không hề tin nhau thì cũng không cần giải thích thêm, chàng muốn thế nào thì thế ấy, ta không quan tâm. – Khúc Hồ tức giận bỏ đi.