Tử Giang Thế Cô

Chương 58: Chương 58




Mang theo uất ức vì không chịu tin lời mình nói, Khúc Hồ vừa đi vừa dùng kiếm chém loạn xạ các cây cỏ hai bên lối đi, nhưng vừa nghe tiếng động sau lưng thì Khúc Hồ cũng vung kiếm ra ngay phía sau, cô cứ tưởng Trác Nghiêm Đắc Dụ đi theo nên cũng không phải lo hắn không tránh được kiếm của cô. Nhưng không phải thế, người vừa bị kiếm của cô chém trúng là Bối Hinh Nhi, sao ả ta lại ở đây, kiếm sượt qua vai Bối Hinh Nhi. Liền sau đó là tiếng gọi nhau thất thanh của đám đệ tử Ma Cô, gây náo loạn tìm sự chú ý. Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện với thần thái không thể nào thân thiện hơn, hắn nhìn thanh kiếm trên tay Khúc Hồ đang rỉ từng giọt máu, nhìn sang Bối Hinh Nhi bị thương ở vai. Khúc Hồ nhận được sự hoài nghi từ ánh mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô liền vung kiếm xuống đất và bỏ chạy thật nhanh, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền phất tay cho Nhất Tịnh và Nhị Tịnh chạy theo sau.
Khúc Hồ giận quá mà phát khóc, cô chạy vừa dụi mắt, cô giận rất giận ánh mắt đó của Trác Nghiêm Đắc Dụ. Hắn thà tin nữ nhân kia chứ không tin cô. Khúc Hồ leo lên một cây rất cao, cô len lỏi vào tán lá um tùm nhất, Nhất Tịnh và Nhị Tịnh vừa chạy vừa quan sát hai bên tìm cô. Khúc Hồ ngồi im lặng trên cây cao, cô thích Trác Nghiêm Đắc Dụ, tại sao lại đi thích cái con người tàn bạo đó chứ.
Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa quay về trại của hắn, Nhất Tịnh cũng vừa quay về, bẩm báo rằng không tìm thấy cô. Trác Nghiêm Đắc Dụ đứng dậy bỏ ra bên ngoài, nữ nhân này luôn gây huyên náo, hắn tìm thấy cô rất nhanh, Khúc Hồ nhận ra sự có mặt của Trác Nghiêm Đắc Dụ ở phía dưới. Cô cũng nói vọng xuống :
-Chàng không tin ta thì đừng nên đến tìm ta.
-Trở xuống, đừng để ta nhắc lại lần nữa. – Trác Nghiêm Đắc Dụ ra lệnh.

-Không, có chết ta cũng không về, ta có tự ái. – Khúc Hồ phản đối.
-Mạc Khúc Hồ, nàng đừng quá quắt như thế, nàng không còn là nữ nhân mà ta biết lúc trước. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói vọng lên.
-Chàng cũng không còn là Vương Gia lúc trước ta ghét cay ghét đắng … - Khúc Hồ lại dụi đi nước mắt lần nữa.
-Xuống đây trước khi ta lên đấy kéo nàng xuống. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
-Ta mệt thì ta sẽ tự về. – Khúc Hồ cứng đầu đáp lại.
Nhưng ngay khi vừa dứt câu thì Khúc Hồ liền cảm thấy nhánh cây cô đang ngồi đột ngột rung chuyển mạnh mẽ, Trác Nghiêm Đắc Dụ xuất hiện ngay bên cạnh cô, hắn liền túm lấy cổ áo cô và bay xuống mặt đất hết sức nhẹ nhàng. Khúc Hồ đẩy tay Trác Nghiêm Đắc Dụ ra xa và xoay lưng rời đi. Nhưng Trác Nghiêm Đắc Dụ liền nắm tay cô xoay lại đối diện hắn, Khúc Hồ vung tay thật mạnh thoát khỏi bàn tay hắn, cô rút con dao nhỏ được cô giắt ngang hông ra và hướng về phía Trác Nghiêm Đắc Dụ :
-Đừng bắt ta làm theo ý chàng.
-Bỏ con dao và quay về với ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.

« CHÁT… »
Tiếng bàn tay va chạm vào khuôn mặt, Khúc Hồ không nhớ là cô đã nghĩ gì mà đột nhiên quay lưng lại và vung tay tát mạnh vào khuôn mặt của Trác Nghiêm Đắc Dụ. Giữa đêm tối tĩnh mịch đến nghẹt thở, Khúc Hồ lại tát tiếp một cái tát thứ hai, nước mắt cô rơi lã chã, cô tát Trác Nghiêm Đắc Dụ mà chính cô lại bị đau. Cô tát hắn hai cái thật mạnh và hắn trả thù cô bằng cách dùng chính con dao trên tay cô đâm ngược vào bụng cô. Thì ra cảm giác bị dao đâm là thế này, bàn tay Khúc Hồ run rẩy chạm vào con dao, cô rút mạnh dao ra và dùng bàn tay chặn lại vết thương, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ :
-Trác Nghiêm Đắc Dụ, ta yêu ngươi.
Ánh mắt Trác Nghiêm Đắc Dụ giãn ra, hắn đang nghe đúng hay nghe lầm, vội đỡ lấy Khúc Hồ và nhấc bổng cô lên quay về doanh trại. Khúc Hồ dùng bàn tay đầy máu của cô quơ loạn xạ lên mặt Trác Nghiêm Đắc Dụ và nói :
-Đau quá …

-Đau thì câm miệng lại, càng nói càng động vết thương, nàng nợ ta một lời giải thích cho mọi chuyện vào ngày mai. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
Tam Tịnh và Tứ Tịnh đứng trước cửa trại thì nhìn thấy chủ tử trở về, nhưng lúc thấy máu be bét trên thân thể hai chủ tử thì lập tức cả bọn hoảng lên, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền nói :
-Không có gì, là máu của người ngu ngốc này, không có gì quan trọng thì đừng làm phiền ta.
Chẳng hiểu chuyện gì cả, Nhất Tịnh và Nhị Tịnh cũng vừa về tới, cũng thở phào khi biết Vương Gia và Vương Phi đã bình an trở về.