Tứ Hải Trọng Minh

Chương 112: Lật bài



Nam Nhan ngồi xổm ở cửa mật thất, nhìn chằm chằm hồi lâu, nghĩ rằng nhị ca của nàng mạnh mẽ đến mức nàng có thể không cần cứu hắn ta, nên nàng quét qua căn phòng bí mật và đặt tất cả những chiếc gương cùng những thứ trông giống như vậy úp xuống.

Đôi mắt của Ân Gia hoàn toàn là màu thạch anh tím, vẻ mặt điên cuồng. Nam Nhan biết rằng không thể trách hắn. Dù sao trong căn phòng bí mật này, những con quỷ không ngừng xuất hiện từ bức tường. Nàng đã tu hành Phật giáo nhiều năm còn cảm thấy khó chịu, huống chi là Ân Gia.

May mắn thay, những người tu luyện Phật giáo luôn đánh đuổi được quỷ vật. Khi Nam Nhan lao về phía trước, những bóng quỷ xung quanh Ân Gia đã phân tán ra mọi hướng.

"Nhị ca, tỉnh lại đi, chúng ta ra ngoài trước đi.."

Nam Nhan vừa đến gần, nhìn thấy Ân Gia ném ghế vào mình mà không thèm để ý đến là người thân. Sau khi cúi xuống tránh, nàng nhận ra trạng thái của Ân Gia có gì đó không ổn. Hắn không thể như vậy chỉ vì sợ hãi, e rằng nó có liên quan đến bùa máu mà Lệ Miên vẽ trên mặt hắn. Nam Nhan quay lại và tóm lấy Lệ Trì đã bị vỡ đầu và chảy máu, ấn mạch của hắn ta, hỏi: "Các ngươi đã niệm phép gì lên hắn?"

Thiên Đường Điện là nhà của Lệ Trì, hắn là đế tử của một đại lục, trên người có vô số bảo bối. Sau khi được Nam Nhan kéo ra khỏi bầy quỷ, có thể thấy lúc trước chỉ là vì quỷ khí áp chế cơ thể hắn, linh lực của hắn tạm thời bị phong tỏa, còn ngay lúc này hắn đã tỉnh.

"Ai phái ngươi tới, người từ Thần Châu ư?"

"Bây giờ ta đang hỏi ngươi!"

Giọng nói của Nam Nhan tuy có chút lo lắng nhưng vẫn có thể nghe ra vẻ thanh tịnh thường ngày.

Lệ Trì sửng sốt một lát, dùng ánh mắt sắc bén ngước lên nhìn nàng: "Ta thấy ngươi chỉ đang ở cảnh giới Kết đan, sao ngươi dám động tới ta! Ngươi sẽ tự hủy hoại chính mình. Ngươi không muốn cứu hắn sao? Để thuận tiện, hãy tháo mặt nạ ra và nói chuyện."

Nam Nhan: "Ta không tiện."

Lệ Trì càng nghi hoặc: "Ngươi muốn hắn chết sao?"

Nam Nhan: "Ta nói thẳng trước mặt ngươi: Muội muội của ngươi đang nằm ở cửa, nếu như huynh đệ kết nghĩa của ta có chuyện gì, đừng trách ta nhặt đồ tể đao lên, lập tức biến thành quỷ dữ!"

Khi nàng nói rằng nàng sẽ ngay lập tức trở thành một con quỷ, khí chất Phật lại toát ra một ý nghĩa đẫm máu, khiến trái tim của Lệ Trì hơi rung động.

"Tại sao phải vậy! Nếu hắn là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, ta tất nhiên sẽ không gây rắc rối." Một cỗ Phật lực cực kỳ mạnh mẽ từ tĩnh mạch cổ tay truyền ra, kiềm chế tà khí trong cơ thể hắn, Lệ Trì cảm thấy kinh mạch và cơ thể đau nhức dữ dội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Huyết phù mà muội muội ta yểm lên hắn là được thiết kế đặc biệt cho yêu tu, nhằm kích thích bản năng huyết thống của hắn, hút lấy lửa giận của hắn, giải không được, mà hắn cũng không thể thoát ra được, xích đó là hấp hồn.."

Hắn ta còn chưa nói xong, bóng dáng của một con cáo tuyết đã xuất hiện sau lưng Ân Gia.

Nam Nhan nhớ rằng Ân Gia đang ở cảnh giới bảy đuôi. Và bây giờ, cái đuôi thứ tám của hắn đã mơ hồ thành hình. Đồng thời, quỷ khí xung quanh hắn mạnh đến mức nghẹt thở. Và với một âm thanh giòn giã, những sợi xích hấp hồn trên tay chân hắn đã đứt gãy.

Thấy Ân Gia sắp thoát ra, Lệ Trì muốn bắt Nam Nhan trong lúc nàng đang bị bất ngờ, nhưng Nam Nhan đã đề phòng hắn ta. Sau khi chiến đấu với hắn ta trong chớp nhoáng, hắn ta đã lợi dụng tình thế và rút lui, nàng dùng tay kết ấn Phật và niệm câu "Thiện tai!"

Ân Gia dường như tỉnh lại trong giây lát, nhưng trong mắt vẫn là một màu tím đáng ngại. Lệ Trì ở một bên chế nhạo: "Ngươi dám hành động liều lĩnh trong lãnh thổ của Thiên Đường điện, ngươi đã đánh giá thấp lai lịch của đế tử Tị Châu!"

Nói xong, không biết hắn khởi động cơ quan nào, một trận pháp truyền tống đột nhiên xuất hiện dưới chân hắn, một tia sáng lóe lên. Nam Nhan phản ứng rất nhanh, ôm lấy Lệ Miên trong tay trước khi bị dịch chuyển đi xa. Rồi Nam Nhan bất ngờ phát hiện ra, mọi người đã di chuyển đến sảnh chính của Thiên Đường điện.

Trong chính điện, bao gồm cả Huyền Nham, có tất cả bốn Nguyên Anh.

"Bắt được người này!" Lệ Trì hét lên.

Ma tu Nguyên Anh đang mở yến tiệc, theo tiếng nói đã nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, trên mặt có vệt máu, xung quanh dày đặc tà khí, Lệ Trì thì mặt đầy máu, đập vỡ bình phong lao tới. Họ nhìn chăm chú, kinh ngạc nói: "Thứ xấu xí này từ đâu ra vậy?"

"Ngươi nói ai xấu?"

"Chúng ta nói về ngươi thôi, hãy nhìn xem ngươi trông như thế nào!"

Tim Nam Nhan đập thình thịch, đúng lúc nàng đang định lao tới cắt ngang những câu nói đó thì thấy Ân Gia đã quét sạch một đám tu sĩ Thiên Tà giáo. Trước mặt mọi người, hắn lấy ra một chiếc gương sáng bóng loáng từ trong nhẫn Tu Di.

Khoảnh khắc tiếp theo, tấm gương dưới ngón tay hắn nứt ra, quỷ khí quét qua căn phòng, cái đuôi thứ tám cuối cùng cũng thành hình.

"Con rùa nào đã làm điều này!"

Ngục chủ tức giận, tất cả quỷ dữ gầm thét lao ra ngoài. Tất cả tu sĩ Nguyên Anh cũng đều kinh hãi bay ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy mình có thể cầm cự được.

"Nếu hắn có thể triệu hồi ra ngàn vạn quỷ quái, hắn nhất định là quản ngục mới của U Tuyền mấy ngày trước mà giáo chủ lệnh đi tìm.. Nhưng không sao, hắn còn chưa thành thạo sử dụng quỷ khí. Chờ một chút, chúng ta có thể.."

Đúng lúc này, một luồng khí tức quỷ dị nặng nề và lạnh lùng gấp mấy chục lần ập xuống. Từ trong bóng tối truyền đến một tiếng thì thầm ấm áp:

"Nếu có thêm một ngục chủ khác thì sao?"

* * *

Mặt trăng lên cao, người của Long Sư vệ đã giải quyết thỏa thuận đình chiến suốt một ngày, trèo lên một vách đá trên biển và nhìn vào Tàng Huyền cốc phía nam chiến trường cũ.

"Đế tử, thời cơ đã đến."

Sau sự kiện U Tuyền xuyên, Mục Triển Đình quay trở lại Thần Châu và bắt đầu chủ động đảm nhận việc giải quyết chiến trường cũ. Tuy nhiên mọi chuyện không hề suôn sẻ, người chịu trách nhiệm đàm phán với Tị Châu trước đây chính là lão quái vật Nguyên Anh của Long Huyền Vệ. Sau một tháng không có tiến triển gì, Mục Triển Đình không nhịn được nữa. Sau khi bàn bạc với mấy trưởng lão thân tín ở Long Đô, hắn quyết định đích thân đi đến Tàng Huyền cốc, vốn được coi là khách không mời mà đến.

Nhưng sau khi tiếp cận Tàng Huyền cốc, Mục Triển Đình phát hiện ra rằng toàn bộ Tàng Huyền cốc có chút kỳ lạ.

"Mây có dày quá không?"

Bên ngoài Tàng Huyền cốc thì ổn, nhưng những đám mây dày đặc đang tụ tập trên thung lũng, thậm chí còn có tiếng sóng thủy triều cuồn cuộn trong đám mây. Điều kỳ lạ nhất là khi đến Thiên Đường điện, họ tưởng rằng mình sẽ được xem một buổi biểu diễn, nhưng thay vào đó, họ thấy một cơn gió hú trong toàn bộ Thiên Đường điện, một tiếng gầm vang lên và tất cả rơi vào một sự im lặng kỳ lạ. Các tu sĩ Tị Châu đang canh cửa đều rũ mặt xuống.

Mục Triển Đình nhìn từ xa, một loại cảm giác cực kỳ khó chịu đột nhiên hiện lên từ sâu trong ký ức của hắn. Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Sư vệ bên cạnh lấy ra một bình rượu đưa tới.

"Thiên Đường điện đã xảy ra biến hóa, hình như có âm quỷ gì đó. Đế tử tới đây để lấy lại đất đai thuộc về Thần Châu ta. Đừng sợ hắn, đến uống một ly, giữ bình tĩnh!"

Dưới tình thế hiện tại, Mục Triển Đình nhất định không thể rút lui, hắn toàn lực đi đến Thiên Đường Điện. Long Sư vệ bên cạnh nói:

"Đế tử có cảm thấy Thiên Đường Điện này có khuyết điểm gì không?"

Mục Triển Đình cẩn thận nhìn vào cổng Thiên Đường điện và vận dụng kiến thức văn học sâu sắc của mình để phát hiện ra những thiếu sót.

"Thiếu một.. câu đối?"

Mọi người trong đội Long Sư vệ đều im lặng, sợ Mục Triển Đình sẽ tiếp tục với những bài thơ của hắn nên vội vàng dụ dỗ hắn mau vào Thiên Đường điện. Sau khi đi vào, Mục Triển Đình lại quan sát, đột nhiên nói: "Trong điện này không có tiếng động."

Ánh nến suốt đêm sáng rực trong toàn bộ Thiên Đường điện mờ đi, âm thanh chỉ có thể nghe rõ ràng trong bán kính hai, ba thước. Một khi đi vào bóng tối phía xa, âm thanh biến mất, ngay cả linh thức cũng không thể thâm nhập vào đó.

"Này, cậu vẫn còn sống à?"

Những người của Long Sư vệ tìm thấy một lô đỉnh đứng im lìm ở hành lang. Sau khi lắc hắn hai lần, hắn đột nhiên tức giận đẩy họ ra, sau đó ngã xuống đất, ôm lấy chân phải còn nguyên vẹn và tru lên:

"Chân của ta! Nguyên Nguyệt phu nhân, ta cho dù có biến thành quỷ cũng sẽ quay lại!"

Người đàn ông hét lên một tiếng, bò vào bóng tối.

"Hắn hẳn là đang nói đến lão yêu Nguyên Nguyệt của Tị Châu, đã chết hai trăm năm trước. Chẳng lẽ người này.. Bị hồn tu sĩ Nguyên Anh chiếm thân?"

Trong lúc im lặng, Mục Triển Đình chợt nhìn thấy người bên cạnh đang lo lắng chỉ về cuối hành lang.

Từ xa có người cầm một chiếc đèn lồng màu xanh đi tới, mặc dù mọi âm thanh trong bóng tối đều bị nuốt chửng, nhưng tiếng bước chân của hắn lại vô cùng rõ ràng.

Mục Triển Đình nín thở. Khi người đàn ông tới gần năm thước, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tại sao đệ lại ở đây? Trong Thiên Đường điện đang xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi người đàn ông đó đã bị chiếm thân ư?"

Kỷ Dương lắc đầu nói: "Không phải chuyện chiếm thân.. mà là một câu chuyện dài dòng. Đi theo ta, ta sẽ cho huynh xem một chuyện thú vị."

* * *

Trong sảnh chính của Thiên Đường điện, một cảnh tượng kỳ lạ đang diễn ra.

Các tu sĩ Nguyên Anh có mặt đã hợp sức để bố trí một đội hình khổng lồ, nhốt hầu hết các tu sĩ đang điên cuồng trong Điện Thiên Đường với vẻ mặt sợ hãi.

"Người chiếm hữu thân thể của nữ nhân kia hình như là Trịnh lão quái ba mươi năm trước."

"Còn bà lão này thậm chí nói được ta lúc còn nhỏ đã giết một vị sư huynh. Bà ta.. nhất định là đại thúc đầu tiên trong tông môn của ta."

Trong bốn tu sĩ Nguyên Anh, chỉ có Huyền Nham là không dám lên tiếng, hắn khẩn trương liếc nhìn Kỷ Dương đang từ ngoài cửa điện đi vào.

Không ai trong số họ dám cử động, bởi vì bóng tối của toàn bộ Thiên Đường điện dày đặc vô số Âm Chúc. Chờ đợi ngục chủ nhẹ nhàng đồng ý, chúng sẽ nuốt chửng mọi mạng sống.

"Ẩn, ngươi đang muốn làm gì?" Lệ Trì trước nay chưa từng gặp phải chuyện như vậy, bọn họ có thể bắt được những người này, nhưng không ngờ rằng sau khi tu sĩ Nguyên Anh trấn áp làn sóng quỷ đầu tiên do Ân Gia gây ra thì một số lượng lớn Âm Chúc đã xuất hiện trong Thiên Đường điện.

Âm Chúc tập hợp sức mạnh oán hận và tà niệm từ trời đất, nó bất tử và có thể nuốt chửng tinh hoa sự sống, ngay cả những người tu luyện đến Hóa Thần cũng không dám dễ dàng khiêu khích nó, chứ đừng nói đến bốn tu sĩ Nguyên Anh ở đây.

Dưới áp lực của quyền lực, đương nhiên chỉ có thể ngồi xuống nói chuyện.

"Mặc dù chuyện ngục chủ Cửu Tuyền đã được giấu kín nhiều năm, nhưng chắc hẳn ngươi cũng đã nghe nói tới, trong đó có.. chuyện của U Tuyền Xuyên."

Một số người không tin và đặt câu hỏi: "Chỉ là một ma tu ở cảnh giới Kết đan?"

Kỷ Dương nói: "Từ U Tuyền có nghĩa là yên tĩnh và trang nghiêm, nghĩa là người sống không thể nói được, cũng có nghĩa là chỉ có tiếng nói của người chết mới có thể truyền đến âm phủ."

Quả thực, dưới làn sóng năng lượng ma quái vừa rồi của Ân Gia, mọi thứ trong Thiên Đường điện đều im lặng.

Nam Nhan suy luận: "Đó không phải là Hoàng Tuyền sao.."

"A Nhan, chuyện này chúng ta ngày khác nói." Kỷ Dương trầm giọng nói xong với Nam Nhan, lại tiếp tục nói: "Cửu Ngục vốn là Cửu Ngục, nhưng bây giờ lại có câu nói, những ngục này không có chủ. Nơi chỉ có thể giam giữ linh hồn được gọi là Dưỡng Hồn trì."

Ma tu Nguyên Anh của Thiên Tà giáo nói với Kỷ Dương: "Ta nghe nói đạo hữu Hàn Lôi Tử trong phái chúng ta đã cùng Miên tiểu thư đi đến U Tuyền, hắn cũng muốn kiếm chức quản ngục, đáng tiếc thất bại. Ta không biết chi tiết, nhưng vì ngươi đã ẩn náu trong Thiên Tà giáo đã lâu nên ta nghĩ phải có cơ sở nào đó cho việc đó."

Kỷ Dương dùng chiếc nến xanh trong tay thắp lửa trên chân đèn. Đối mặt với những ánh mắt vừa tò mò vừa hận ý, hắn mất một lúc mới nói: "Ta nói ngầm cho các ngươi biết một chuyện, các ngươi đều nhận ra. Những điều này.. Trước mắt là phiền phức. Người chết phần lớn đều là tu sĩ năm xưa chết ở Tị Châu."

Tu sĩ thường không chết đơn giản. Đặc biệt là sau khi thành Nguyên Anh, ba hồn và sáu phách được dung nhập vào nguyên hồn, nếu nguyên hồn bất tử thì tu sĩ không được coi là chết.

"Thân thể con người ở Tị Châu hẳn phải có trải nghiệm sâu sắc nhất.. Kể từ cái chết của Sâm La hàng trăm năm trước, Đạo Thánh Thiên tông đã giúp Tị Châu xây dựng lại, nhưng kể từ đó, linh hồn của những người đã chết ở Tị Châu không thể đầu thai được nữa." Ánh mắt của Kỷ Dương rơi vào Huyền Nham đang run rẩy, ấm áp nói: "Linh hồn của người chết ở Tị Châu sau khi chết không thể tự do đầu thai mà bị lạc vào Dưỡng Hồn trì, U Tuyền xuyên. Cơ hội đầu thai chỉ có thể chờ đợi tân chủ ngục xuất hiện, mở lại con đường đầu thai cho những linh hồn này. Trước đây ở U Tuyền, ngoài chúng ta và người dân Tị Châu, còn có những thế lực cường đại đến từ Đạo Thánh Thiên tông chính là vì mục đích này lẻn vào: Chức vị chủ nhân ngục U Tuyền."

Huyền Nham đại sư lại nghĩ, hôm nay xảy ra chuyện, Đạo Thánh Thiên tông nhất định sẽ không để hắn sống nữa, vì vậy hắn giãy dụa muốn ngắt lời Kỷ Dương: "Thật buồn cười, ngục chủ Cửu Tuyền là một vị thần bất tử ở thế giới này. Luân hồi vô tận. Dù Đạo Thánh Thiên tông có mạnh đến đâu, làm sao có thể can thiệp vào chuyện luân hồi.."

"Nếu không, vậy tại sao bây giờ Ngục chủ có thể bị thay thế được?" Kỷ Dương quay sang Ân Gia, thẳng thắn nói: "Thậm chí còn bị nuốt chửng."

"..."

"Chúng ta có lẽ nên suy nghĩ táo bạo hơn một chút.. Trong thế giới loài người chúng ta đang sống, những vị thần xa cách, thao túng sinh tử đó đã bị Đạo Thánh Thiên tông giết chết. Hiện tại bọn họ có thể khống chế cái chết của người chết, sau đó suy ra bước tiếp theo, liệu họ có can thiệp vào cuộc sống của người sống không?"

Trong sự im lặng chết người, Mục Triển Đình đang nghe nãy giờ bèn nói: "Ta nghe Long Vương nói Đạo Thánh Thiên tông đã đủ mạnh rồi. Nếu các cao thủ Đạo Thiên thượng sư sắp hết hạn của bọn họ còn có thể dựa vào đầu thai, cho dù các bộ tộc khác đoàn kết lại, khó có thể kiềm chế Đạo Thánh Thiên tông."

Long Sư Vệ bên cạnh luôn cảnh giác Kỷ Dương, nhắc nhở Triển Đình: "Nhưng đây chỉ là chuyện nội bộ của Tị Châu, liên quan gì đến chúng ta?"

"Có quan hệ, đương nhiên là có!" Người lên tiếng là Lệ Trì, vẻ mặt bình tĩnh đến kinh ngạc, nói: "Đạo Thánh Thiên tông dùng U Tuyền làm Dưỡng Hồn trì, đồng ý cho người Tị Châu ta làm quản ngục tương lai, hiện tại lạc vào trong tay người ngoài, bọn họ chỉ yêu cầu chúng ta giao ra, không quan tâm đến sự sống chết của Tị Châu. Ta cũng không ngại trở mặt với họ. Đế tử Thần Châu trước bị vây giết cũng là do họ bày kế cho chúng ta, bọn họ chỉ muốn hai đại lục khơi mào chiến tranh, muốn có thêm nhiều linh hồn chết ở chiến trường, để dẫn đến một Dưỡng Hồn trì mới.. Và Dưỡng Hồn trì mới này ngay dưới chân chúng ta, chỉ để khống chế Thần Châu mà thôi!"

"Ngươi nói gì?"