"Trước thời cổ đại, trời và đất được chia thành hai phần, Dương giới ở trên và Âm phủ ở dưới. Khi thế giới loài người mở ra, các tu sĩ hấp thụ linh lực nhằm nỗ lực nhảy ra khỏi hàng ngũ vạn vật và đạt được sự vĩ đại. Những thay đổi bắt đầu xảy ra trên thế giới này và các tu sĩ chính là điều bất thường trong thế giới loài người. Ngươi có biết yêu ma tu luyện cần bao lâu không? Có lẽ bọn họ đã tu luyện từ khi khai thế rồi! Bọn họ dựa vào dưỡng chất của trời, vật chất, địa bảo và máu của tổ tiên.. Để cạnh tranh với thiên đường. Hầu hết các chủng tộc nhất định phải thất bại. Trong số đó, con người là một chủng tộc cực kỳ đặc biệt.. Dù linh căn của họ có tầm thường đến đâu, thì việc tu thành Nguyên Anh và Hóa Thần đều từng có tiền lệ. Chính vì sự kiên trì sinh tồn dưới bầu trời này mà con người mới có thể chạm tới bờ vực của thế giới này, đó là sự sống và cái chết. Kỳ thực, những cường giả kia chạm tới giai đoạn thiên nhân tam suy đều đã cảm thấy rằng rào cản trong thế giới mà chúng ta đang ở không thể bị phá vỡ. Và người đầu tiên chạm vào rào cản này, đã nói dối - ông ta nói chỉ cần sống sót qua thiên nhân ngũ suy, liền có thể phá vỡ hư không, bên ngoài hư không chính là tiên thần cảnh giới, có thể vượt qua sinh tử, toàn năng. Ý định ban đầu của ông ấy không phải là ích kỷ, ông ấy muốn các tu sĩ trên thế giới này vẫn còn hy vọng. Chỉ cần họ chăm chỉ tu luyện, cuối cùng họ có thể đạt được kết quả thăng thiên.. Nhưng dần dần, ngày càng có nhiều người tin tưởng vào ông ấy, và sự kỳ vọng của các tín đồ và đệ tử đặt vào ông ấy ngày càng nhiều. Thực tế là ông ta không thể thăng thiên, và những hậu bối của ông ta đang dần tiếp cận cảnh giới của ông ta. Cho nên ông ta nghĩ ra một biện pháp.. Cho dù một ngày nào đó, mọi người đều biết lý luận nổi tiếng của ông ta chỉ là lời nói suông, ông ta vẫn có thể tiếp tục duy trì chính thống cùng vinh quang của mình, đó chính là chiếm đoạt luân hồi của thế giới này. Nếu không có thần thì chỉ cần tạo ra một vị. Trong tương lai, những người tin theo cách của ông ta sẽ bất tử, tương đương với việc được xếp vào hàng những vị thần bất tử. Mà ông ta cũng thực sự rất mạnh. Ông ta đã tìm ra những ngục chủ cai trị chín ngục và hẹn nhau chiến đấu.. sau đó mời những người mạnh nhất thế giới vào thời điểm đó tới để nói với họ rằng ông ta đã tìm thấy điểm yếu trong vách giới, chỉ cần họ cùng ông ta phá vỡ nó, họ có thể vượt qua nó mà không phải vượt qua thiên nhân ngũ suy mới được thăng thiên. Bắt đầu từ tam suy, gần như không có ai có bước tiến nữa. Họ không chỉ phải chịu đựng sự già đi của thể xác mà còn cả cái chết của linh hồn. Thậm chí, tất cả những tội lỗi mà bản thân không thể chịu đựng được sẽ tiếp tục tồn tại ngày qua ngày. Nếu có thể sống sót qua nó, sẽ sống lâu hơn thêm một trăm năm nữa. Nếu không thể sống sót, sẽ phát điên. Cách duy nhất là phải gột rửa đi ký ức quá khứ và chào đón sự xuất hiện của ngũ suy một cách sạch sẽ, có thể sẽ giảm bớt phần lớn nỗi đau. Những cường giả này đều có ràng buộc của mình, không muốn thử vượt qua lần khảo nghiệm tâm ma của ngũ suy nên đã đồng ý lời mời. Không ngờ sau khi đến đó, thứ họ nhìn thấy là một cái bẫy giết người chưa từng có, phải trả giá đắt bằng tất cả tu vi và máu thịt của mình, họ đã diệt vong cùng với Chúa tể Cửu Địa. Kể từ đó trở đi, tất cả những người chết trên thế giới đều mất tư cách đầu thai, và giáo phái nọ đã biến chín ngục thành Dưỡng Hồn trì ở các châu lục khác nhau và trói buộc tất cả ma quỷ trong đó.. cho đến khi họ làm chủ được các vòng luân hồi ở thế giới này. U Tuyền xuyên là một trong số đó."
Từ đầu đến cuối, giống như một Nho sĩ đã dạy học nhiều năm, hắn dần dần bộc lộ cho mọi người thấy mặt tối của toàn bộ giới tu luyện.
Nam Nhan trong lúc nhất thời không nhận ra Kỷ Dương. Hắn lộ ra thái độ thống trị thiên hạ nên có của một bậc quân vương. Một khi hắn nói ra, tất cả chúng sinh đều phải nghe theo hắn.
"Vậy ngươi muốn chúng ta làm cái gì?" Tu sĩ Thiên Tà giáo nghe như mộng, hỏi: "Ngươi có biện pháp đoạt được chức ngục chủ từ Đạo Thánh Thiên tông sao?"
"Ta biết vị trí của một số ngục khác. Nếu nghĩ kỹ, tại sao không liên thủ và chiếm lấy vị trí ngục chủ của Đạo Thánh Thiên tông?"
Giọng điệu Kỷ Dương vẫn bình tĩnh, nhưng sâu trong con ngươi lại mơ hồ có một tia điên cuồng.. Đó là sự hận thù, và hận thù đã tích tụ vô số năm.
Lệ Trì sợ hãi, hắn chưa bao giờ nhìn thấy kẻ điên như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có thù oán gì với Đạo Thánh Thiên tông? Ngươi có biết đối thủ của mình là.."
"Ta biết, nhưng ta đã thấy đủ sự ngu dốt của ngươi rồi.. Việc ngươi rơi vào tay hắn chỉ là vấn đề thời gian."
"Vậy ngươi có biết Dưỡng Hồn trì tiếp theo ở đâu không? Đó là địa ngục nào vậy?"
"Đương nhiên! Tổng cộng chỉ có chín cái Dưỡng Hồn trì. Chưa nhắc tới cái ở Tử Châu, bên dưới đỉnh Thiên Xã ở Ngụy Châu cũng là nguy hiểm. Nếu như muốn chiến đấu với bọn hắn.. ít nhất là cần phải nắm trong tay Dưỡng Hồn trì ở Sơn Hải Cấm Quyết."
"Ý ngươi là.."
"Phong Tuyền xuyên là chúa tể của Cửu Địa, nơi Phong Ma Thiên ngủ yên, đồng thời cũng là cửa vào."
"Ngươi có chắc chắn không?"
"Hắn có!" Người nói là Ân Gia, vừa mới tỉnh lại từ trên đất, "Ta chứng thực rằng hắn có thể.. giúp mọi người tránh khỏi nỗi đau trong thử thách trở thành quản ngục. Nhưng Kỷ Dương, ta muốn biết, để làm điều đó, cái giá là bao nhiêu? Giống như U Tuyền xuyên, hy sinh mạng sống của con người?"
Nam Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng liền hiểu ra - những ma tu chết ở U Tuyền Xuyên không phải là tai nạn, mà là vật hiến tế.
Trong nháy mắt khi Ân Gia nói, Kỷ Dương là người đầu tiên quay đầu lại nhìn Nam Nhan. Chỉ cần nhìn thoáng qua, Nam Nhan liền biết hắn sẽ không dừng lại.
"Thiếu Thương, điểm giới hạn của ngươi là gì?"
Kỷ Dương do dự, lẽ ra hắn có tài hùng biện, nhưng bây giờ.. hắn biết, trái tim Nam Nhan chính là điều Ứng Tắc Duy mong muốn nhất.
Ít nhất, điều này, hắn không thể chịu đựng được.
Hắn còn có hàng ngàn lời hùng biện hùng hồn hơn, mà cuối cùng lại trả lời bằng một giọng điệu lạnh lùng và trực tiếp:
"Nếu ta không có thì sao?"
Nam Nhan đứng lên nói: "Nếu không, ta sẽ cho ngươi biết điểm giới hạn của ta."
* * *
Phảng phất vào một buổi chiều mùa thu nhiều năm trước, sau bữa tiệc tưởng chừng như vui vẻ, Ngao Quảng Hàm đã tránh khỏi đám đông giục người uống rượu và tản bộ đến hoa viên, nơi con phượng hoàng ngủ ở bóng cây, sâu trong Xích Đế Dao Cung.
Hoa nở rộ, phượng hoàng rực rỡ, người cũng đang ngủ trưa dưới gốc cây.
Ngao Quảng Hàm nhẹ khịt mũi. Một khi đã say, Nam Nhiêu sẽ ngủ ở bất cứ đâu ngoại trừ trên giường: Trên mái nhà, trên cây, trong bồn hoa và trên cỏ. Hắn vốn dĩ cũng lười chăm sóc kẻ say rượu này. Hắn bước hai bước, nhưng lại bối rối quay lại.
Một tu sĩ Hóa thần đàng hoàng lẽ ra không nên không nhận ra rằng có người khác đang ở gần như vậy.
Con phượng hoàng trên cành duyên dáng bay xuống, như thể vì có hắn đến nên nó yên tâm vỗ cánh bay đi tìm thức ăn ở nơi khác. Sau khi Ngao Quảng Hàm đến gần hơn, hắn nhặt vò rượu nằm trên mặt đất bên tay nàng lên và ngửi, mới nhận ra rằng nàng đã cho Tổ Mộng Hoa vào rượu.
Tổ Mộng Hoa, đúng như tên gọi của nó, có chức năng truy tìm giấc mơ.
"Nữ tặc? Nam Nhiêu?"
Cố gắng kêu hai lần, Nam Nhiêu vẫn chưa tỉnh dậy, đầu gối lên hai tay, thậm chí có một cánh hoa rơi xuống khóe mày cũng không nhúc nhích.
Cổ họng hắn cuộn lên, hắn đã nhìn khuôn mặt này hàng trăm năm, vẫn đẹp đẽ như thể được tạc bởi tất cả các vị tiên, thần và ác quỷ trên thế giới.
Cũng chính khuôn mặt này khiến người ta phát điên, mê đắm nhưng cũng mang đến cho người ta cảm giác thờ ơ.
Ngao Quảng Hàm cố gắng gạt những cánh hoa khỏi khóe lông mày của nàng, nhưng những cánh hoa lại bị một cơn gió vô tình làm rơi xuống. Khi chúng nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay, có ảo giác như bị hôn.
Hắn đã từng rơi vào tình trạng chán ghét bản thân sâu sắc, bởi vì hắn không biết trái tim Nam Nhiêu đang hướng về ai. Và nàng đã uống Tổ Mộng Hoa để chậm rãi nhớ về ai?
"Bây giờ nàng đang nghĩ đến ai?" Hắn bất đắc dĩ nghĩ, và vô tình lại gần hơn..
Dưới mái tóc đen, đôi lông mày như sáng rực và bá đạo đột nhiên bừng tỉnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn, khóe mắt nàng hơi nhếch lên, bàn tay nóng bỏng nắm lấy cổ áo hắn, kéo về phía trước:
"Bé con, ngươi đang nổi loạn nha!"
Dù bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn gọi hắn như thế, không quan tâm hắn bây giờ đã là chủ nhân mới của Thần Châu. Khi Ngao Quảng Hàm nghe thấy cách gọi này, hắn luôn muốn đánh và mắng nàng, nhưng bây giờ hắn rất xấu hổ.
Trước khi sự xấu hổ kịp hiện lên trên má hắn, Nam Nhiêu cười khúc khích, xoay người đè hắn xuống, cúi đầu hôn hắn như hắn đã định làm trước đó.
Nữ tặc, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi..
Hắn đã mắng nàng vô liêm sỉ nhiều năm như vậy, bây giờ hắn mới nhận ra rằng mình sẽ không bao giờ có thể chửi nàng nữa.
Nàng không có nhiều chiêu trò như tin đồn, nhưng nàng tập trung đến mức khiến người ta cảm thấy rằng nàng đang yêu đối phương rất sâu sắc.. Và cũng như mọi giấc mơ, khi cuối cùng nàng tỉnh dậy, sau khi hơi ấm quyến rũ không còn, nàng lại quay trở lại với thái độ thản nhiên đó.
"Ta đang giữ thể diện cho ngươi, không cần cảm ơn." Nàng nhẹ nhàng nói câu này, vừa đứng dậy đã bị Ngao Quảng Hàm kéo lại.
"Nam Nhiêu!" Ngao Quảng Hàm nhìn những bông hoa phía trên, "Đừng lo lắng nữa, ta cưới ngươi."
Nam Nhiêu tựa đầu vào đầu gối, nghiêng đầu cười nhìn hắn: "Có câu nói: Tuổi còn trẻ đã tìm đạo lữ, là không nghĩ tới phá không?"
Có câu nói rằng đối với những tu sĩ tận tâm với đại đạo, thì đạo lữ là một mối ràng buộc, và đạo lữ quyến rũ lại càng là trở ngại cho việc đi lên đại đạo.
"Coi như ai cũng có thể thăng thiên ư? Muốn sống tốt không phải dễ dàng gì."
"Ứng Tắc Duy có thể làm được, cho nên hắn mới không muốn ta."
"Đừng nói về người khác nữa, ngươi có đồng ý không?"
Nam Nhiêu ngừng cười, đứng dậy nói: "Trong lòng ta vẫn luôn có một mối nghi hoặc, cho ta một chút thời gian để giải quyết đi.. Nếu ta không nhớ được thì cứ sống như vậy đi."
"Ngươi đã mơ thấy ai?"
"Ký ức của ta.. dường như khác với những người khác. Những gì người khác nhớ, ta đã quên."
"Không lẽ lần đó trọng sinh ở Tị Châu, đầu của ngươi bị hư rồi!"
"Nếu là thật, e rằng ngươi sẽ phải thêm tiền thuốc vào lễ vật.."
* * *
"Long chủ, Long chủ?"
Sấm sét ngoài cửa sổ xé toạc bầu trời đêm, Ngao Quảng Hàm tỉnh dậy trên chiếc bàn chứa đầy tài liệu, trên tay vẫn cầm cây trâm Huyết Phượng mà năm đó mình đã chọn từ hàng ngàn thứ. Hắn xoa xoa trán, sau khi giấc mộng kéo dài lúc nửa đêm dần dần tan biến, hắn ngẩng đầu nhìn xuống trưởng lão của Long Đô đang đứng nghiêm nghị.
"Có chuyện gì thế?"
"Đế tử mang về một kẻ phản bội, bị nghi ngờ là do Tử Châu gài vào."
Ở các châu lục đều có những gián điệp bị cài vào. Ngao Quảng Hàm đã quen nhìn thấy chúng nên thẳng thừng hỏi: "Bắt được ở đâu?"
"Ở Tàng Huyền cốc.." Trưởng lão Long đô thấy Ngao Quảng Hàm cau mày, bèn nói: "Đế tử cũng muốn lấy lại linh mạch mà Thần Châu ta xứng đáng có được, nên nửa đêm đã dẫn người đi tìm hiểu vì sao Tị Châu cứ kéo dài nhiều ngày; nghe nói tình cờ gặp phải phản đồ của Long Huyền Vệ đang dự tiệc chiêu đãi ở Thiên Đường Điện."
Ngao Quảng Hàm không hài lòng, tặc lưỡi nói: "Thiếu niên tâm tình tốt thật, nửa đêm đến doanh trại địch đi dạo mà không lo điều tức nghỉ ngơi.. Hả? Long Huyền Vệ, đó không phải là tu sĩ Nguyên Anh ư? Không làm hắn bị mất tay hay chân gì chứ?"
"Không không không. Khi người của chúng ta tới, từ xa đã nhìn thấy bầu không khí quỷ dị trong Thiên Đường Điện. Họ cũng tình cờ gặp được cô bé họ Nam mà Long Vương mang về năm ngoái."
Con gái của Nam Nhiêu..
Ngao Quảng Hàm vẫn còn nhớ cô bé đó, cô ấy có dung mạo rất giống Nam Nhiêu, nhưng lại có vẻ dè dặt và điềm tĩnh mà Nam Nhiêu không có, như thể cô ấy sinh ra để tu hành Phật giáo.
"Nói xem?"
"Lúc đó tu sĩ Tị Châu là những người đầu tiên chạy ra ngoài, sau đó còn có vô số ác quỷ, đế tử để tiểu cô nương đó chặn phía trước, cuối cùng cũng có thể thoát ra ngoài.."
"Nói trọng tâm!"
"Ngài muốn hỏi gì, Long chủ?"
"Hắn ta bảo cô gái đó đứng chắn trước mặt?"
"Đế tử quả thực có chút sợ quỷ, nhưng.."
Khi trưởng lão Long đô nói lời này, ông nghe thấy tiếng "Cạch!"
Ngẩng đầu nhìn thấy vết nứt trên tách trà trong tay Ngao Quảng Hàm.
"Ý ngươi là, hắn ta là một người đàn ông chạy trốn vì sợ quỷ.. và muốn một cô bé bảo vệ mình?"
"Long chủ, thật ra thì đế tử cũng rất dũng cảm, ngoại trừ khi phải đối mặt với những con quỷ.."
"Đừng nói nữa, mang roi thép cho ta, kêu người chuẩn bị một ít món linh thực, hài tử sẽ đói đấy!"