Đến tối thì Tịch Duy An cũng biết được cô vợ xinh đẹp của mình sẽ không ngủ chung với mình nữa và thay vào đó tất cả mọi người đều chui vào căn phòng của tiểu công chúa mà không có sự hiện diện của người làm chủ gia đình là anh.
Ngay lập tức sắc mặt anh khó ở từ lúc bữa ăn cho đến tối...
Cho đến khi...
Khi anh biết lời đề nghị này của Chung Linh anh có vẻ rất ấm ức nhưng cũng không dám làm mặt giận dỗi trước mặt cô.
Thì ra đêm hôm qua cô không có trong phòng cũng phải.
Nhưng kêu anh ngủ một mình trong căn phòng thì anh không thể nào chịu được.
Sau khi Duy An cùng Chung Linh chơi với các con tới hơn mười giờ khuya anh mới ngậm ngùi uể oải đứng lên đi về phòng của mình...
Đêm khuya Duy An nằm trên giường mà không thể nào ngủ được, anh cứ liên tục xoay qua xoay lại rồi nhìn vào chiếc gối bên cạnh.
Chiếc gối mà Chung Linh vẫn luôn nằm lên
Trời ơi! bắt anh chịu như vậy làm sao anh chịu nổi.Không có hơi thở của cô bên cạnh chắc anh phát điên mất.
Lúc cô hôn mê dù sao đêm nào anh cũng xoay qua thì cũng thấy được cô nhưng bây giờ sau khi cô tỉnh lại thì lại không cho anh lại gần.
Như vậy quá bất công đối với anh ...
Duy An bực bội chịu hết nổi liền quơ lấy cái gối đứng lên lập tức mở cửa đi ra lẻn qua phòng bên cạnh ...
Anh từ từ mở nhẹ cánh cửa. Bên trong đã tắt đèn tối thui, xem ra ai cũng đã ngủ rồi.
Đúng là mẹ và vợ anh cùng với ba đứa con của anh cũng đã đi sâu vào giấc ngủ rồi.
Nhưng có một chuyện lại làm anh tức điên lên. ....
Vợ anh đang bị hai thằng con trai ôm chặt lấy.... Cô công chúa thì ngủ bên cạnh mẹ anh còn Chung Linh thì lại đang nằm chính giữa ngăn cách Thừa Long đang nằm cạnh Tiểu Băng Nhi và Thiên Hạo nằm ở bên trong sát vách tường.
Thừa Long thì lại úp mặt lòng cô,Thiên Hạo thì lại đang rất ôm chặt chiếc eo bé nhỏ của người vợ của anh.
Gương mặt Duy An đã chuyển sang thành màu đỏ ra tới tận mang tai. Hai thằng quỷ sứ này tụi nó đang gì vợ anh thế.
Duy An ngẫm nghĩ có khi nào hai thằng con này của anh lớn lên sẽ cướp mất vợ anh không.
Việc bây giờ anh phải làm sao có thể chen vào bên trong để có thể được nằm cạnh bên cô đây.
Duy An đưa mắt nhìn gương mặt cô thì nhanh chóng đi tới thật nhanh.
" Két.. "
" A.... Ui gia"
Không ngờ trong lúc anh đi nhanh lại vấp phải cái gì dưới chân liền ngã nhào vào cạnh giường.
Chung Linh lập tức giật mình thức giấc và ngay sau đó thì cũng tới lượt mẹ chồng cô cũng thức giấc theo.
Bà nhìn thấy một thân hình to lớn của ai đó bà liền cọ mọ ngồi dậy với tay bắt cái đèn trên đầu giường
Căn phòng lập tức phát sáng.
Hai người cùng nhìn xuống Duy An và anh cũng nhìn hai người bằng cặp mắt ngại ngùng.
Mẹ anh liền thở dài mệt mỏi.
–" Biết ngay con sẽ mò qua đây mà..."Bà cũng đã đón trước được thằng con trai này không thể nào ngủ một mình khi không có vợ bên cạnh.
–" Con... Con.... Hay con cũng ngủ ở lại đây với" mọi người”Duy An làm vẻ mặt tội nghiệp.
–" Nhưng chiếc giường này không đủ cho con ngủ đâu. Con về phòng mình đi" Mẹ anh lập tức từ chối
Bà thừa biết ý độ đen tối của thằng con trai duy nhất của mình như thế nào rồi.
Tính ăn hiếp con dâu của bà nữa cho xem.
Duy An liếc mắt qua nhìn Chung Linh. Thấy cô có vẻ như tránh né không muốn nhìn vào anh thì anh vẫn cương quyết muốn ngủ lại ở đây.
–" Không...Con không về phòng đâu. Con ngủ ở đây" Nói rồi anh quăng chiếc gối xuống nền sàn nhà rồi nằm thẳng xuống.
–" Cái thằng này... " Mẹ anh tức điên lên bước xuống nhìn anh.
Duy An vẻ mặt ngạo nghễ nhắm mắt lại.
–" Chúc mẹ và vợ ngủ ngon"
Thấy vậy bà ngước lên nhìn Chung Linh lắc đầu.Bà bó tay thật rồi.
Chung Linh thì ngược lại nhìn anh trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác ấm áp hạnh phúc.
Nhìn vẻ mặt của anh chỉ làm chọc cười cô hơn là bực bội với anh..
Khi nãy cô không dám nhìn thẳng anh vì sợ ánh mắt quyến luyến của anh sẽ làm cho cô rung động mà cho dù cô có rung động hay không thì ông chồng đáng ghét này cũng mặt dày ở lại trong căn phòng này rồi.
Duy An cũng rất thông minh,anh lựa chỗ nằm gần với cô mới chịu.Lâu lâu thì anh lại với tay khều vào chân của Chung Linh. Dù cô bây giờ không đi được nhưng cũng có một chút phản ứng .Mỗi lần như vậy cô cũng đều lấy chiếc chăn phủ lấy đôi chân của mình.
Như vậy trong một căn phòng nhỏ bé như thế lại chen chút tận sáu người ở trong đó.
Duy An hằng đêm đều chải miếng nệm nhỏ nằm ở dưới nền nhà. Anh cũng cùng nhau thay phiên thức vỗ về hai tiểu bảo bối giúp mẹ anh và vợ đỡ phải mệt mỏi.
Cứ như thế mỗi ngày đều như vậy. Ban ngày anh đi làm thì ban đêm thì giúp cô canh chừng các con không để cho cô phải mệt mỏi hay vất vả.
Chung Linh cũng dần hồi phục lại sức khoẻ.Phải công nhận một điều là không có anh thì đôi chân của cô cũng nhanh chóng biết đi thật sự.
Sáng hôm nay khi cô thức dậy cô quên mất đôi chân mình chưa bình phục hẳn thì bất ngờ theo thói quen như trước là cô sẽ đặt chân xuống nền nhà rồi mới đứng lên.
Nhưng vừa đứng lên một chút thì ngay lập tức Chung Linh liền đứng hình vài giây.Ánh mắt không tin liếc nhìn xuống đôi chân của mình.
Gương mặt ngỡ ngàng Chung Linh hiện lên, cô nhanh chóng bước tới bước lui xem thử đây có phải là sự thật không.
Nhưng quả nhiên đây là sự thật rồi.
Đôi chân cô có thể cử động đi lại bình thường như lúc trước rồi.
Nhanh như vậy mà cô trở lại bình thường rồi sao.....
Chung Linh mừng rỡ muốn hét thật lớn với tất cả mọi người ...Nước mắt nhưng sắp tuông ra. Đây là có lẽ là nhờ ý chí tập luyện của cô mỗi ngày nên mới có thành quả nhanh như thế.
" Hazzz...." Một tiếng động đã làm Chung Linh phải giựt mình quên đi sự mừng rỡ trong lòng.
Duy An nằm ở dưới nền nhà uể oải vươn vai thức dậy.Anh mở mắt ra vừa gặp người vợ của anh đang đứng đó nhìn anh thì anh liền nở nụ cười hạnh phúc .
Duy An ngồi dậy bước tới ôm Chung Linh vào lòng.
–" Sau em vậy sớm vậy. Sau không ngủ thêm một chút"
–" Duy An!Em...."Chung Linh mừng rỡ định nói cho anh biết cô có thể đi lại được rồi nhưng chợt nhớ ra ngày mốt sẽ là ngày đầy tháng của hai tiểu bảo bối,cô sẽ định dịp này tạo cho anh một sự bất ngờ.
–" Em định nói gì" Duy An vuốt nhẹ tóc cô khẽ hỏi.
Chung Linh cười hì hì lắc đầu đáp:
–" Dạ.... Không có gì"
Duy An mỉm cười khom người bế cô lên.
" A... " Nhưng chưa kịp bế cô lên thì anh lại rên kêu lên một tiếng.
Chung Linh lo lắng lập tức hỏi ngay.
–" Duy An! Anh sao vậy. Sau trán anh đổ mồ hôi nhiều thế"Cô đưa tay lên trên trán anh lau những giọt mồ hôi động lại
Duy An khẽ đáp
–" Anh không sao.Chắc có lẽ nằm ở nền nhà nên lưng anh hơi chặc khớp một chút. Không sao đâu"
Nhìn gương mặt anh đau tới nổi đỏ ửng lên như vậy làm sao cô không lo được vậy mà anh còn nguỵ biện nữa.
–" Anh đau lắm phải không?”Chung Linh đau lòng khẽ hỏi...
Duy An vội lắc đầu vỗ về.
–" Anh nói không sao rồi.Bây giờ anh bế em vô tắm rửa rồi xuống nhà ăn sáng" Duy An chịu đau đớn khom người bế cô lần nữa và lần này anh cố che giấu không cho cô thấy cơn đau của anh.
Mỗi buổi sáng dù có bận tới mức nào.Duy An cũng là người tắm rửa thay đồ giúp Chung Linh.Mặc cho cô từ chối anh vẫn nhất quyết muốn làm điều đó.
Nhưng không hiểu sau sáng hôm nay anh lại muốn ôm kỉ niệm lại với cô.
Sau khi anh cởi hết đồ của cô ra thì anh lại dán mắt nhìn vào từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể của vợ mình.
–"Phu nhân!Bây giờ thân hình của em còn đẹp hơn lúc trước nữa.Đẹp lắm vợ yêu"
Gương mặt Chung Linh chợt đỏ ửng lên khi nghe những lời ám muội của anh. Cô mắc cỡ quay người đi.
Duy An bế thẳng người cô lên để cho hai chân của cô ôm lấy eo của anh. Còn anh thì ép chặt cô vào tường hôn chặt đôi môi căng mọng của cô.
Lần này Chung Linh không né tránh anh mà cô còn ôm chặt cổ quắn chặt vào cơ thể anh. Hai đôi môi cọ xát vào nhau phát ra nhiều tiếng động.
Cùng lúc này người anh em của anh cũng đã kịp thức tỉnh chạm vào nơi tư mật của cô....
Anh vươn tay cởi chiếc áo đang mặc trên người ra xong liền vồ lấy vào thân hình gởi cảm của vợ mình.
Chung Linh từ nãy giờ vẫn cứ đang nhắm chặt hai mắt lại nhưng khi Duy An từ từ cúi xuống cắn mút hai đỉnh hồng của cô thì ánh mắt mơ hồ của cô lập tức mở ra.
Đập vào mắt cô là tấm lưng anh đang có nhiều vết sưng tím hiện lên phản chiếu vào tấm gương to lớn trong phòng tắm.
Chung Linh hoảng hốt trợn mắt lên nhìn thật kĩ vào tấm lưng anh.
Trên lưng anh thật sự có nhiều chỗ sưng lên mà còn lại bị bầm nữa.
–" Anh bị sưng đỏ nhiều vậy sao" Chung Linh kéo anh lên vẻ mặt căng thẳng hỏi
Duy An đang cao hứng không thèm trả lời cô. Anh lại tiếp tục cúi xuống tiếp tục hôn lấy thân hình của vợ mình.
Anh thật sự khiến cô phải tức điên lên. Cô nhanh nắm lấy lỗ tai anh kéo lên.
–" Tịch Duy An. Anh không nghe em hỏi gì sao?
–" Nghe... Nghe rất rõ. Nhưng em không nên hỏi chuyện này vào lúc này chứ." Anh khẽ cắn nhẹ tai cô.
Đợi anh nói xong cô lại tiếp tục xô anh ra.
–" Anh suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện đó mà không lo cho sức khỏe của anh sao.Tại sao đau lưng anh không nói cho em biết"
–" Thì bây giờ chẳng phải em đã biết rồi sao." Duy An bực bội quát vào mặt cô
Chung Linh thấy thái độ khó chịu của anh như vậy thì không thèm muốn nói thêm gì với anh nữa.
Cô cụp mắt xuống,gương mặt đau lòng chợt cúi đầu xuống không thèm nhìn anh.
Lúc này Duy An phát hiện khi nãy hơi lớn tiếng với cô, anh vội vàng bước tới ôm cô vào lòng.
–" Phu nhân! Anh xin lỗi,anh không có ý lớn tiếng với em đâu."
–" Em hiểu rồi. Em muốn ra ngoài" Chung Linh lạnh lùng
–" Chung Linh!Em giận anh sao"
–" Không.Em không giận anh"
Duy An tỏ ra nghi hoặc nhìn vào gương mặt cô.
–" Rõ ràng là em đang giận anh"
–" Em đã nói là không có. Anh không nghe sao" Chung Linh bực mình liền quát thật lớn vào tai anh giống như anh khi nãy quát nạt cô vậy
Tiếng quát đó của cô khiến anh hoảng sợ chợt đứng hình nhìn cô chốc lát,anh không dám nói thêm gì nữa. Anh lặng lẽ tắm rửa thay đồ rồi bế cô ra phòng tắm.
Từ lúc đó anh không hề nói thêm điều gì nữa cứ lặng lẽ tắm rửa rồi đi làm thậm chí anh còn không ăn sáng.
Chung Linh cũng mặc kệ không quan tâm gì đến anh nữa. Càng lúc cô càng thấy anh hay giận dỗi còn hơn một đứa trẻ nữa.Cô chỉ muốn quan tâm anh một chút nhưng anh lại luôn phớt lờ ý đó của cô
Duy An mang tâm trạng bực bội u ám tới chỗ làm khiến ai nhìn vào cũng lập tức né tránh anh.
Lã Siêu Văn vào báo cáo cũng không thoát khỏi những tiếng chửi mắng của anh dùng anh ta để trút giận.
Duy An còn tức giận lôi hết tất cả mọi người đều chửi hết.Phát đạn này từ trên xuống dưới không ai là không dính hết.
Sau khi Duy An trút giận hết lên tất cả mọi người,anh ngồi trong văn phòng ngẫm nghĩ lại chuyện lúc sáng.
Càng nghĩ anh càng thấy cô quá đáng chỉ việc nhỏ như thế cũng giận anh. Đáng lí ra người giận phải là anh mới đúng.
Càng ngày cô nhường như muốn trèo lên đầu anh ngồi hay sao?Không xem anh là trụ cột gia đình nữa rồi.
Vậy được,anh cũng mặc kệ cô không thèm quan tâm đến cô nữa.
Để xem ai sẽ là người xuống nước xin lỗi trước đây...
Đêm đó Duy An đã thật sự chiến tranh với Chung Linh thật rồi.Anh đã về phòng của mình mà không thèm ngủ ở phòng con gái nữa
Anh muốn cô sẽ xin lỗi và năn nỉ anh tha thứ cho cô
Chung Linh cũng mặc kệ anh muốn ngủ ở đâu hay là ăn ở đâu cô cũng không thèm quan tâm nữa. Mắc công người ta lại cô nhiều chuyện xen vào việc của người ta.
Chung Linh không mấy ngạc nhiên nhưng còn mẹ anh thì lại rất ngạc nhiên. Bà không hiểu thằng con trai này lại muốn giở trò gì nữa.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Chung Linh bà cũng không dám hỏi. Nếu hai đứa cãi nhau thì bà chắc chắn trong chuyện này người có lỗi là của con trai tốt của bà rồi.
********
Chớp mắt.Tiệc đầy tháng đã tới.
Là một ngày có không khí mùa thu đang dần sắp đến. Khí trời xanh mát tạo ra một bầu không khí rất ấm cúng.
Từ lúc đó tới nay cả hai người Duy An và Chung Linh đều làm mặt lạnh với nhau,cả hai đều không nói chuyện với nhau. Bây giờ sức khỏe của cô cũng được hồi phục cô tự mình thay đồ tắm rửa không nhờ đến ai hết.
Trong nhà chưa một ai biết là cô đã đi lại bình thường.Cô cũng định qua buổi tiệc này sẽ nói,cô không cần tạo bất ngờ cho ai kia xem làm gì nữa.
Hôm nay là ngày vui,nên Duy An cũng dẹp bộ mặt khó coi của mình lại và thay vào bộ mặt tươi vui trước toàn thể mọi người.
Anh đứng đó lâu lâu lại liếc nhìn tìm xem vợ mình đang ở chỗ nào,xem có người đàn ông tiếp chuyện với cô không?
Giận thì giận nhưng tính chiếm hữu của anh luôn dâng lên khi thấy một ai đó lại gần cô cho dù là phụ nữ.
Chung Linh hôm nay mặc chiếc váy dài màu trắng tinh lộ hai cánh tay trắng nõn với vẻ đẹp kiêu sa.
Khi Duy An nhìn thấy vẻ đẹp của cô như vậy thì anh lập tức nhìn cô không chớp mắt.Trong cô rất là quyến rũ mà không khoa trương.Anh đứng từ xa nhưng cũng có thể ngửi được hương thơm từ trên người cô.....Mùi hương mà anh luôn khao khát dâng lên trong lòng
Duy An bất giác đi lại phía cô mà quên đi hai người đang chiến tranh lạnh với nhau
Chưa đi được bao lâu thì anh lại bị ai đó đứng chắn ngang đường anh.
-" Nghị Trưởng Tịch.. Chúc mừng anh" Tiếng nói của Lâm Thiến vang lên.
Duy An khẽ ngước lên nhìn cô ta thì ra người ngán đường anh lại là con đàn bà này. Nhưng khó hiểu là hôm nay là cô ta không đi chung với Trịnh Đông Quân mà hai người một trước một sau tới.
-" Cảm ơn... " Anh lạnh lùng mặc kệ cô ta rồi tiếp tục bước lại Chung Linh.
-" Này....Nghị Trưởng ngài tiếp khách như thế sao" Lâm Thiến mặt dày ở trước mặt mọi người lôi kéo anh.
Tiếng nói ỏng ẹo của cô ta đã làm cho Chung Linh nghe thấy,cô bất giác xoay người nhìn về phía bên này.
Thì ra anh cũng mời cô ta tới nữa.Anh thật sự muốn chọc tức cô phải không?
Duy An tính quay lại kéo cánh tay cô ra khỏi tay mình thì anh lại bắt gặp ánh mắt của Chung Linh đang nhìn về phía anh .
Trong cô có vẻ lạnh lùng không phản ứng gì. Nhìn từ góc độ này,anh cảm thấy hình như cô không quan tâm có người phụ nữ khác đang cố tình quyến rũ chồng của mình.Cô còn nhẹ hướng về anh nở một nụ cười mỉa mai.
Tịch Duy An lặng lẽ quan sát Chung Linh,xem cảm xúc cô bây giờ là thật hay chỉ là giả vờ.Nhìn cô như vậy anh chỉ muốn chạy tới bên cô ôm cô vào lòng,nói với cô " Phu nhân đừng hiểu lầm,anh và cô ta không có gì" .Nhưng thái độ của cô làm cho cái tôi của anh lại bùng phát.
Duy An nhếch môi cười khẩy nhìn Chung Linh nhưng lại nói với Lâm Thiến
-" Được... Tôi sẽ tiếp cô" Lời nói anh nói ra rất lớn đủ để Chung Linh có thể nghe thấy.
Dứt lời, Duy An liền kéo Lâm Thiến tới một chỗ khác.
Trong lòng Chung Linh có một chút hụt hẫng. Cô tưởng khi nãy anh nhìn cô như vậy thì sẽ chạy đến giải thích với cô.Nào ngờ anh lại ngang nhiên trước mặt cô nắm lấy tay cô ta mà đi.
Chung Linh nhìn anh dẫn cô ta tới chiếc bánh kem....
Đột nhiên
Hình ảnh này rất quen thuộc....
Đây không phải là giấc mơ của cô sao?
Hình ảnh trong đầu cô lập tức hiện lên.Cơn ác mộng luôn bám theo cô từ lúc cô tỉnh dậy tới giờ vẫn bám riết lấy đầu cô càng lúc càng rõ rệt hơn.
Nhưng điều làm cho cô càng lúc càng sợ hãi đó chính là Thiên Hạo cũng đang đứng đó. Con trai cô không ngừng ăn vụng chiếc bánh kem to lớn đó.
Rất giống hình ảnh cả nhà ba người hạnh phúc đang cùng cắt bánh kem trước mặt cô và không hề xem cô không hề có tồn tại.
Giấc mơ trở thành hiện thực rồi sao?
Anh và cô ta cùng con trai cô.....không thể nào... Không thể nào.
Cơn đau đầu lập tức ập đến.Chung Linh vô thức lấy tay ôm lấy đầu mình khẽ nhăn mặt.
Chung Kiệt đang cười nói với mọi người thì liếc về phía bên này nhìn thấy khuôn mặt tái mét của chị mình thì anh lập tức chạy nhanh tới.
-" Chị cả! Chị sao vậy"
-" Chung Kiệt! Đầu chị đau lắm,rất đau..." Chung Linh đã không chịu nổi liền rơi nước mắt.
Lúc này tất cả mọi người cũng chạy tới bên Chung Linh xem tình hình cô như thế nào chỉ có Duy An và Lâm Thiến cùng với rất nhiều quan khách đang vây quanh xu quanh mà không để ý .
Nhưng Thiên Hạo lại thấy, cậu bé chạy thật nhanh lại chỗ Chung Linh. Lúc Thiên Hạo chạy đi thì đã làm cho Duy An để ý.
Duy An trên tay cầm ly rượu. Khi thấy nhiều người bu xu quanh Chung Linh thì bất chợt tim anh liền đập mạnh.
Anh không nói gì liền quăng ly rượu xuống đất chạy thật nhanh tới bên cạnh cô.
Duy An bước tới thì thấy Chung Linh cứ không ngừng kêu đau thì anh chợt giật mình hoảng sợ.
Anh dẹp cái tôi của mình đi sang một bên, lo cho cô trước mới là chuyện quan trọng.
-" Chung Linh! Em sao vậy" Duy An cúi xuống nói với giọng điệu lo lắng
Nhưng anh nhận lại chỉ là im lặng từ phía cô.
-"Anh rể!Em đưa chị cả vào nhà khám xem sao." Chung Kiệt đề nghị.
Lúc này Chung Linh mới cố gắng chịu đựng cơn đau khẽ ngước lên nhìn mọi người lắc đầu.
-" Chị không sao đâu. Mọi người cứ tiếp tục đi"Cô không muốn chỉ vì chuyện nhỏ như thế mà ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người.
-" Mẹ ơi! Mẹ không sao chứ" Thiên Hạo kế bên đang khóc lên vì cô.Cậu bé lại sợ mẹ lại bỏ đi lần nữa.
Chung Linh mỉm cười cưng nựng Thiên Hạo.
-" Mẹ không sao. Con không được khóc nữa" Cô vuốt hết nước mắt trên gương mặt cậu bé.
Từ nãy giờ Chung Linh vẫn chưa hề để mắt đến Duy An mặc kệ anh lo lắng cho cô hay không.Cô cũng không hề quan tâm.
Duy An đợi mọi người đi hết thì anh lập tức xoay mặt cô lại nhìn thẳng anh.
-" Em làm sao vậy.Em đau chỗ nào hãy nói cho anh biết"
-" Anh mặc kệ em đừng quan tâm em"Cũng không phải gì anh sao.
Duy An nôn nóng đưa tay lên trán cô lo lắng
-" Em không nói phải không...Được để anh ép em nói" Duy An ôm chặt cô.
Cô chưa kịp hỏi anh định làm gì thì cánh môi đỏ mọng của cô đã bị anh cướp lấy.Cô cố gắng kéo anh ra nhưng lại không đấu được sức lực mạnh mẽ của ông chồng này rồi.
Anh lại hôn cô trước mặt toàn thể mọi người. Cô cảm giác rất có nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người.
Duy An hôn cuồng nhiệt đôi môi cô đợi cơ thể cô yểu xìu mềm yếu dựa vào lòng anh thì anh mới chịu buông cô ra.
-" Anh biết em bị gì rồi. Có phải vợ anh đang ghen không?"Nét mặt Duy An tỏ vẻ chăm chọc.
Chung Linh cong môi cười nhẹ.
-" Ghen thì sao,không ghen thì sao" Cô liếc mắt nhìn về phía sau lưng anh. Lâm Thiến từ nãy giờ vẫn đi theo sau lưng anh
Cô khẽ thở dài.
-" Anh đi với cô ta đi.Đừng để người ta đợi"
Duy An lập tức nhìn theo hướng nhìn của cô rồi quay người ra sau lưng.
Vẻ mặt chán ghét của Duy An hiện lên. Không biết người phụ nữ này đang toang tính chuyện mà bám anh dai như đỉa vậy
Duy An cúi đầu quay lại nhìn Chung Linh cười khổ. Dù cô có ghen hay không thì anh vẫn không muốn làm tổn thương cô
-" Con đàn bà điên"Anh nghiến răng chửi.
-" Hả... Anh nói gì" Chung Linh nghĩ mình chắc có lẽ lãng tai rồi phải không... Anh đang chửi cô hay cô ta.
Duy An khẽ lắc đầu lặng lẽ lấy ra chiếc khăn tay lau những giọt mồ hôi đang động lại trên trán cô. Anh ân cần dịu dàng cho đến khi Chung Linh nắm cổ áo kéo anh lại tới trước mặt cô
-" Anh đừng có tỏ vẻ ở trước mặt người ta mà tốt với em như thế.Em không cần đâu"
-" Nhưng anh cần.. " Duy An mỉm cười khi đôi môi của anh và cô đang xác lại gần nhau như thế, chỉ một cử động nhẹ của cô thì anh cũng thể chạm vào mờ môi xinh đẹp của cô rồi.
" Ưm" Thật đúng như thế cô lại bị anh hôn tiếp tục.
Đôi môi Chung Linh không thể nhút nhít được.Cô mở mắt to nhìn người đàn ông trước mặt mình đang cố gắng chiếm tiện nghi của cô.Duy An khẽ cắn nhẹ môi cô để đầu lưỡi của mình có thể xông vào cắn mút.
Ánh mắt của Chung Linh vô thức nhìn về Lâm Thiến. Nét mặt của cô ta đã thật sự rất tức giận rồi. Tay của cô ta đã siếc chặt lại từ nãy giờ. Ánh như muốn giết người nhìn chằm chằm vào Chung Linh.
Nụ cười đắc ý Chung Linh bất giác cong lên,cô đưa tay lên ôm chặt lấy cổ anh cùng anh quấn quýt cùng một chỗ
Duy An ngạc nhiên vì sự hợp tác của cô. Nhưng chỉ trông phút chốc cô lại xô anh ra
-" Vợ ơi..."Duy An thỏ thẻ gọi cô. Anh lại vùi vào lòng cô.
-" Chẳng phải chúng ta đang chiến tranh lạnh sao.Ở đây không có ai anh đừng đóng kịch nữa"Chung Linh lập tức nhắc nhở anh.
Duy An nhìn cô khẽ đau lòng,anh hôn nhẹ lên trán cô cưng chiều nói.
-" Không... Không chiến tranh nữa. Làm sao anh có thể bỏ mặc được người vợ xinh đẹp này của anh được"
Chung Linh nghe xong lập tức cong môi cười tươi.
-" Nghị Trưởng Tịch khéo nói thật.Anh nói không chiến tranh là không chiến tranh sao. Anh đánh giá thấp em rồi" Dứt lời cô kéo chiếc xe lăn rời khỏi anh để lại ánh mắt ngỡ ngàng của anh nhìn cô đi xa.
-" Vợ ơi..... " Duy An đang định đuổi theo cô thì Lã Siêu Văn đi tới nói buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu rồi.
Duy An thầm nghiến răng nhìn Chung Linh.Tối nay anh nhất định phải bắt cóc cô trở về phòng mới được. Nụ hôn khi nãy đã làm cho anh cảm nhận được anh đang khao khát và nhung nhớ cô biết chừng nào.