Buổi tiệc đã bắt đầu trong tiếng nói, tiếng cười của rất nhiều quan khách. Ai ai cũng đang quây quanh xung quanh con trai và con gái của hai người. Nhiều người còn nói hào quang con trai của Nghị Trưởng sau này rất có thể làm ra chuyện lớn. Còn công chúa thì không khác là bản sao của mẹ cô bé mang một vẻ đẹp dịu dàng của một vị tiểu thư khuê cát.
Buổi tiệc càng lúc càng đông vui.
Duy An bận tiếp khách nhưng vẫn không quên nhìn về phía phu nhân của mình.Trước khi buổi tiệc bắt đầu anh đã căn dặn người hầu và tất cả mọi người không ai được phép mời hoặc đưa rượu cho cô uống.Anh không muốn ảnh hưởng đến sức khỏe của vợ của anh.
Suốt buổi tiệc Lâm Thiến cứ đi sau lưng anh,cô ta hôm nay lại bị hớp hồn vẻ đẹp trai của anh.Cô ta đang lựa thời cơ lại muốn bắt chuyện với anh.
Sau khi Lâm Thiến thấy Trịnh Đông Quân đang tiến lại gần anh,thì trong lòng cô chợt lo sợ. Sợ anh ta sẽ nói hết tất cả chuyện của hai người cho Duy An nghe thì cô phải biết tính làm sao.
Đôi chân Lâm Thiến bắt giác cũng đi tới...
Trịnh Đông Quân cầm ly rượu trên tay, lắc lắc nhìn Duy An mỉm cười.
–" Nghị Trưởng Tịch. Từ lâu tôi đã nghe ngài có một người vợ rất xinh đẹp. Hôm nay tôi đã được diện kiến,thật đúng như lời đồn,phu nhân ngài thật đúng là xinh đẹp. Đẹp hơn những gì tôi tưởng tượng" Khi nói,anh ta luôn nhìn về hướng Chung Linh mà tán dương.
Đông Quân cũng không ngờ lại có một người phụ nữ xinh đẹp như thế này tồn tại trên đời này sao? Đây chính là hình mẫu mà anh ta muốn hướng tới để lấy làm vợ.Trước giờ anh ta cũng đã gặp và tiếp xúc rất nhiều phụ nữ.Nhưng có lẽ đây chính là người phụ đẹp nhất mà anh ta từng thấy.
Vẻ đẹp của cô rất sắc xảo nhưng có phần dịu dàng,bên trong pha một chút sự xinh đẹp huyền bí,dù cô đang ngồi trên chiếc xe lăn nhưng anh ta cũng cảm nhận được đường cong quyến rũ trên cơ thể của cô.Cô đúng là người phụ nữ rất xinh đẹp và đầy gợi cảm.
Đông Quân nhìn về phía Duy An thầm ganh tị,biết khi nào anh mới tìm được cô vợ xinh đẹp như ngài ấy. Ngài ấy đúng thật là diễm phúc.
Duy An cũng theo hướng nhìn của anh ta mà nhìn về vợ của mình. Cô đang ngồi bên cạnh hai tiểu thiên thần. Ánh mắt yêu thương của người mẹ đang chăm chú nhìn về các con.Nụ cười của anh liền cong lên.
Đúng ....cô rất xinh đẹp,nhìn từ góc độ nào anh cũng thấy cô rất xinh đẹp. Nếu không anh không thể nào mà say mê lưu luyến cô đến thế.Mỗi phút giây anh cũng đều muốn cô ở bên cạnh mình không cho cô rời khỏi anh nữa bước. Cảm giác của anh hôm nay về cô rất lạ.Giữa một rừng phụ nữ nơi đây nhưng anh chỉ thấy vợ của anh là người phụ đẹp nhất trong buổi tiệc này.Kiếm một người khác đẹp hơn cô chắc phải mò kim đáy biển thôi.
–" Hức.... Xinh đẹp nhưng không thể đi được thì chẳng làm được điều gì đâu" Tiếng nói chế giễu Lâm Thiến vang lên ngoài sau
Duy An nghe xong thì nụ cười trên môi anh chợt tắt.Gương mặt nghiêm nghị quay lại nhìn cô ta. Cô ta đang từ từ bước tới trước mặt anh với vẻ mặt đắc ý.
–" Cô Lâm cô nên ăn nói cẩn thận. Tôi không muốn ai xúc phạm về vợ của tôi"Duy An nhìn về Đông Quân cảnh cáo" Mong cậu hãy kêu bạn gái cậu giữ miệng lại một chút.Nếu không tôi sẽ không khách sáo"
Dám xúc phạm vợ anh sao? Cô ta chưa thấy sự độc ác của anh thì phải.
Đông Quân khẽ lắc đầu cười lớn.
–" Ngài muốn làm gì thì tùy. Cô ta đã không còn là bạn gái tôi rồi"
Duy An nghe xong thì đầy ngạc nhiên.Anh nhìn về hai người không khỏi tò mò.
Đây cũng có thể là lí do hai người này hôm nay lại không đi chung tới đây không?
Thì cũng phải thôi.Ai có thể yêu lâu dài với hạng người như cô ta... Lời nói lúc nãy của cô ta cũng đã nói lên tính cách suốt ngày ganh tị và ích kỷ nói xấu người khác.
Tưởng Lâm Thiến sẽ ngại ngùng khi nhắc về chuyện đó nhưng không ngờ da mặt cô ta dày thật.Cô ta không biết xấu hổ hay giải thích gì mà bộ dạng cô ta vô cùng hả hê khi Trịnh Đông Quân nhắc về chuyện đó.
Trong lúc ba người vẫn không ngừng nhìn nhau thì bên Chung Linh lại xảy ra một chuyện.
Cuối cùng Diệp Đồng cũng đã làm xong công việc rồi vội vàng tới đây. Vừa vào cổng cô liền nhìn xung quanh tìm kiếm Chung Linh.
Ánh mắt vui vẻ Diệp Đồng khi bao ngày cũng đã gặp được sếp của mình rồi. Cô bước nhanh tới.
–" Tổng Giám Đốc. Em đến hơi trễ.Mong chị thứ lỗi"Diệp Đồng áy náy.
Chung Linh nghe xong lập tức ngước lên nhìn cô gái luôn theo cô từ trước tới giờ.
–" Em làm gì khách sáo như thế.Đã dặn bên ngoài không được kêu chị là Tổng Giám Đốc nữa rồi mà" Chung Linh cười nhẹ.
–" Dạ....Đây là quà của hai tiểu bảo bối.Chính tay em làm mong hai bé sẽ thích" Diệp Đồng đưa hộp quà tới trước mặt Chung Linh.
Chung Linh lắc đầu khẽ cười mở ra xem. Bên trong là hai chai tinh dầu rất xinh xắn được đựng trong một chiếc hộp thuỷ tinh.
–" Cái này em làm sao" Chung Linh ánh mắt không tin nhìn Diệp Đồng khẽ hỏi.
–" Dạ...Là em tự điều chế.Em bảo đảm đã qua kiểm định rất an toàn, mùi hương của nó rất nhẹ. Trước khi em đem đến,em đã dùng thử cho các cháu em rồi.Sẽ không bị dị ứng đâu. Chị đừng lo" Diệp Đồng sợ Chung Linh hiểu lầm liền giải thích từng chi tiết với cô.
Chung Linh nghe xong hiểu ra Diệp Đồng đang nghĩ cô đang lo lắng nên không ngừng nói hết quá trình cho cô nghe.
–"Ngốc... Chị có nói gì đâu,sau em lại căng thẳng thế. Chị chỉ hơi ngạc nhiên em đã biết pha chế hương thơm rồi sao"
–" Theo chị bao lâu,em cũng phải biết một chút chứ" Diệp Đồng khẽ cười bước tới nhìn hai tiểu thiên thần.
Diệp Đồng khi nhìn tới Thừa Long thì hai mắt cô lập tức sáng lên,miệng không ngừng so sánh.
–" Chị. Thằng bé này đẹp trai quá, rất giống Thiên Hạo lúc nhỏ....Nhưng em thấy thằng bé này có khi đẹp hơn anh trai của nó nữa"Ngũ quan trên Thừa Long phải làm cô không ngừng tán dương.
—" Đúng không chị?"
Diệp Đồng không nghe được tiếng trả lời của Chung Linh thì liền khó hiểu ngước lên nhìn cô.
Vẻ mặt Chung Linh đang rất khó xử khi một nhân vật bé nhỏ hồi nãy được nhắc đến, đã đang đứng ở đây.
–" Dì đang nói ai đẹp hơn con" Thiên Hạo hai tay chống nạnh nghiến răng nhìn Diệp Đồng nói.
Diệp Đồng giựt bắn mình hết hồn xoay qua nhìn Thiên Hạo.
–" Trời... Thiên Hạo con đứng đây hồi nào"
–" Con đứng đây từ lúc dì chê con" Thiên Hạo nhíu mày nói.
Diệp Đồng lập tức cười ngượng bước tới ôm chầm thằng bé.
–" Con nghe lầm rồi.Thiên Hạo của dì là đẹp trai nhất"Cô cố ý đưa môi tới hôn vào má Thiên Hạo rất nhiều lần.
Thiên Hạo khẽ chau mày đưa tay lên chà thật mạnh chỗ Diệp Đồng vừa mới hôn, cậu bé hét toáng lên
–" Dì buông con ra. Con không tin những lời con gái nói"
Chung Linh cùng với Diệp Đồng nghe xong liền nhìn nhau bật cười lớn,khẽ nheo mắt nhìn Thiên Hạo.
Hôm nay Chung Linh đã cảm nhận được con trai cưng của cô đã quay trở lại rồi. Cô rất là mừng rỡ.
Mọi người đang cười nói vui vẻ thì bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trên tay cầm một bó hoa hồng rất lớn đang cầm lên che lại khuôn mặt của mình rồi bước tới Chung Linh.
Chung Linh tỏ ra nghi hoặc nhìn anh ta.
–" Là ai vậy... " Cô khẽ hỏi.
Diệp Đồng cùng với Thiên Hạo không cười đùa nữa,mà ánh mắt chăm chú nhìn về người đó.
Lúc này người đàn ông đó kéo bó hoa xuống.Gương mặt tuấn tú lập tức hiện ra.
–" Đã lâu không gặp"Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Chung Linh hai mắt mở to kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
–" Chu.... Văn...Đường.Anh" Chung Linh hai mắt ửng đỏ nhìn người đàn ông trước mặt mình. Người mà cô luôn luôn mang ơn.
Chu Văn Đường mỉm cười ngồi xuống nhìn cô.
–" Em khỏe không..."Nhưng so ra với hình dạng của cô,anh đã biết câu trả lời.
Chu Văn Đường khẽ nhíu mày nhìn về đôi chân của người con gái anh yêu. Chung Linh phải ngồi xe lăn sao?
–" Anh ta đối xử với em không tốt phải không? Tại sao em lại bị như thế này"Giọng nói anh ta có phần tức giận.
Chung Linh lắc đầu cười nói.
–" Không... Anh ấy rất tốt.Anh đừng nghĩ xấu về anh ấy"
Nhìn cô nói tốt cho người đàn ông của mình thì trong lòng Chu Văn Đường đang rất đau. Có bao giờ cô đã nói tốt anh trước mặt người khác như vậy không hay chỉ riêng người cô yêu cô mới làm như thế.
Ánh mắt của cô đã làm cho Chu Văn Đường hiểu rằng cô đang rất hạnh phúc cho những gì mình đã chọn.
Tịch Duy An bên đây cảm giác như có ai đó đang nói gì về mình.Anh bất chợt xoay người lại nhìn về phía Chung Linh.
Nhìn về cô thì ánh mắt sâu thẩm của anh lập tức trợn lại.
Cái gì thế. Ai đang nắm lấy tay cô trước mặt nhiều người như thế.
Duy An không nói gì liền tức tốc đi tới.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đó thì lửa giận trong người lập tức dâng lên bừng bừng.
Chu Văn Đường. Tại sao hắn dám nắm lấy tay người phụ nữ của anh . Anh ta chán sống rồi sao.
Duy An tức giận bước tới không nói tiếng nào liền tách hai người ra.
–" Anh buông tay vợ tôi ra"Duy An giựt lấy tay của Chung Linh đang bị Chu Văn Đường nắm chặt.
–" Duy An... " Chung Linh khuyên can.
–" Em nữa,sau để cho hắn nắm tay.Em không nhớ anh là chồng em chứ không phải anh ta" Duy An bực bội quát mắng cô trước mặt mọi người.
Lúc này Chu Văn Đường chịu không được liền tiến lên nắm lấy cổ áo Duy An.
–" Anh đang làm gì thế. Anh lại cư xử như vậy với vợ mình sao"
–" Thì sao. Cô ấy là vợ tôi"
Nghe xong Chu Văn Đường bất ngờ cười lớn.
–" Tịch Duy An.Tôi nhìn anh lại nhớ về một năm trước khi tôi sợ mất cô ấy,tôi cũng hành xử y chan anh và rồi thì sao tôi cũng đánh mất cô ấy.....Không lẽ bây giờ anh lại đi vào vết xe đổ của tôi"
Nếu lúc đó anh có đủ bình tĩnh thì có lẽ cô cũng không rời xa anh nhanh như thế.
Duy An nghe xong liền đứng hình vài giây.Hình ảnh Chung Linh nằm trên chiếc giường bệnh với thương tích đầy người do Chu Văn Đường gây ra lập tức hiện lên trong đầu anh.
Tại sao anh lại lớn tiếng với cô như thế. Anh đang bị gì thế này?
Lời nói của Chu Văn Đường..... Anh sẽ giống anh ta sao,sẽ ra tay đánh cô sao?
Không.... Anh sẽ không làm như vậy đối với cô.... Không bao giờ.
Duy An xoay lại nhìn vào ánh mắt đượm buồn của Chung Linh đang nhìn về anh.
–" Anh xin lỗi. Anh không cố ý,em đừng hiểu lầm ý của anh" Anh hốt hoảng rối bời chạy tới bên nắm lấy đôi tay mềm yếu của cô đưa lên môi hôn.
Chung Linh nhìn anh như vậy,cô không oán trách anh mà cô đang đau lòng thì hơn. Nhìn vào thái độ anh như thế cô mới cảm nhận được anh sợ mất cô như thế nào.
Cô cũng sẽ không để cho Duy An trở thành Chu Văn Đường thứ hai.Dù anh như thế nào cô cũng sẽ ở bên cạnh anh.Cho dù anh có thể thô bạo đánh cô như anh ta ra tay với cô thì cô cũng cam tâm ở lại bên cạnh anh