Mồng bốn bầu trời u ám, bông tuyết nhỏ vụn rơi cả ngày, đọng lại trên mặt đất một lớp mỏng. Đầu năm tuy rằng trời trong, nhưng càng lạnh hơn.
Thương Ẩn che kín áo lông cáo, trong chốc lát lại run một lần, lẩm bẩm: "Sao còn chưa tới, không phải nói sắp tới sao?"
Vừa nói xong, tiếng vó ngựa xa xa truyền đến. Thương Ẩn duỗi dài cổ vọng qua, lại lạnh đến phải rụt trở về, nhìn chằm chằm về phía trước.
Chứng kiến thân ảnh thon dài quan thuộc, Thương Ẩn lộ ra gương mặt tươi cười, lập tức hướng tới người nọ hô: "Tỷ, rốt cuộc đã trở về!"
Thương Kiêm Gia nhảy xuống ngựa, đi nhanh vài bước, vỗ lên đầu Thương Ẩn vài cái, cùng hắn đi về hướng sơn trang: "Ra đây làm gì? Lạnh chết đệ cho biết!"
"Đây không phải vì muốn nhìn thấy tỷ sớm một chút sao?" Thương Ẩn cười hắc hắc. "Đợi lát nữa ở trước mặt Trang Trừng tỷ cũng đừng đánh đệ, chừa chút mặt mũi cho đệ."
"Trang Trừng? Không tệ không tệ, nàng làm tức phụ của đệ ta không có ý kiến." Thương Kiêm Gia nói xong, liền thấy được người.
Trong phòng ngoài phòng như hai mùa khác nhau, Thương Kiêm Gia cả người ấm áp, cười nói: "Trang Trừng, sau này chúng ta là người một nhà..."
"Tỷ! Không phải!" Thương Ẩn thoáng nhìn qua Tiết Tử Linh, vội vàng cắt ngang, sợ nàng một khi mất hứng lại lấy vài món bảo vật trong nhà hắn: "Trang Trừng là tới làm khách đấy."
"A?" Thương Kiêm Gia lập tức thay đổi ánh mắt, nhìn về phía một cô gái khác.
Tiết Tử Linh cũng đang nhìn nàng. Tỷ đệ hai người vóc dáng giống nhau, tuấn tú tinh anh, bất quá so với Thương Ẩn, khí sắc Thương Kiêm Gia khỏe mạnh hồng hào, con người tỏa ra sự trầm ổn thành thục, ánh mắt lộ ra một cỗ uy áp cường thế. Không hổ là thương gia giàu có sinh ý khắp thiên hạ.
"Vị cô nương này, là Tiết Tử Linh?" Trên đường Thương Kiêm Gia cũng nghe được một ít tin đồn về Trang Trừng và Tiết Tử Linh. Nói hai người này như hình với bóng, nghiễm nhiên hảo hữu.
Tiết Tử Linh: "Là ta."
Thương Kiêm Gia cau mày, hoang mang tột độ nhìn về phía Thương Ẩn: "Đệ xác định?"
Thương Ẩn khoát tay: "Không đúng không đúng."
Thương Kiêm Gia nhìn chằm chằm Thương Ẩn: "Cái gì là không phải, nói chuyện rõ ràng. Tỷ đã cảnh cáo đệ, năm nay vẫn không tìm được người lập gia đình, tỷ..."
"Tỷ à!" Thương Ẩn bị thúc giục vài năm, nghe được lời mấy lời như thế liền đau đầu, kháng nghị nói: "Tỷ so với đệ còn lớn hơn một tuổi, như thế nào không tìm tỷ phu trước a?"
"Tỷ là tỷ của đệ!" Thương Kiêm Gia đương nhiên mà nói, ngụ ý: đệ có nghe lời ta không?
Thương Ẩn bất đắc dĩ thở dài.
"Đến cùng đệ có chọn được người chưa?" Thương Kiêm Gia truy vấn.
Thương Ẩn tìm về một chút tinh thần: "Có!"
Thương Kiêm Gia hoài nghi: "Thật sự có?"
Thương Ẩn thề son sắt: "Thật sự, người liền ở trong phòng đây."
Thương Kiêm Gia lập tức đổi mặt ôn hòa: "Vậy sao không gọi nàng đến?"
Thương Ẩn phiền muộn nói: "Tỷ vừa trở về, quan tâm đệ một chút có được không? Sốt ruột muốn gặp người ngoài làm gì a."
Thương Kiêm Gia nhìn hắn trách cứ: "Tại sao lại là người ngoài đây? Để cho con gái người ta nghe được sẽ cảm thấy nhiều thất vọng đau khổ a. Rất nhanh sẽ là người một nhà rồi."
"Được được được, tỷ nói cái gì chính là cái đó." Thương Ẩn đầu hàng.
Thương Kiêm Gia thỏa mãn, quay sang hỏi Trang Trừng: "Khó được cơ hội muội tới chơi, ở lại mấy ngày đi. Gần đây bá phụ vẫn khỏe chứ?"
Trang Trừng nói: "Đa tạ Thương tỷ tỷ quan tâm, gia phụ vẫn khỏe."
"Đại tiểu thư, suối nước nóng chuẩn bị xong." Tiểu Cửu tiến lên, nói xong lui về sau.
Thương Ẩn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Trang Trừng hỏi: "Vì sao không cho Tô Vận cô nương tới đây?"
"Nếu muội và Tô Vận cùng lúc xuất hiện, tỷ của ta đương nhiên càng hy vọng là muội. Không bằng trước để nàng thất vọng một lần, sau đó nhìn chữ, lại nhìn người, không sơ hở tý nào." Thương Ẩn giải thích.
Trang Trừng: "Ngược lại muội cảm thấy không cần, chỉ cần là người huynh chọn, Thương tỷ tỷ đều sẽ thích. Hơn nữa nói không chừng Thương tỷ tỷ sẽ càng hợp ý với Tô Vận cô nương đấy?"
Thương Ẩn: "Phòng ngừa trước vẫn tốt hơn, miễn cho phiền toái."
Trang Trừng gật đầu: "Vậy bọn muội về trước."
Thương Ẩn: "Được, huynh đến thư phòng chờ tỷ tỷ."
Thương Kiêm Gia thay quần áo xong đi đến thư phòng, ở trước cửa ra vào ngừng chân, quan sát câu đối trên cửa. Nội dung không có gì hơn cát tường như ý, nhưng chữ viết rất có hương vị. Nàng lại gần một chút, nhìn thấy ở trên đóng dấu là một chữ Tô.
"Câu đối này là sao?" Thương Kiêm Gia đi vào phòng hỏi.
Thương Ẩn nói: "Đợi lát nữa tỷ sẽ gặp được liền."
Thương Kiêm Gia nhướng mày cười cười, cũng không nóng nảy, ngược lại hỏi: "Trang Trừng và Tiết Tử Linh là cùng nhau đến sao?"
"Đúng nha, nếu như ngươi không rời ta không bỏ, một đời một thế một đôi người." Thương Ẩn cười xấu xa.
Thương Kiêm Gia kinh ngạc: "Các nàng..."
"Trang Trừng hôn Tiết Tử Linh, đệ tần mắt nhìn thấy!" Thương Ẩn có chút cảm khái nói: "Thế sự khó liệu a, nàng lấy bao nhiêu đồ vật từ nhà chúng ta, không thể ăn không thể dùng, đoán chừng sau này đều sẽ về Vạn Nhạc Sơn Trang. Rất thú vị."
Thương Kiêm Gia nói: "Nếu như thế, nàng xem như là người của Vạn Nhạc Sơn Trang, mấy món đồ kia cứ coi như hạ lễ."
Thương Ẩn: "Cũng không thành hôn, hạ cái gì?"
Thương Kiêm Gia liếc hắn một cái: "Tìm được người hợp ý, đây vốn là chuyện đáng giá ăn mừng, có thành hôn hay không là một chuyện khác."
Thương Ẩn: "Vậy tỷ còn ép đệ..."
Thương Kiêm Gia trừng hắn: "Tỷ là tỷ của đệ!"
Thương Ẩn bĩu môi.
Hai tiếng gõ vang lên, ngoài cửa có thanh âm cô gái kêu: "Công tử."
Thương Kiêm Gia nhỏ giọng hỏi Thương Ẩn: "Là người này?"
Thương Ẩn gật đầu.
Thương Kiêm Gia lộ ra thần thái cao hứng, có vẻ không chờ được nhanh chóng mở cửa ra. Tô Vận ngẩng đầu, ấm áp mà cười nhẹ một tiếng.
Một thoáng này, Thương Kiêm Gia nghe được trong lòng có vô số thanh âm gào to: là nàng là nàng là nàng! Chỉ từ cái nhìn đầu tiên, Thương Kiêm Gia liền đem cái gì sinh ý cái gì kế sách cái gì chèn ép cái gì đề bạt cái gì cái gì... Tất cả đều từ trong đầu ném ra ngoài! Sau đó, người trước mặt này, đi vào, chiếm hết.
Tô Vận khom người hành lễ: "Tô Vận bái kiến đại tiểu thư."
"A a, Tô Vận." Thương Kiêm Gia không tập trung đáp.
Thương Ẩn đi đến sau lưng Thương Kiêm Gia: "Tỷ?" Không phải là phát hiện manh mối gì rồi chứ?
"Ân, cái này, là Tô Vận a." Thương Kiêm Gia vẫn đang nhìn chằm chằm ngước trước mắt bất động.
Thương Ẩn cẩn thận mà trả lời: "Đúng, Tô Vận là đối tượng đệ chọn để lập gia đình."
"Lập gia đình? Tại sao phải lập gia đình?" Thương Kiêm Gia nhìn chằm chằm Thương Ẩn.
"A?" Thương Ẩn không dám biểu hiện ra vui mừng, cẩn thận xác nhận lại: "Tỷ không ép đệ nữa?"
Rốt cuộc Thương Kiêm Gia kịp phản ứng, sững sờ nhìn Tô Vận, lại hỏi một lần nữa: "Đây là người đệ muốn lấy?"
Thất vọng tràn trề, Thương Ẩn uể oải đáp: "Vâng."
"Muốn thành hôn a..." Thương Kiêm Gia cau mày, lầm bầm tự nói.
Thương Ẩn cho rằng Thương Kiêm Gia lại đang thúc hắn, hữu khí vô lực nói: "Đệ rất thích Tô Vận, hai tháng nữa sẽ thành hôn, đừng thúc giục."
Thương Kiêm Gia nhìn xem Tô Vận, vậy mà hốc mắt mơ hồ nóng lên, phát nhiệt, nàng không muốn thất thố, vội vàng nói: "Tô Vận rất tốt." Sau đó có vẻ hoảng sợ mà bước đi thẳng.
Thương Ẩn thăm dò nhìn theo bóng lưng Thương Kiêm Gia, kỳ quái nói: "Đây là thỏa mãn sao? Như thế nào nghe như là không hài lòng?"
Tô Vận nhíu mày, cũng nhìn một cái, trong mắt trầm tư.
Thương Kiêm Gia ở trong sơn trang đi loạn, không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên liếc về phía Tiết Tử Linh đang đứng trên núi giả, mới ngừng chân.
Nàng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, cũng không muốn đi nữa, liền đem Tiết Tử Linh thành một cây cột, nhìn chằm chằm vào mà ngẩn người.
Trang Trừng từ phía sau hòn non bộ đi ra, nhìn trái nhìn phải như là đang tìm cái gì, phát hiện Thương Kiêm Gia đứng ở đó, liền đi tới hỏi: "Thương tỷ tỷ, sao lại ở chỗ này?"
Thương Kiêm Gia ngơ ngác quay đầu nhìn nàng, lời nào cũng không muốn nói.
Trang Trừng lại càng hoảng sợ. Nàng chưa bao giờ thấy Thương Kiêm Gia như thế này. Trong ấn tượng của nàng, Thương Kiêm Gia vĩnh viễn là người có dự mưu, dường như đem tất cả mọi việc nắm trong lòng bàn tay. "Thương tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?"
Tiết Tử Linh bị Thương Kiêm Gia nhìn chằm chằm, vẫn luôn mặc kệ nàng, hiện giờ đổi lại là Trang Trừng bị nhìn chằm chằm, nàng không thể ngồi yên không để ý rồi. Như là theo gió bay tới, nàng từ trên núi giả rơi xuống bên người Trang Trừng.
"Trang Trừng, muội vì cái gì thích Tiết Tử Linh?" Thương Kiêm Gia đang thất thần bỗng nhiên hỏi ra một câu như vậy.
Trang Trừng hô hấp cứng lại, mặt liền đỏ lên.
Tiết Tử Linh trừng mắt: "Mắc mớ gì tới ngươi."
Thương Kiêm Gia hoàn hồn: "Thật có lỗi."
Tiết Tử Linh thò tay sờ sờ đôi má Trang Trừng, nóng hầm hập, kề sát vào nói: "Đều đã bao lâu, còn dễ xấu hổ như vậy à."
Trang Trừng mếu máo liếc nàng một cái.
Thương Kiêm Gia nhìn liền đau lòng, trực giác muốn rời xa đôi tiểu tình nhân này, bước chân khẽ động, một ý niệm nhanh như chớp đột nhiên hiện ra trong lòng, vội vàng hỏi: "Trang Trừng, muội đến đây từ khi nào?"
Trang Trừng: "Giao thừa."
Thương Kiêm Gia: "Lúc muội đến, Tô Vận đang ở trong sơn trang sao?"
Thương Kiêm Gia tin, Trang Trừng chắc chắn là không nói dối.
Nhưng nàng không tin, lần này Thương Ẩn thật sự muốn thành hôn.
Dựa vào một cỗ xúc động chạy đến trước cửa phòng Tô Vận, Thương Kiêm Gia lại bắt đầu khẩn trương. Nàng giơ tay lên đặt trên cửa, thoáng giơ lại buông, lại chậm chạp không gõ xuống. Lúc này nàng nghe được tiếng bước chân trong phòng, càng ngày càng gần.
Thương Kiêm Gia mất đi năng lực suy nghĩ. Tô Vận để cho nàng làm cái gì, nàng liền làm cái đó, sau khi hoàn hồn đã cầm một ly trà ngồi trên ghế, trà uống hết một nửa.
Tô Vận hơi nghiêng đầu, khóe môi mỉm cười. Con ngươi nàng đen kịt, lúc nhìn xem một người, ánh mắt kia giống như là toàn tâm toàn ý nhờ cậy. Thương Kiêm Gia bị nàng nhìn như vậy, đã không có biện pháp suy nghĩ.
Tô Vận cúi đầu, tâm tư chuyển động.
"Khụ, Tô... Vận a, muội là, từ gia đình nào?" Thương Kiêm Gia rốt cuộc hỏi được thành câu.
Tô Vận nói: "Hoa Hảo Nguyệt Uyển."
"A a..." Thương Kiêm Gia gật đầu: "Muội, đến sơn trang từ bao giờ?"
Tô Vận giương mắt nghiêm túc nhìn nàng, vững tin không có xem thường hoặc chú ý, mới trả lời: "Ngày mồng ba tháng chạp."
"Một tháng không ngắn." Thương Kiêm Gia nói: "Cũng không dài. Muội đối với Thương Ẩn có tình ý sao?"
Tô Vận nở nụ cười, mặt mày nhu hòa: "Ta chỉ cần một chỗ an thân."
Thương Kiêm Gia sững sờ, nghĩ đến nàng xuất thân, có chút lý giải, đứng lên nói: "Ta rời đi."
"Đại tiểu thư đi thong thả." Tô Vận không có tiễn đưa nàng.
Thương Kiêm Gia đi nhanh ra cửa lại quay trở về, lúng túng đem chén trà đặt trở lại bàn. Lần này đi thật.
"Thương Ẩn!"
Thương Ẩn đang nằm trên ghế quý phi phủ da lông ấm áp dễ chịu, trên bàn nhỏ để một đĩa bánh ngọt và một đĩa trái cây, thấy Thương Kiêm Gia bước nhanh tới, dùng cái xiêng ghim một miếng lê, quơ quơ: "Tỷ, ăn lê nè?"
Thương Kiêm Gia tiếp lấy cái xiêng ghim, ngược lại nhét vào miệng Thương Ẩn: "Đệ ăn đi!"
"Tỷ hỏi đệ." Thương Kiêm Gia trên cao nhìn xuống: "Tô Vận là đệ tìm về lập gia đình, hay là tìm về đế lừa gạt tỷ?"
"Để lập gia đình!" Thương Ẩn đáp đến nhanh chóng.
"Coi như đệ muốn lập gia đình, tỷ hỏi đệ, đệ có thích nàng không?"
Ánh mắt Thương Ẩn láo liên: "Đương nhiên."
"Coi như đệ thích nàng." Thương Kiêm Gia không vội không hoảng. "Tỷ lại hỏi đệ, nếu như tỷ không bức ép đệ lập gia đình, đệ còn muốn lấy nàng sao?"
Thương Ẩn ngồi không yên mông nhích tới nhích lui, chuyển hai cái, trong lòng suy đoán vì sao nàng hỏi như vậy, là đang thử dò xét hắn, hay vẫn là nói thật?
Thương Kiêm Gia vừa thấy vẻ mặt hắn, liền đoán được toàn bộ. Nhưng mà hiện tại tâm trạng nàng vui mừng, tuyệt không mốn so đo, hít một hơi, chậm rãi thở ra, dương dương tự đắc nói: "Tô Vận, tỷ cũng thích."
Thương Ẩn: "..."
Hắn bất an giật giật, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tỷ, không phải tỷ đang trêu chọc đệ chứ?"
"Trêu đệ còn không bằng trêu Đầu Bát Ca."
"... A."
"Tiền chuộc thân có đủ hay không?"
"... Không có."
"Tỷ ra." Thương Kiêm Gia nói xong liền phái người đi, Thương Ẩn liền nắm lấy vạt áo nàng, thê thảm đáng thương nói: "Tỷ! Đệ không thể lập gia đình rồi, thật là khổ sở!"
Thương Kiêm Gia vỗ vỗ đầu hắn: "Đừng được tiện nghi còn khoe mã. Thư thả cho đệ sang năm sau."
ThươngẨn thầm nghĩ rống to: cái này không công bằng!!!