"Thương ca ca, vội vã gọi chúng ta gọi tới đây, có phải là đã xảy ra chuyện gì có phải không?" Trang Trừng hỏi. Nàng ẩn ẩn đoán được, không ngờ tới lại nhanh như vậy, một ngày đã bị Thương Kiêm Gia phát hiện.
Quả nhiên, Thương Ẩn nói: "Tỷ ấy đã biết rồi, thư thả thêm thời gian một năm cho huynh."
Nhìn thái độ Thương Ẩn, sự tình không phải đơn giản như vậy, Trang Trừng liền không xen vào.
Thương Ẩn nghi ngờ hỏi Tô Vận: "Cô và tỷ ta đã nói được mấy câu?"
Tô Vận cười nói: "Công tử hoài nghi ta?"
"Quả nhiên cô đã minh bạch." Thương Ẩn lắc đầu: "Sợ là cô cũng không nghĩ tới, tỷ của ta lại thích cô đi."
Trang Trừng kinh ngạc mà quay đầu nhìn về phía Tô Vận. Tiết Tử Linh cũng cảm thấy kinh ngạc, nhướng lông mày.
Tô Vận nói: "Ta là một kẻ nữ lưu yếu đuối, sở cầu bất quá sống yên phận. Nếu có phúc khí, ta sẽ không né tránh, nếu là không có phúc khí, ta cũng không cưỡng cầu."
Nếu trước đây nghe nàng nói như thế, Trang Trừng căn bản sẽ không nghĩ sâu. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trong một số tình huống nàng rất tự nhiên sẽ hiểu ẩn ý ngầm trong lời nói của người khác.
Trang Trừng nghĩ thầm: Hoa sen cao thượng, trong bùn không nhiễm mùi bùn, thường được người ca tụng, nhưng cành hoa sen sạch sẽ là không thể sinh tồn trong nước bùn. Mười bảy tuổi ở thời đại này đã không xem là nhỏ, địa vị nàng vẫn vững chắc, không phải là không có đạo lý đấy.
Bất quá, Trang Trừng cũng không ghét nàng.
Thương Ẩn sờ lên lông mi, thần sắc tựa hồ là bất đắc dĩ: "Trong lòng có tính toán là tốt, nhưng là lúc nào nên tính, lúc nào không nên tính, cô phải biết cân nhắc."
Thương Ẩn lại hít một hơi. Chuyện của Thương Kiêm Gia hắn muốn nhúng tay cũng không được.
Đối với Tô Vận hắn thật không có gì bắt bẻ, chẳng qua là nhất thời không thể chấp nhận được. Buổi sáng hắn còn bảo Thương Kiêm Gia tìm tỷ phu cho hắn, buổi chiều hắn liền có một người... tỷ tỷ? muội muội?
... tẩu tỷ?
Trở lại trong phòng, Trang Trừng và Tiết Tử Linh nói chuyện chốc lát, chờ Tiết Tử Linh trở về phòng bên cạnh, Trang Trừng liền lặng lẽ rời phòng, không nhờ người dẫn đường, bước nhanh mà đi.
Thương Kiêm Gia còn chưa ngủ, gặp được nàng có hơi giật mình: "Muộn như vậy muội tới đây làm gì?"
"Thương tỷ tỷ, quấy rầy." Trang Trừng vào nhà: "Muội có lời muốn hỏi tỷ."
"Chẳng lẽ hôm nay không hỏi sẽ không ngủ được sao?" Thương Kiêm Gia cười nói, rót cho nàng chén trà: "Hỏi đi."
Trang Trừng thầm nghĩ tỷ nói đúng rồi, không hỏi quả thật sẽ ngủ không được. "Muội muốn hỏi, tỷ và Tô Vận cô nương quen biết chưa đến một ngày, vì sao chắc chắn nàng là người tỷ muốn tìm?"
"Muội không phải muốn hỏi tỷ chuyện này a." Thương Kiêm Gia nói. "Muội là muốn hỏi, tâm ý của Tô Vận tỷ không hề nắm chắc, sao lại dám trực tiếp nói rõ ra a?"
Trang Trừng nhẹ gật đầu.
Thương Kiêm Gia cười nói: "Tỷ chỉ ở đây mười ngày, làm sao có thời gian tiếp tục thăm dò, tiếp tục lãng phí thời gian? Cảm tình sau này còn có thể bồi dưỡng, muội không tranh thủ thời gian nắm lấy, cái gì cũng là nói suông."
Trang Trừng lại hỏi: "Nếu như không có kết quả đây?"
Thương Kiêm Gia nói: "Dù có kết quả hay không, vì sao tỷ lại không dám tranh một lần? Ài, muội hỏi chuyện này để làm gì, không phải muội đã thu Tiết Tử Linh vào túi sao?"
"... Ai thu ai nha." Trang Trừng biết hành vi trên thuyền hôm đó bị Thương Ẩn nhìn thấy đã hiểu lầm. Lúc trước nàng không muốn uốn nắn, hiện giờ cũng không khỏi không nói: "Bọn muội vẫn còn chưa nói rõ, hơn nữa, muội vẫn còn có chút không buông."
Thương Kiêm Gia cảm giác mình là người có kinh nghiệm rồi, lập tức truyền thụ: "Muội không nên không buông như vậy. Nàng vô sỉ, muội phải đối với nàng càng vô sỉ. Muội phải đem mỗi một bước đều khống chế trong lòng bàn tay."
Trang Trừng: "Nàng có chút ít hổ thẹn..."
Thương Kiêm Gia giơ tay ngăn lại: "Cái này không phải trọng điểm!"
Đến giờ Trang Trừng vẫn chưa thể hạ quyết định, nói: "Muội còn phải cẩn thận suy nghĩ. Cảm ơn Thương tỷ tỷ."
"Ân, đừng để cho nàng trở mình!" Thương Kiêm Gia khích lệ.
Trang Trừng một đường suy đoán tâm tư trở về, đi đến trước cửa phòng Tiết Tử Linh gõ hai cái, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tiết, cô đã ngủ chưa?"
Hồi lâu không có tiếng trả lời, Trang Trừng thả lỏng trong lòng, liền trở về phòng ngủ.
Một đêm yên tĩnh.
Thời điểm Thương Kiêm Gia biểu lộ cõi lòng, phải nói là lưu loát thống khoái, dường như đã thấy tiền đồ tươi sáng trước mặt, chỉ chờ Tô Vận đáp ứng, hai người liền có thể thành thân.
Nhưng đến khi hành động thực tế, Thương Kiêm Gia cố tình "đường đột" một lần, nhưng lại sợ doại chạy giai nhân. Chỉ số thông minh kinh người của nàng, vào thời điểm đối diện với cặp mắt đen như mực của Tô Vận, liền biến thành sóng lớn trên bờ cát tuột dốc không phanh – nhảy không lên nổi.
Vì vậy trước hoa dưới trăng, đình viện tinh xảo, ta tính sổ người viết chữ, ta viết chữ người đọc sách, tạm thời xem như tình ý triền miên a.
Mà bên kia, Trang Trừng cũng không có gì biến hóa. Nàng không xác định được đề nghị của Thương Kiêm Gia có dùng được hay không, trong lòng vẫn có khuynh hướng duy trì tình trạng hiện tại – đương nhiên, không phải bất động, mà là thuận theo tự nhiên.
Sáng sớm mồng tám trời trong nắng ấm, mặt trời vừa ló dạng không bao lâu, Trang Trừng cảm thấy thời tiết hơi ấm lên rồi, liền nói với Tiết Tử Linh: "Chúng ta xuống núi đi một chút đi?"
Tiết Tử Linh nhướng mày nhìn nàng một cái, gật đầu đồng ý.
Trang Trừng bị nàng nhìn trong lòng run sợ, giấu đầu lòi đuôi nói: "Ta đã hỏi thăm, sáng sớm Thương tỷ tỷ và Tô Vận cô nương liền xuống núi."
"Ai muốn đi chung với các nàng?" Tiết Tử Linh nói: "Ta chỉ muốn ngươi."
Lời này giống như một dòng nước ấm, Trang Trừng lập tức cảm thấy toàn thân đều ấm áp hẳn lên. Bỗng nhiên nghĩ đến đề nghị của Thương Kiêm Gia, Trang Trừng suy tư một lát, nghiêm mặt nói: "Chỉ có phép cô muốn ta."
... xác định đây là "càng vô sỉ"? Tiết Tử Linh muốn bật cười, chịu đựng nói: "Tuân mệnh, Thiếu trang chủ. Ngươi muốn ta như thế nào muốn ngươi?"
Trang Trừng nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu được, trên mặt lập tức bay lên rặng mấy đỏ, liếc nàng một cái.
"Đi thôi." Tiết Tử Linh có chừng mực, cười híp mắt kéo cánh tay nàng. Động tác có điểm lấy lòng này lại làm sắc mặt Trang Trừng tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì ngày mai là lễ tặng y, dưới núi vô cùng náo nhiệt.
Nói về nguồn gốc của lễ tặng y này, đã không ai nhớ nổi. Dân phong vùng này tương đối cởi mở, vào ngày mồng chín tháng giêng hôm nay, các thiếu nam thiếu nữ sẽ ước hẹn với người trong lòng mình, đem y phục tự tay may hoặc là mua được tặng cho đối phương, gián tiếp biểu lộ tình ý. Nếu là may mắn, hai người tặng lẫn nhau, song phương sẽ bẩm báo người trong nhà, nhà trai chọn ngày lành đến nhà gái cầu hôn. Nhưng chuyện may mắn này cũng không phải lúc nào cũng phát sinh, vào lúc này, nếu ai như nguyện nhận được quà của người mình ái mộ, sẽ mặc bộ quần áo đó vào ngày hôm sau, cũng có thể sẽ thành một đôi.
Không cần trực tiếp biểu lộ hoặc cự tuyệt, nếu thành đại gia đều vui vẻ, không thành cũng sẽ không tổn hại mặt mũi của người kia, bởi vậy ngày truyền thống này cứ một năm tiếp một năm truyền thừa xuống.
Trong cửa hàng may mặc, khách nhân nườm nượp. Trang Trừng đưa ngọc bài của Thương Kiêm Gia cho, hai người lập tức được đưa tới nội đường.
Chưởng quầy cung kính hỏi: "Hai vị muốn may xiêm y thế nào, chỉ cần nói ra kiểu dáng, tại hạ nhất định dùng loại vải tốt nhất làm cho hai vị."
Trang Trừng đoan đoan chánh chánh ngồi đó, có phần trấn được trận. Chưởng quầy không nhìn ra nửa điểm kỳ thật nàng có chút ngại ngùng. Trang Trừng nói: "Lấy theo số đo của nàng, làm một chiếc áo ngoài màu tím sậm, trên vạt áo thêu một chữ Trang, ngày mai đưa đến sơn trang."
Tiết Tử Linh học dáng vẻ nàng, nghiêm trang nói với chưởng quầy: "Lấy theo số đo của nàng, làm một chiếc áo ngoài màu cam nhạt, trên vạt áo thêu một chữ Tiết, ngày mai đưa đến sơn trang."
Chưởng quầy sửng sốt một chút, nhanh chóng hoàn hồn, thái độ không đổi nỏi: "Hai vị yên tâm, sáng sớm ngày mai sẽ đưa đến."
Trang Trừng hỏi: "Tính tiền như thế nào?"
Chưởng quầy vội vàng nói: "Hai vị là người từ sơn trang đến, lại có ngọc bài của đại đương gia, đương nhiên chúng ta không lấy một xu rồi."
Trang Trừng không khách khí, nói cảm ơn, liền cùng Tiết Tử Linh ra ngoài.
Tiễn khách quý đi, chưởng quầy sờ sờ cằm, buồn bực không thôi. Đây rõ ràng là đôi tình nhân tâm ý tương thông, hai người ở trước mặt nhau bảo hắn làm quần áo, cùng trực tiếp tỏ tình có gì khác nhau? Chỉ nói một câu, cũng không sợ rườm rà à.
Ra cửa hiệu, mục đích chính xuống núi đã đạt thành, Trang Trừng không có nơi muốn đi, hai người liền tùy ý mà dạo một vòng.
Trong lúc đi đường, tay đặt cạnh nhau cọ xát một chút, sau đó lại nắm cùng nhau, hòa hợp vô cùng.
Trên đường trở về sơn trang gặp Thương Kiêm Gia và Tô Vận, bốn người kết bạn mà đi.
Trang Trừng nhìn Thương Kiêm Gia tựa hồ có một chút sa sút, phỏng chừng liên quan đến Tô Vận, liền không hỏi.
Đi đến phòng Trang Trừng, Tiết Tử Linh vừa ngâm nước trà, vừa hỏi: "Hiếu kỳ sao, có muốn đi nhìn một chút không?"
Trang Trừng nói: "Chuyện giữa hai người họ, chúng ta là người ngoài không tiện xen vào."
"Ai quản các nàng." Ý của Tiết Tử Linh chính là mang nàng đến bên ngoài cửa hoặc nóc phòng nghe trộm một chút. Thấy nàng không hiếu kỳ cũng không nói thêm. "Chính là Thương Kiêm Gia mua quần áo, Tô Vận không mua."
Trang Trừng ngẫm lại, biết đâu đây lại là chuyện quan trọng: "Cô liền khẳng định như vậy, không phải lần nào cô cũng đoán đúng nha?"
Tiết Tử Linh đưa cho nàng một ly trà, nói: "Tô Vận can đảm cẩn trọng, không dám dễ dàng phó thác, sợ tương lai sẽ không được quý trọng, quyết định trước tiên phải tranh thủ tất cả cơ hội đi thử. Ta nghĩ nàng đã tự mình làm quần áo rồi, nếu lần này kiểm tra được Thương Kiêm Gia đối với nàng không thật lòng, nàng nhất định không đưa."
Trang Trừng hỏi: "Vậy phải như thế nào mới kiểm tra được là thật lòng hay không?"
Tiết Tử Linh dừng một lát, nói: "Ngươi chỉ cần biết ta đối với ngươi thật lòng, như vậy là đủ rồi, thử tới thử đi sẽ mệt đấy."
Trang Trừng sững sờ, cúi đầu uống một ngụm trà, không nhấc đầu lên, nói: "Ta không nghĩ thử cô. Chân tình là có thể cảm nhận được, không phải kiểm tra là được."
Tiết Tử Linh cười, vuốt ve tóc mai bên tai nàng.
Nửa ngày còn lại nhanh chóng trôi qua, Trang Trừng cảm thấy nàng cũng không có việc gì làm, mở to mắt đã qua mồng chín rồi.
Đẩy cửa ra, thời tiết tốt đến không giống như thời điểm này nên có, nàng vô thức nhìn cây liễu bên hồ, ân, vẫn là trụi lủi đấy.
Lúc này, phòng bên cạnh cũng mở cửa ra. Tiết Tử Linh xuất hiện, ánh mắt đầu tiên chính là hướng bên này nhìn, vì vậy va phải ánh mắt Trang Trừng, hai người nhìn nhau cười cười.
Tiểu Bát rất không có ánh mắt, ôm lấy một bao y phục, cắt đứt sợi dây tình cảm lưu luyến giữa hai người sáng sớm, nói: "Trang thiếu trang chủ, Tiết cô nương, tiệm may đưa quần áo tới."
Trang Trừng nhấp môi dưới, nhận lấy bao y phục, Tiểu Bát công thành lui thân.
"Cô lại đây." Trang Trừng run rẩy hàng lông mi, nhìn Tiết Tử Linh nói.
Tiết Tử Linh đi tới, mở bao y phục ra, lấy ra một chiếc áo ngoài màu cam nhạt.
Trang Trừng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn không gục đầu xuống.
Sau đó, Tiết Tử Linh đẩy Trang Trừng trở về phòng, đóng cửa.
"... Sao?" Trang Trừng kinh ngạc, tiểu Tiết như thế nào không vào?
Không đợi nàng suy nghĩ, Tiết Tử Linh gõ cửa nói: "Trang Trang, ta có món đồ muốn tặng ngươi."
Trang Trừng sững sờ mở cửa, liền nhìn thấy Tiết Tử Linh da mặt tựa hồ phiếm hồng, hai tay ôm lấy bộ y phục kia đưa cho nàng: "Tặng ngươi."
Nàng dường như tâm linh hữu tê, khóe miệng cong lên, dùng một tay đến nhận, lại đem bộ màu tím sậm đưa qua, nói: "Ta cũng có món đồ tặng cho cô."
Một đôi khác lại không thuận lợi như vậy.
Thương Kiêm Gia nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, trong lòng phát khổ.
Ngay cả cửa cũng không cho vào a.
Nàng thất hồn lạc phách trở về, tự giam mình trong phòng, ngồi đến giữa trưa, đói bụng.
Rượu ngon món ngon ăn vào bụng, Thương Kiêm Gia cũng nghĩ thông suốt. Nàng vừa thấy đã yêu, còn có thể bắt buộc con gái người ta cũng muốn tranh thủ thời gian nảy sinh tình cảm với nàng? Mấy năm nay sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, nay chỉ là chút khó khăn sao có thể lùi bước!
Tuy rằng nghĩ thông suốt, nhưng khó chịu vẫn là khó chịu. Thương Kiêm Gia mê đầu đi ngủ, mau mau đem ngày hôm nay ngủ qua. Mọi thứ sẽ đi theo hướng tốt hơn phát triển, có lẽ ngày mai Tô Vận sẽ nguyện ý mặc y phục nàng tặng thì sao?
Trong lúc ngủ mơ hồ, nàng giống như nghe thấy tiếng đập cửa, mở cửa vừa nhìn, dĩ nhiên là Tô Vận. Tô Vận hơi cúi đầu, thẹn thùng nói: "Hy vọng đại tiểu thư không ghét bỏ thiếp thân tay nghề thô lậu."
... không đúng, như thế nào tiếng đập cửa vẫn còn vang?
Thương Kiêm Gia gõ gõ đầu, ngồi xuống. Trời đã tối rồi, bên ngoài không biết là ai, gõ hai cái, ngừng lại, không nhẹ không nặng, rất có tiết tấu.
Chẳng lẽ?
Không thể chờ đợi được mà mở cửa, vậy mà thật là người trong lòng nàng đang nghĩ!
Tô Vận nhìn sắc mặt nàng, băn khoăn trong lòng rốt cuộc tiêu tan, ôn nhu cười cười, sóng mắt lại lộ ra vũ mị, nói: "Ta tự mình làm một bộ y phục, ở trong phòng ta, hy vọng ngươi..."
Thương Kiêm Gia tiến lên ôm lấy nàng.
Mùng mười mặt trời rực rỡ, mùa xuân đã về.
Hai đôi bích nhân kề vai sát cánh, ao ướt sát người bên ngoài.
Quần áo của Tiết Tử Linh và Trang Trừng kiểu dáng và chất vải đều giống nhau, vừa nhìn liền biết là một đôi. Thương Kiêm Gia tặng cho Tô Vận một bộ đồ hết sức hoa mỹ, cũng may Tô Vận không phải hạng người bình thường, nữ công xuất sắc, thêu công tinh xảo, nổi bật Thương Kiêm Gia quý khí bức người.
Ngay cả Tiểu Bát Tiểu Cửu cũng chạy theo xu hướng, đổi xiêm y mới ra đường.
Trong sơn trang có mấy đôi giai ngẫu, không khí vui mừng ấm áp, có thể lường trước không lâu sau, nhất định sẽ có một nhóm người liên tiếp mời kết hôn.
Vào lúc này, cẩu độc thân Thương Ẩn đặc biệt cảm thấy chói mắt.
Nhìn xem tỷ tỷ nở nụ cười mỹ mãn cũng với hảo hữu, tâm tình hắn cũng sung sướng vô cùng. Nhưng mà...
Thương Ẩn nghĩ: ta sẽ không lập gia đình, ta sẽ không tìm ý trung nhân, một người tiêu diêu tự tại, khoái hoạt thần tiên!