Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 126: Người thứ 31



Dịch: Hoàng Hi Bình

"Trước khi phát hiện ra ác linh, tôi chưa thể đưa ra phán đoán chuẩn xác. Hãy nói cho tôi biết thêm về người vô hình."

"Ok... vậy em sẽ nói tiếp."

"Là như vậy. Ngoài em, Nhà máy rượu Goliath tổng cộng có 30 người, bao gồm cả người hầu, và người quản gia già đã chăm sóc em từ nhỏ."

"Khi em nhìn thấy vết xước trên ban công, em nghĩ nó có thể liên quan đến ác linh, nên rất lo sẽ sẽ có người gặp nguy hiểm."

"Vì vậy, em đã gọi mọi người dậy, nhưng phát hiện ra có thêm 1 người nữa trong nhà máy rượu."

"Em đếm đi đếm lại, nhưng dù đếm thế nào thì cũng có 31 người."

"Ta nhớ rõ mọi người, nhưng là không tìm được người thứ 31."

……

Sau khi nghe xong câu chuyện của Victor, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, sau đó tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.

Nhìn xung quanh, không có gì bất thường bên trong Nhà máy rượu.

Bao gồm cả Victor ở bên cạnh, người phụ nữ chín mọng 31 tuổi này ngoài trí tuệ, thì trạng thái tinh thần bình thường, lời nói rõ ràng rành mạch, không gì bất ổn.

Cả người hầu mà hắn vừa gặp ở cổng cũng vậy.

Có vẻ như toàn bộ Nhà máy rượu vẫn bình thường, đến mức không thể bình thường hơn.

Nhưng nếu câu chuyện của Victor là thật, thì cái gọi là bình thường này có lẽ chỉ là đám bèo nổi trên mặt nước phẳng lặng, một khi bị đẩy ra, những gì phơi bày bên dưới có thể sẽ kinh khủng chết người.

Rõ ràng nơi này chỉ có 30 người sinh hoạt và làm việc, nhưng lại đếm được tới 31, lại không thể nói ai là người thừa.

Căn cứ vào tình hình hiện tại của cô Victor, có vẻ như người nhiều thêm, hoặc là ác linh vẫn chưa tới thời điểm để nó giết người.

Lúc này, cả hai đã đến hội trường.

Trong đại sảnh, ánh sáng dịu nhẹ.

Mùi rượu nhè nhẹ, thoang thoảng nơi chóp mũi, khiến bước chân không khỏi chậm lại.

Đỗ Duy nhìn lướt qua, trong đại sảnh đã có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đang nói chuyện, nhưng giọng của họ đã được khống chế tốt, nghe không rõ họ đang nói gì.

Những người đó cũng chú ý tới Đỗ Duy và Victor, một số ánh mắt tò mò dừng trên hai người bọn họ, sau đó gật đầu chào, không nói nhiều lời.

Bữa tiệc này do Victor tổ chức, khách chỉ đến dự tiệc, chủ yếu giao tiếp để duy trì quan hệ, trao đổi lợi ích.

Victor lễ phép nói với Đỗ Duy: "Có cần em giới thiệu anh không?"

Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Không cần, mục đích của tôi tới đây điều tra giải quyết sự kiện ác linh."

Thực ra hắn không nghĩ tới việc giao tiếp với những người đó.

Mặc dù quen biết một số người thuộc tầng lớp thượng lưu, sẽ tốt cho sự phát triển địa vị của mình trong xã hội, nhưng đối với Đỗ Duy thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Chuyện mà hắn đang trải qua, và những gì hắn phải làm là ngoài tầm với của những người bình thường.

Hơn nữa, giai cấp địa vị khác nhau, họ tìm được chủ đề chúng.

Đây chính là cái gọi là khoảng cách giai cấp.

Chỉ có Alexis... cô ấy là người duy nhất.

Victor cười nói: "Vậy bây giờ em dẫn anh lên lầu hai xem vết xước?"

Đỗ Duy gật đầu nói: "Đương nhiên."

Hắn vừa dứt lời, toàn cơ thể bèn tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.

Không biết tại sao, sau khi bước vào đại sảnh của ngôi nhà này, hắn đột nhiên có một cảm giác ức chế khá nhạt. Như có thứ gì đó, bởi hắn, mới để ý tới hắn.

Đây có thể là một ác linh, nhưng kỳ lạ là Đỗ Duy không cảm nhận được ác ý.

Như Victor đã nói trước đây, ông cha cô đã từng mua được thứ có thể đảm bảo an toàn cho nhà máy rượu.

Vì vậy, Đỗ Duy hỏi Victor, khi họ đi lên lầu: "Cô có thể kể cho tôi chi tiết về thứ mà ông cha cô đã lấy về không?"

Victor đi ở phía trước bên phải, và không quay đầu lại: "Em rất tiếc, anh Đỗ Duy. Đó là vật gì em cũng không rõ. Lúc còn rất nhỏ, em chỉ đọc được điều này trong bút ký của các bậc ông cha để lại."

"Còn ghi chép thì sao? Tôi có thể đọc được không? Nếu không tiện thì đọc cho tôi nghe cũng được."

Victor xin lỗi: "Bút ký đó đã biến mất một cách bí ẩn nhiều năm trước. Em vẫn chưa thể tìm ra chúng, nhưng có một số bức tranh sơn dầu liên quan trong phòng của tôi, và tôemi có thể cho anh xem chúng".

Đỗ Duy gật đầu nói: "Được."

Trong lúc nói chuyện, 2 người cũng đã lên đến tầng hai.

Và vào lúc này, một người phụ nữ với khí chất xuất chúng trong bộ váy màu be bước vào sảnh, bất kể hình dáng hay ngoại hình đều cực chuẩn.

Đó là Alexis...

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong hội trường dù là nam hay nữ đều nhìn cô chăm chú và mỉm cười chào hỏi.

Alexis chỉ khẽ gật đầu chào.

Nếu không phải gia đình của Alexis và gia đình của Goliath Victor hợp tác, với thân phận và địa vị của cô, có lẽ cô ấy đã không đến bữa tiệc này.

Nhưng vào lúc này, Alexis ngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc và Victor ở tầng hai.

Ngay lập tức cô cảm thấy khó chịu!

"Tại sao anh ấy lại ở đây?! Chẳng lẽ là..."

……

Phòng của Victor trên tầng hai.

Khác với trong tưởng tượng, căn phòng này rất rộng với nhiều tác phẩm nghệ thuật, trên tường là những bức tranh và tác phẩm điêu khắc.

Bắt mắt hơn là một giá đựng đồ lớn, trong mỗi ô đều có một chai rượu lâu năm.

Còn giường và bàn ghế, dường như chúng ở góc trong cùng, dựa vào ban công.

Victor dẫn Đỗ Duy vào trong, cuối cùng cũng đến trước bức tranh sơn dầu.

Cô chỉ vào một trong những bức tranh sơn dầu, và nói với Đỗ Duy: "Mời anh xem thử, em hy vọng nó có ích cho anh."

Đỗ Duy không nói gì, nhìn thật kỹ.

Tông màu của phong cách tranh sơn dầu khá tối, bối cảnh là một khu rừng, một người đàn ông mặc lễ phục trông có vẻ lạc lõng. Hắn cầm một bó hoa đỏ và nâng nó lên cao.

Và dưới chân hắn, có một chiếc hộp đã mở.

Ở gần đó có một con sói hoang đang nhe răng trợn mắt...

Đỗ Duy không hiểu về sơn dầu, nhưng cảm giác mà bức tranh này mang lại cho hắn rất quỷ dị, nhìn thế nào cũng thấy vô lý.

Vì vậy, đã hỏi: "Người đàn ông trong bức tranh này có phải là ông cha của cô không?"

Victor gật đầu và nói: "Vâng, ông ấy là ông cố của tôi, Howard Victor. Hồi đó gia đình của chúng em không sống ở New York. Ông ấy đã đi qua Essegrin, nơi lúc đó vẫn thuộc về rừng rậm Tây Á, và định cư ở New York, đồng thời lập ra Nhà máy rượu Goliath."

Đỗ Duy trầm ngâm: "Vậy trong hồ sơ của gia đình cô, những chuyện tương tự như thế này, đã bắt đầu từ thời ông cố của cậu?"

Victor cau mày: "Không phải. Từ thời của ông nội mới bắt đầu xảy ra những chuyện tương tự như thế này. Còn vật kia thì do ông cố tôi tìm ra."

Đỗ Duy gật đầu, thầm nhớ kỹ thông tin này.

Đột nhiên, con ngươi hắn co rút lại, chợt nhìn ra ban công.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, một người đàn ông mặc lễ phục không thể nhìn rõ mặt đang đứng trên ban công...