Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 127: Tuxedo



Dịch: Hoàng Hi Bình

Phòng của Victor.

Bước chân của Đỗ Duy dừng lại, trong trạng thái Quỷ Nhãn nhìn chằm chằm người đàn ông mặc tuxedo không thấy rõ mặt, tầm mắt cũng không động đậy.

Còn Victor ở bên cạnh thì chẳng hiểu gì cả, cô chỉ là một người bình thường, không có khả năng nhìn thấy ác linh.

Hay nói cách khác là chưa tới thời điểm.

Cô nhìn gương mặt không cảm xúc của Đỗ Duy, một tay luôn cầm theo chiếc ô đen. Cô không nói một lời, muốn hỏi xem có chuyện gì, nhưng không dám, chỉ có thể im lặng.

Vào thời điểm này.

Trong mắt Đỗ Duy, người đàn ông mặc lễ phục cư xử rất kỳ lạ.

Nó mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác, so với những ác linh trước.

Không có cảm giác ức chế đến ngạt thở, cũng không có cảm giác u ám và khủng khiếp, chỉ có một sự kỳ lạ không thể giải thích được.

"Đây là ác linh?"

Đỗ Duy tự hỏi, tay trái vẫn nắm chặt chiếc ô, nhưng hắn không mở ra.

Bởi vì hắn phát hiện ác linh trước mặt, dường như hiện giờ không hề có ý định giết người, bởi vì sau khi xuất hiện, nó không hề ra tay.

Điều này thật kỳ lạ...

Những ác linh nói chung rất đáng sợ, ai cũng có thể là mục tiêu của chúng, đặc biệt nếu đã tiếp xúc trực tiếp.

Đột nhiên, trong đầu Đỗ Duy nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Hắn lấy chiếc zippo trong túi ra, đồng thời bước tới chỗ người đàn ông không thấy mặt.

Ấn nhẹ zippo.

Một ngọn lửa đỏ rực phát ra, người đàn ông dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Duy.

Khuôn mặt của người đàn ông luôn luôn vô hình.

Đỗ Duy thậm chí không xác định được nó có ngũ quan hay không, nhưng vào lúc này, đột nhiên có cảm giác bị nhìn chằm chằm.

Cảm giác này rất kỳ quái, giống như sau khi ngủ say, hai mắt đã nhắm lại, nhưng bản năng lại cảm thấy đang bị nhìn trộm, nên cứ trằn trọc.

Đỗ Duy bỏ qua cảm giác này, tiến lại gần người đàn ông hơn.

Và trong quá trình này, người đàn ông không nhìn rõ mặt không làm bất cứ hành động gì.

Không giống như một ác linh.

Nhưng khi Đỗ Duy đi tới trước mặt nó, nó quay người đi về phía cửa kính ngoài ban công.

Sau đó, nó ngày càng mờ ảo, và biến mất hoàn toàn khi chạm vào cửa kính.

Vào lúc này.

Đỗ Duy dừng lại, quay đầu nhìn Victor đang thất thần.

Người sau lập tức hỏi: "Làm sao vậy? Anh Đỗ Duy, anh có phát hiện gì không?"

Đỗ Duy dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Cô Victor, cô phải chuẩn bị tâm lý. Ông cố của cô có thể đã trở thành ác linh."

Victor choáng váng, cô ấy mở miệng, nhưng không biết phải nói gì, như thể đã nghe thấy một điều gì đó rất nực cười.

"Ông cố của em? Trở thành ác linh?"

"Đúng vậy, vào lúc này có vẻ là vậy, bởi vì tôi đã nhìn thấy một người đàn ông trong bộ tuxedo, trông giống hệt như ông cố của cô trong bức tranh."

Nghe vậy, Victor bình tĩnh lại, và nói: "Chờ một chút, giờ em hơi rối, xin hãy cho phép em sắp xếp suy nghĩ của mình."

Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Xin đừng quá lo lắng. Giờ tôi có thể chắc chắn một điều là ác linh trong Nhà máy rượu, hình như tạm thời không thể hại người."

"Chà... điều này có thể liên quan đến những thứ mà ông cố của cô từng lấy."

"Nói cách khác, sau khi ông cố của cô có được thứ như vậy, có thể ông ấy đã chạm vào một môi giới nào đó đang nhốt ác linh. Nhưng vì thứ đó, những ác linh này đến nay vẫn chưa thể hại người, cứ cách một thế hệ, chúng mới xuất hiện."

Có quá ít thông tin cho đến nay, Đỗ Duy chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mơ hồ.

Theo Victor, cha ông của cô từng gặp một sự việc tương tự, đó là xuất hiện một người không tồn tại trong Nhà máy rượu.

Đẩy lên, theo ý tưởng lạc quan nhất, có một người không tồn tại trong thế hệ cha của Victor, rồi ông của cô cũng vậy.

3 người không tồn tại này có thể là cùng một người.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy hỏi Victor: "Tôi tự tiện hỏi, cha cô có từng kể với cô chuyện này không? Hay là khi cô còn bé, cô có phát hiện trong nhà máy rượu có thêm một người nữa hay không?"

Victor lắc đầu: "Cha tôi mất khi em còn rất nhỏ. Ông ấy không nói với em bất cứ điều gì. Còn câu hỏi kia, em không thể cho anh một đáp án."

Cô hỏi: "Anh Đỗ Duy, người dư thừa, có phải là ác linh mà anh vừa phát hiện không?"

Đỗ Duy phủ nhận: "Không phải, theo tình huống lý tưởng nhất, hiện tại trong Nhà máy rượu ít nhất phải có 2 ác linh, một là con vừa bị tôi phát hiện, 2 là người không tồn tại trong lời của cô."

Victor im lặng một lúc, mới nói: "Vậy thì em phải làm sao bây giờ, trong đại sảnh vẫn còn một bữa tiệc, em có cần phải dừng tiệc trước không?"

Đỗ Duy suy nghĩ một chút rồi nói: "Để tôi suy nghĩ đã. Trước hết, ác linh mà tôi vừa gặp phải dường như chưa thể làm hại con người. Chuyện này có thể liên quan đến thứ mà ông cố của cô đã lấy được, bởi vì đó là thứ bảo vệ Nhà máy rượu."

"Nhưng theo sự hiểu biết tối, chỉ cần ác linh xuất hiện, tác dụng của thứ này sẽ càng lúc càng nhỏ, cho đến lúc đó ác linh nghi là ông cố của cô sẽ bắt đầu giết người."

"Sau đó, là cái người không tồn tại, vẫn luôn tồn tại, thỉnh thoảng xuất hiện một lần."

"Tôi rất tò mò, các đời trước khi gặp phải loại chuyện này có phải nhờ đến sự giúp đỡ của Người Đuổi Quỷ hay không?"

"Không... hình như họ đã tự giải quyết được."

"Chà... Nếu đúng như vậy, xin hãy hủy bỏ bữa tiệc này, và để mọi người rời đi, kể cả cô."

"Tại sao? Sau khi chúng ta rời đi, không phải càng thêm nguy hiểm sao?"

"Xin đừng lo lắng về điều này, bởi vì người vô hình và ác linh nghi ngờ là ông cố của cô không thể rời khỏi Nhà máy rượu này."

"Sau khi mọi người rời đi, tôi sẽ giải quyết những ác linh trong Nhà máy rượu."

Thực ra có một giải pháp khác, đó là tìm ra thứ mà ông cố của Victor đã lấy được. Nhưng tình hình hiện tại rất khó khăn, thông tin không đầy đủ nên không thể khẳng định thứ đó là gì.

Nhà máy rượu rộng như vậy, thật sự rất khó tìm ra được thứ gì.

Cho nên Đỗ Duy chỉ có thể dùng phương pháp tiêu diệt trực tiếp và thô lỗ nhất, sau khi người sống rời đi, kẻ nào không thể rời đi?

Câu trả lời là những ác linh...

Sau khi thảo luận với Victor, Đỗ Duy chuẩn bị rời khỏi phòng, quay trở lại hội trường để thông báo sự việc.

Nhưng Alexis, mặc một chiếc váy màu be, lại không nhanh không chậm bước lên đầu cầu thang.

Cô nhìn Đỗ Duy đang sánh bước bên Victor, nở nụ cười quyến rũ, và nguy hiểm: "Honey, anh đến dự tiệc của chị Victor, sao không bao trước với em một tiếng?"