Đỗ Duy dựa vào ghế, ánh mắt bình tĩnh như u tuyền, đối diện với hắn là cha Tony, cả người phờ phạc, trông rất tiều tụy.
"Cha cần thả lỏng một chút."
"Ừ... Cha sẽ, Đỗ Duy, thực ra Cha đã ổn rồi, không phải sao?"
Nghe vậy, Đỗ Duy khẽ lắc đầu, lấy từ trong túi ra một bao thuốc, châm cho mình một điếu, nhỏ giọng nói: "Con không nghĩ vậy, Cha có muốn một điếu không?"
Cha Tony lúng túng nói: "Điều này không phù hợp với đức tin của Cha. Cha không hút thuốc".
“Thật sao?” Đỗ Duy nhả một làn khói thuốc, rồi chậm rãi nói: “Khi cảm thấy suy sụp thì nên tìm thứ gì đó để giải toả. Dù con không khuyên người khác hút thuốc, nhưng giờ chắc nó phù hợp với Cha.”
Cha Tony cười khổ: "Đây là tư vấn tâm lý sao?"
Đỗ Duy trả lời: "Nếu Cha sẵn sàng trả tiền, có thể hiểu như vậy.”
"Đồng ý……"
Cha Tony nhận lấy điếu thuốc từ tay Đỗ Duy, rít hơi đầu tiên thì bị sặc, sau đó cũng tập tành hút thuốc.
Khi đã quen với mùi thuốc, ông ấy nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Nói xong, ông cảm thấy lúng túng hơn: "Cha luôn cảm thấy mối quan hệ của chúng ta không tốt cho lắm."
Đỗ Duy nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi: "Sao cha nghĩ như vậy?"
Cha Tony giải thích: "À... vì lúc trước Cha đã bán cho con 2 thứ, đều không dùng tốt, mặc dù tiền thì... thôi, cũng không có gì để nói."
Đỗ Duy kỳ quái nhìn ông ta: "Lúc đó đúng là con rất tức giận, dù con biết, ngươi cũng không rõ ác linh mà con gặp phải kinh khủng cỡ nào."
Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Tuy nhiên, tôi không thích cảm giác bị người ta chơi xỏ, nhưng hiện giờ, chúng ta đang hợp tác khá tốt.”
Cha Tony thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bị sặc khói thuốc, nói: "Con quả thật là Người Đuổi Quỷ phù hợp nhất mà Cha từng gặp. Thực ra năng lực và kinh nghiệm hiện tại của con đã thuộc loại ưu tú ở trong giáo hội."
"Nè... giáo hội rất coi trọng con, con nên biết điều đó."
Đỗ Duy không có cảm giác gì đối với giáo hội, im lặng một lát mới nói: "Con biết, khi nào thì Người Đuổi Quỷ sẽ đến?"
"À, Cha định nói với con rằng họ sẽ đến vào sáng sớm ngày mai."
"Họ?"
"Đúng vậy, có rất nhiều người đến đây, ồ... tiện thể, bọn họ sẽ đến nhà con trước, để giúp con giải quyết 2 ác linh trong nhà."
……
3:20 chiều.
Đỗ Duy đậu xe xong, bèn bước đến phòng khám tư vấn với chiếc ba lô trên lưng.
Nhân tiện, hắn còn mua một chiếc tủ treo tường, chuẩn bị đặt trước cửa.
Nếu ai đó chuyển thư đế, nó sẽ không bị nhét vào khe cửa nữa, điều này có thể tránh được rất nhiều rắc rối.
Khi tới cửa, Đỗ Duy nhìn qua nhà của Roy trước, 5 chiếc ô tô màu đen mà hắn nhìn thấy trước đó đều không còn, nên không thèm quan tâm nữa.
Cắm chìa khóa, mở cửa.
Mưa liên tục khiến cho mặt trời đã lâu không ló dạng, ánh đèn trong phòng vẫn tù mù như cũ, có vẻ hơi quạnh quẽ.
Có vẻ rất bình thường.
Ngoại trừ chiếc đồng hồ cổ quái dị, 2 ác linh, một Annabelle bị quỷ ám và năm cái đầu trên gác xép, mọi thứ dường như vẫn như trước, yên ắng đến mức kỳ dị.
"Bởi vì 4 người bị giết, cán cân lại bắt đầu nghiêng?"
Đỗ Duy ngây người bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn.
Khác với ác linh hoá được ghi chép trong sách, cánh tay phải của hắn đã xảy ra một số bất thường, ngoài việc có thể chạm vào ác linh, càng giống một thi thể, ngoài khả năng điều khiển, hắn đã mất đi cảm giác.
Tiếp theo đó, trong trạng thái Quỷ Nhãn, trong mắt của Đỗ Duy, mọi thứ trong nhà bắt đầu biến đổi.
Âm u, đáng sợ, dường như trong một góc tối nào đó, có một ánh mắt vô cùng hiểm độc, lúc ẩn lúc hiện.
Còn Annabelle bị nhốt trong chiếc tủ treo tường, đã hồi phục lại dáng dấp con búp bê xấu xí mà hắn đã từng thấy, nhìn thế nào cũng giống như đang chằm chằm vào Đỗ Duy.
Chỉ có chiếc đồng hồ cổ là biểu hiện bình thường nhất, về cơ bản ác linh trong nhà hắn đang toả ra ác ý trần trụi.
Điều quan trọng nhất là bây giờ Đỗ Duy đang đứng ở cửa, cho dù không có ánh mặt trời, nhưng ánh sáng mờ ảo chiếu lên trên người của hắn, nhưng vẫn chiếu ra một cái bóng.
Điều này khiến cho ánh mắt ở trong bóng tối kia, lặng yên không chút tiếng động xuất hiện ở trong cái bóng.
Đỗ Duy cúi đầu liếc nhìn cái bóng của hắn. Mới nhìn, giống như bị nhét vào một người cực kỳ mập.
Vì vậy, hắn suy nghĩ một chút, tiện tay đóng cửa lại, sau đó từ trong ba lô lấy ra chiếc mặt nạ màu trắng, trực tiếp đeo lên mặt.
Chỉ trong nháy mắt, khí chất của Đỗ Duy đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí càng thêm quỷ dị và cứng đờ, cứ như đã đổi thành một người khác.
Khi hắn đeo mặt nạ, kim đồng hồ cổ trên tường đột nhiên dừng lại trong giây lát, sau đó lại tiếp tục xoay.
Đỗ Duy không nhận thấy điều này, bởi vì tầm nhìn của hắn lúc này, đã hoàn toàn bị cái bóng chiếm giữ.
Trong nhà, Đỗ Duy gần như bị gắn với cái bóng.
Hắn đeo mặt nạ, nên không thể nhìn rõ biểu cảm, cái bóng vốn không có ngũ quan, chỉ có hình dáng giống người, ngoại trừ đôi mắt, ngay cả giới tính cũng không thể xác định được.
Sau đó, Đỗ Duy duỗi tay phải về phía bóng đen, đồng thời tay trái cũng lấy chiếc bật lửa có thể đối phó với ác linh ra.
Tấn công bằng cả hai tay.
Ác linh hoá của Hunter, có thể chống lại ác linh.
Hắn rất muốn biết ác linh hoá, có thể áp chế ác linh hay không?
Nhưng điều mà Đỗ Duy không ngờ là khi hắn đưa tay ra, cái bóng cũng đưa tay về phía hắn, giống như một cái bóng thực sự.
Bóng đen trực tiếp nắm lấy cánh tay phải của Đỗ Duy.
Dường như nó đang rất cố gắng.
Đáng tiếc, Đỗ Duy hoàn toàn không cảm giác được, hắn hoàn toàn không khống chế được cánh tay phải, dường như đang lâm vào trạng thái đấu sức với ác linh.
"Xem ra mình không thể trấn áp ác linh."
Đỗ Duy thầm thở dài trong lòng, đặt bật lửa dưới cánh tay của cái bóng.
Tách một tiếng.
Ngọn lửa đỏ rực bùng cháy.
Nó như bị thiêu đốt, trong chốc lát, cái bóng đã biến mất ngay trước mặt của Đỗ Duy.
Những ác ý lạnh lẽo giống như thủy triều vào ban đêm, như thể cảm nhận được điều gì đó, từ từ tan đi.
Lúc này, Đỗ Duy mới tháo mặt nạ xuống, xoa xoa cái đầu đau đớn.
Bên trong chiếc mặt nạ này, có một ác linh.
Mỗi khi đeo nó, hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nó giống như một chiếc chìa khóa, khi đến một điểm cực hạn nào đó, thì ác linh bên trong sẽ bộc phát, lúc đó mục tiêu đầu tiên của nó chính là Đỗ Duy.
Trên thực tế, chỉ cần đeo mặt nạ, là đã thiết lập được kết nối với nó, trừ khi một bên bị giết, kết nối này không thể bị gián đoạn.