Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

Chương 74: Tự khám bệnh cho mình



Dịch: Hoàng Hi Bình

***

Tầng trệt.

Đỗ Duy ngồi trên sô pha và đã thoát khỏi trạng thái Quỷ Nhãn.

Hắn cầm cây bút chì, nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo trên tường và Annabelle đang bị nhốt trong chiếc tủ treo tường.

Trên bàn trà là một chiếc mặt nạ màu trắng, có 2 lỗ nhỏ ở vị trí của đôi mắt, được chế tạo từ chất liệu không rõ nguồn gốc, và một quyển sổ bệnh án đặc biệt.

Hắn cảm thấy trạng thái của mình có chút không ổn, một phần là do mặt nạ mang lại, một phần là do Quỷ Nhãn mang đến.

Tiếp xúc lâu dài với ác linh, không thể tránh khỏi bị nó ảnh hưởng.

Vì vậy, hắn suy nghĩ một lúc, cúi đầu xuống, nhìn quyển sổ bệnh án… của mình.

Bệnh án này đã được cập nhật một lần, tức là phần ghi chú bổ sung trước khi lên xe buýt.

Khi đó, kết luận mà hắn viết là phải đợi Người Đuổi Quỷ đến, việc cần xử lý là điều tra thông tin của xe buýt và tìm cách kiềm chế.

Tình hình bây giờ đã khác, trước khi Người Đuổi Quỷ đến, hắn đã nhận được giấy chứng nhận đủ tư cách làm Người Đuổi Quỷ của giáo hội, còn bước vào giai đoạn thứ ba của Quỷ Nhãn, xảy ra hiện tượng ác linh hoá, trở thành Hunter, thứ mà giáo hội kiêng dè.

Về chiếc xe buýt đó, hắn cũng chỉ điều tra thông tin đơn giản, mục đích của nó là gì, nơi dừng lại, cách kiềm chế ra sao, cho tới bây giờ Đỗ Duy không hề có bất kỳ manh mối nào.

Vì vậy, Đỗ Duy đã làm một bệnh án mới.

[Họ và tên: Đỗ Duy]

[[Nghề nghiệp: Nhà tâm lý học, Người Đuổi Quỷ]

[[Bệnh tình: Rơi vào một tình huống kinh khủng không ngôn từ nào có thể tả xiết: bị nguyền rủa, bị ác linh trong mặt nạ thiết lập mối liên hệ, tiếp xúc càng lâu thì khả năng bị chiếm hữu hoàn toàn càng lớn, ác linh do Elsa mang đến và từ bức ảnh trong bài post, ác linh trong Ngôi nhà kinh dị chưa bộc phát, và ác linh trong một chiếc mặt nạ khác]]

[[Giả tưởng 1: Cách phát động lời nguyền có liên quan đến chiếc nhẫn có chữ Val..., vật phẩm tương tự còn có một cây trâm cài áo bằng vàng, trừ khi đi xe buýt, rất khó để tiếp xúc lại]]

[[Trí Giả tưởng 2: Đồng hồ cổ và mặt nạ thuộc cùng một loại vật phẩm, dường như chiếc nhẫn có chữ và trâm cài áo bằng vàng là vật đã được niêm phong rồi giấu kín. Loại vật phẩm này hơi giống với zippo có thể đối phó với ác linh, nhưng chúng có vẻ bí ẩn và mạnh mẽ hơn - trong số đó có trâm cài áo bằng vàng và chiếc mặt nạ kia đều chỉ có thể được lên được xe buýt mới có thể hoá giải, sớm muộn gì cũng phải lên lại lần nữa]]

[[Giả tưởng 3: Về hiện trường tử vong nhìn thấy trong trạng thái Quỷ Nhãn, đây là ưu điểm, nhưng sự xuất hiện của nó càng giống một loại dị biến, có lẽ liên quan đến chiếc đồng hồ cổ]]

[[Giả tưởng 4: Có một ác linh rất bí ẩn, đang ẩn giấu trong chiếc đồng hồ cổ]]

[[Về những ác linh trong phòng khám: theo thứ tự cao thấp: đồng hồ cổ, mặt nạ, Annabelle và cái bóng dường như mạnh ngang nhau, và ác linh do Elsa mang đến]]

Sau khi viết xong, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, bèn viết trước con ác linh do Elsa mang đến.

Trên thực tế, với khả năng hiện giờ của mình, hắn đã có thể giải quyết ác linh do Elsa mang đến, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì hiện tại, ác linh này ít nguy hiểm nhất, mục đích của nó là đẩy nhanh quá trình ác linh hoá.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy cảm thấy hơi phiền muộn.

Phiền phức của hắn quá nhiều, hiện tại không phải là hắn muốn liên hệ với ác linh, hay những thứ quái dị kia, mà là bắt buộc phải liên hệ.

Giống như đi trên một sợi dây...

Nói xa hơn, bên trong Ngôi nhà kinh dị đầy rẫy ma quái kia, không có bất kỳ con ác linh nào dễ chọc vào, vào thời điểm đó chỉ xử lý được một trong số chúng.

Tương lai, khả năng lũ ác linh này sẽ nhằm vào mình là rất lớn.

Nói gần, thì có lũ giáo đồ của tà giáo, và ác linh trong biệt thự - không phải là nó không thể rời khỏi biệt thự, chỉ tạm thời đợi ở đó mà thôi.

Hơn nữa trong nhà còn một lũ ma quái này.

Đương nhiên, nguy hiểm hơn chính là lời nguyền, con mụ The Nun cứ mỗi lần nằm mơ lại càng tiến gần mình hơn, dường như muốn chiếm hữu mình, không đơn giản chỉ là muốn giết mình.

Theo xu hướng này, nếu đêm nay lại mơ, chắc chắn sẽ bị nó dính sát vào người.

Đỗ Duy càng nghĩ càng đau đầu, lúc này đột nhiên nhận được điện của Alexis.

Nghĩ một chút, chắc là chuyện về chiếc đồng hồ cổ đã nhờ cô ấy hỏi vào buổi sáng.

Vì vậy, Đỗ Duy đã nhấn nút trả lời.

Hắn nói: "Chào buổi tối, Alexis."

Ở đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Alexis vang lên: "Chào buổi tối honey, em đã tìm hiểu về chiếc đồng hồ cổ rồi, anh còn hứng thú muốn biết không nè?"

Đỗ Duy tự động bỏ đi honey trong lời của cô ấy, nói: "Em cứ nói."

Alexis cười nói: "Người phụ trách ở Nhà đấu giá Berson nói với em, khi chiếc đồng hồ cổ được gửi đến Nhà đấu giá, có một cái tủ và những thứ khác. Hầu hết đồ đều đã bị đấu giá, rất khó tìm ra, cho nên em đành điều tra nguồn gốc."

Đỗ Duy cau mày hỏi: "Nguồn gốc? Những thứ này đều từ cùng một chỗ?"

Alexis trả lời: "Đúng, đó là một nhà thờ ở ngoại ô New York, nhưng hiện nó đã bị phá bỏ và thay thế bằng một bệnh viện tâm thần".

Đỗ Duy giật mình: "Bệnh viện tâm thần?"

Alexis nói: "Đúng vậy, có vẻ như nó đang trên bờ vực phá sản. Mà nè, tại sao anh luôn tiếp xúc với những thứ thần bí này? Quà mà anh tặng em lần trước là nước thánh và thánh giá, thật sự là rất… rất kinh khủng."

Đỗ Duy không biết nên giải thích như thế nào, đành phải nói: "Cám ơn, có thông tin chi tiết không?"

Alexis nói, "Tất nhiên, em sẽ gửi nó cho anh."

Đỗ Duy nói: "Được, vậy anh cúp máy trước, chờ email của em."

Alexis có hơi khó hiểu hỏi: "Cúp máy? Nhanh như vậy?"

Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Anh còn có chuyện khác, sẽ gọi cho em sau."

"Thật không? Vậy em sẽ đợi."

……

Đồng thời, trong một con hẻm nhỏ ở quận Bắc Brook.

Rác thải chất đống lộn xộn bốc ra mùi hôi thối, do địa hình nên nước mưa dồn về phía này, khiến nước ngập đến mắt cá chân.

Nhiều túi rác nổi trên mặt nước, nổi lềnh bềnh.

Tiếng mưa tạt vào túi rác thật khó chịu.

Ở sâu trong con hẽm, một tiếng hét đau đớn đột nhiên vang lên.

Nghe cứ như đang kìm nén cơn đau, âm thanh phát ra từ cổ họng đến khoang mũi.

Nhìn vào bên trong, gã đàn ông cao lớn mặc áo mưa bịt chặt miệng của một người đàn ông châu Á đẹp trai tuấn tú, chậm rãi rút con dao phay nhọn hoắc từ trong bụng của người đó ra.

Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc áo mưa vất cái xác rời kia xuống, rời đi bằng tốc độ cứng nhắc máy móc, từ đường viền của chiếc áo mưa ôm sát vào người, có vẻ như bên trong đã khô quắt, và trống rỗng.

Ngay trong vũng nước mà thi thể đang nằm, có chút giống với dáng vẻ của Đỗ Duy.