Tan làm, Trần Vụ đi tới tầng một chợ bán thức ăn mua một con gà vừa giết tại chỗ, moi ra được một đống trứng gà lớn bé, sau đó còn mua một ít lòng gà.
“Lòng gà này xào với ớt cay ăn thơm lắm.” Người bán hàng nhiệt tình mời chào, “Tôi chặt sẵn cho cậu rồi làm sạch luôn, lát cậu về rửa qua với nước là được.”
“Cảm ơn.” Trần Vụ xách túi đi, anh bước lên cầu thang tầng hai, tay còn lại rảnh rỗi mở điện thoại đọc tin nhắn.
Yến Vi Sí: [Lát nữa tan học tôi sẽ đến chỗ anh ăn tối.]
Trần Vụ gửi tin nhắn thoại, “Buổi sáng cậu đã gọi nói với tôi rồi, bạn học Yến.”
Yến Vi Sí: [Có à?]
Trần Vụ vừa bước lên vừa trả lời, “Nói đi, có phải là cậu làm việc ban đêm nên ngủ không ngon, ảnh hưởng đến trí nhớ rồi không?”
Yến Vi Sí: [Đừng quan tâm đến chuyện đó.]
Yến Vi Sí: [Đêm nay tôi ngủ chỗ anh.]
Nhắn xong, Yến Vi Sí không tiếp tục nhìn điện thoại nữa.
Nhà Trần Vụ thuê có một cái giường sô pha, hắn đã ngủ quen rồi, lần đầu tiên hắn đến còn cứng cả người, sau mấy lần là tự nhiên như ở nhà.
Cứ nhất quyết đòi dọn đi, vậy hắn đành theo đến vậy.
Một tay Yến Vi Sí chống trán, tay còn lại cầm con chuột vẽ tranh trên máy tính, nhưng mà không thể ngày nào cũng sang được, như thế thì nhiều quá.
Vẫn phải có mức độ nhất định.
Giống như tuần này, chỉ sang mấy ngày thứ Hai, thứ Ba, thứ Năm, thứ Sáu, thứ Bảy.
Nhà trọ khá gần Tây Đức, vì thế Trần Vụ cũng không còn đi xe đạp mấy. Hôm nay anh không dùng xe, khi cần di chuyển thường sẽ đi bộ. Anh mang những thứ mình mua được trở về. Lúc gần đến khu chung cư, bỗng dưng anh dừng lại không đi tiếp.
Trần Vụ đặt túi trong tay xuống đất, dường như đã sẵn sàng để đứng đó một lúc lâu, từ từ tiêu tốn thời gian với điều gì đó.
Từng giây từng phút trôi qua, bất giác đã qua nửa tiếng.
Trần Vụ vẫn chưa rời đi.
Một bóng người cao gầy bước ra từ trong góc.
Trần Vụ nhìn y, đôi mắt phía sau tròng kính không mảy may gợn sóng.
Thấy phản ứng này của anh, Quý Minh Xuyên cũng chẳng hề bất ngờ: “Anh biết em đi theo anh, cũng biết em sẽ tìm thấy anh rồi tới được đây.”
Và cũng chắc chắn rằng cuối cùng mình sẽ không kiềm chế được mà lộ mặt.
Trần Vụ không lên tiếng.
Viền mắt Quý Minh Xuyên đỏ lên, “Em chờ anh đến hơn năm giờ chiều hôm giao thừa. Trong nhà chỉ có một mình em và di ảnh của cha, anh, anh thật nhẫn tâm.”
Trần Vụ không châm chọc cũng không oán giận, anh chỉ yên lặng lắng nghe, nghe xem Quý Minh Xuyên còn muốn nói gì.
Quý Minh Xuyên là kiểu người cực kỳ kiên nhẫn, giỏi chờ đợi, giỏi giấu mình, không quan tâm quá trình, chỉ để ý kết quả, nhưng ở trước mặt Trần Vụ lại thoáng hiện tính nóng nảy trẻ con, nhanh chóng để lộ ra mục đích của lần gặp này.
“Em ở chỗ Khương, em thấy anh trên vòng bạn bè của cô ấy, mấy người ăn tối cùng nhau.” Quý Minh Xuyên nhìn Trần Vụ chằm chằm, “Tại sao anh lại dây dưa với Yến Vi Sí, còn sống ở nhà hắn mấy tháng?”
Trần Vụ tháo kính xuống, nhìn mặt kính dính chút bụi, “Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu.”
Sắc mặt Quý Minh Xuyên trắng bệch, y rũ mắt, thử thăm dò, “Có phải anh quen biết Yến Vi Sí trước khi tới nhà em không?”
Trần Vụ không phản bác.
“Quả nhiên là như thế.” Quý Minh Xuyên nhìn đôi tay đang cầm kính mắt, giọng điệu khẳng định, “Xem ra hai vết bỏng kia là do anh ta gây ra.”
Trần Vụ không chìm vào hồi ức vì điều này, cũng không đưa tay vuốt ve vết sẹo. Anh chẳng hề xao động trước những gì Quý Minh Xuyên nói, cảm xúc vô cùng ổn định.
Quý Minh Xuyên lại gần Trần Vụ, y mặc một chiếc áo khoác lam đậm phối với áo len cổ lọ màu trắng, tay chân thon dài, thanh xuân trẻ trung, gương mặt vốn tao nhã kiêu ngạo xa cách đột nhiên lộ vẻ tủi thân vô cớ khiến lòng người rung động.
“Người khác tổn thương anh, anh có thể tha thứ, nhưng em nhận lỗi anh lại muốn đường ai nấy đi, không cho em cơ hội, cũng mặc kệ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta.” Y cất giọng khàn khàn.
Trần Vụ lắc đầu khó tin, “Bây giờ cậu đúng là ngay cả thể diện cũng không cần.”
Đáy mắt Quý Minh Xuyên chợt lóe lên vẻ tàn ác đáng sợ, y tiến thêm vài bước về phía Trần Vụ.
Khi khoảng cách rút gần, hương bưởi thơm ngát bay về phía Trần Vụ.
Đó là mùi hương Quý Minh xuyên thường dùng, do Trần Vụ mua, trước khi chia tay mới gửi cho y hai lọ.
“Em chỉ không hiểu.” Quý Minh Xuyên nói, “Nhiều năm không liên lạc như vậy, có nổi tình cảm cũ gì chứ, tại sao Yến Vi Sí lại quan tâm đến anh?” Trên mặt y hiện nét cười tuấn tú, “Hay thật ra hai người vẫn luôn giữ liên lạc, mỗi lần anh tới Xuân Quế thăm em xong đều sẽ tới tìm hắn.”
Trần Vụ dùng ngón tay lau kính, lúc đeo lên lại càng mờ hơn, anh nhìn Quý Minh Xuyên trong sự mờ ảo ấy, giống như đang nhìn một người lạ chẳng hề quen biết.
“Em nói thế mà anh lại chẳng đáp lại lấy một câu, vậy em đành tự đoán bừa vậy”, Quý Minh Xuyên cười càng thêm tươi, “Giữa hai người không có gì cả, phải không anh.”
Trần Vụ không vội phản bác, vẫn giữ vẻ ôn hoà thường thấy, “Cậu không vui vẻ âu yếm với bạn gái mà tới đây quản chuyện của tôi làm gì.”
Nụ cười của Quý Minh Xuyên thoáng chốc tắt ngóm, “Vẫn chưa phải bạn gái.”
“Không phải bạn gái mà cũng có thể hôn sao.” Trần Vụ khó hiểu tự lẩm bẩm.
“Có phải hay không không liên quan đến tôi.” Anh nói, “Sau này, bất kể ở Xuân Quế hay ở đâu, quen biết ai, chúng ta cũng là trạng thái đường cậu cậu đi, cầu tôi tôi qua.”
Quý Minh Xuyên khẽ nhắm mắt, hàng mi cong dài tạo thành vệt bóng mờ dưới mắt: “Chúng ta ngủ chung giường mười mấy năm, cùng trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, nương tựa lẫn nhau tới bây giờ trở thành người thân, nhất định phải đến mức đó sao?”
“Là do cậu tự chọn.” Trần Vụ nói.
Quý Minh Xuyên cười khổ, “Nếu anh không để lời em nói lần trước ở thư viện trong lòng, vậy lúc này em nhắc lại lần nữa. Kể cả khi không có loại quan hệ kia, anh vẫn là anh của em, cha mong chúng ta chăm sóc cho nhau cả đời, em không thể không lo lắng cho anh, chúng ta cũng không thể không liên lạc.”
Trần Vụ xách túi bên chân lên, “Cậu ở đây từ từ diễn một mình đi.”
Trông Quý Minh Xuyên chân thành tha thiết như ở lễ đường kết hôn nói lời tuyên thệ, “Không phải biểu diễn, em đang nói thật lòng.”
Trần Vụ, “Ồ.”
Đôi tay trắng nõn của Quý Minh Xuyên siết chặt thành nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh. Trần Vụ biết y rất ghét bị người khác đối xử qua loa lấy lệ, trước kia anh cũng sẽ không làm vậy với y, bây giờ lại không biết là vô tình hay cố ý chọc tức y.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Quý Minh Xuyên đã lập tức bình tĩnh lại, tất cả cảm xúc đang dâng trào đều bị dập tắt không còn gì, y đi theo sau Trần Vụ, “Yến Vi Sí là bạn cũ của anh, anh ở đây một thời gian và ôn lại kỷ niệm xưa với hắn, đây là nguyên nhân anh ở lại Xuân Quế.”
“Chứ không phải để…” Ngừng vài giây, y tới trước mặt Trần Vụ, cúi thấp người nhìn Trần Vụ không chớp mắt, “Tìm cơ hội trả thù em, phải không, anh?”
Trần Vụ lách qua Quý Minh Xuyên, tiếp tục đi lên dốc, “Khương Hi có biết mối quan hệ của chúng ta không?”
Quý Minh Xuyên khựng lại.
Vô cùng hiển nhiên là Khương Hi không biết, nếu không sẽ không phải cục diện đơn giản như hiện tại.
Không ai biết mối quan hệ của bọn họ, ngoại trừ kẻ trong cuộc.
Bao gồm cả người đang nằm dưới mồ.
Ý của Trần Vụ là, nếu anh muốn trả thù thì đã sớm đi đến trường Trung học Số 1 làm rùm beng về chuyện đồng tính luyến ái và đến tìm Khương Hi, song anh không làm.
Quý Minh Xuyên đuổi kịp Trần Vụ lần nữa, “Nhưng lại trùng hợp như thế, anh gia nhập vào vòng xã giao của cậu ấy.”
Trần Vụ cũng chẳng quay đầu lại: “Cái mà tôi gia nhập là vòng bạn bè của Yến Vi Sí.”
Quý Minh Xuyên cười: “Không phải đều giống nhau à.”
Trần Vụ nói: “Tôi quen Yến Vi Sí sớm hơn Khương Hi quen biết cậu ấy.”
Quý Minh Xuyên lẩm bẩm: “Không phải để trả thù em thì tốt.”
Y đắm chìm trong niềm kỳ vọng hạnh phúc, chuẩn bị đầy đủ cho mối quan hệ tiếp theo: “Khương Hi là người em thích hiện tại, cô ấy sẽ là vợ của em.”
Trần Vụ xốc lại chiếc túi trong tay, giày bông trên chân giẫm lên mặt đất, dứt khoát mà nhẹ nhàng, “Cậu thích ai, vợ của cậu là ai, tôi đều không có nhu cầu biết, không cần nói với tôi.”
Quý Minh Xuyên im lặng đi theo anh một quãng: “Tây Đức quá hỗn loạn, sao anh lại đến đó làm, có phải Yến Vi Sí giới thiệu cho anh không?”
Có vẻ y cũng chẳng cần nghe đáp án, lặp lại quá trình vừa rồi, độc thoại một mình, “Tiền có đủ dùng không, phí sinh hoạt trước kia anh cho em vẫn còn dư, bình thường em cũng đi làm thêm, nếu anh thiếu tiền, em có thể chuyển khoản một ít cho anh.”
“Đừng đi theo tôi nữa.” Đối với sự quan tâm của y, Trần Vụ chỉ nói một câu như vậy.
Quý Minh Xuyên ngừng bước, cô đơn gọi, “Anh ơi.”
Trần Vụ không buồn để ý.
Biểu cảm cô đơn của Quý Minh Xuyên biến mất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn khu chung cư cách đó không xa, xoay người đi mất.
Yến Vi Sí vừa tan học liền tới gõ cửa nhà trọ Trần Vụ, quen cửa quen nẻo đi vào phòng khách, ném ba lô lên ghế sô pha, cơ thể mệt mỏi cũng nằm xuống.
“Tôi còn chưa xào xong thức ăn.” Trần Vụ vào bếp, “Cậu tới giúp tôi bóc tỏi đi.”
“Không giúp.” Đại gia Yến kéo chiếc chăn dưới người trùm lên mặt.
Mùi hương của chủ nhân cái chăn quyện lấy hơi thở của hắn, lập tức xua tan tất cả mệt mỏi.
Trần Vụ trong bếp không gọi hắn nữa.
Phần lớn thời gian đều là như thế, có chuyện cần nhờ hắn hỗ trợ cũng chỉ nói một lần, sẽ không lèo nhèo dây dưa mãi.
Yến Vi Sí tung chăn đứng dậy, vò vò mái đầu vàng xoăn tiến vào phòng bếp: “Đâu?”
“Cái gì cơ?” Trần Vụ ngồi gọt vỏ khoai tây trên ghế gấp nhỏ đối diện thùng rác.
“Tỏi.” Yến Vi Sí mở vung nồi nhìn canh gà bên trong.
Trần Vụ trả lời: “Ở chỗ cái kẹp trong rổ, bóc một nắm nhé.”
“Một nắm là bao nhiêu”, Yến Vi Sí, “Đừng nói với tôi mấy cái từ thuật ngữ chuyên nghiệp, mấy cái.”
Trần Vụ, “… Bốn đi.’
Yến Vi Sí ngồi xổm cạnh thùng rác, thản nhiên kể chuyện ở trường.
Trần Vụ tỏ vẻ hoang mang “Cậu nói mấy chuyện này với tôi làm gì”.
“Tự bóc đi”, Yến Vi Sí ném tỏi trong tay vào rổ, nó nảy ra văng xuống dưới đáy giá đựng đồ.
Hầu hết người bình thường thấy tình huống không ổn là sẽ hoặc nhanh chóng xuống nước nói “Giúp tôi bóc được không”, hoặc là khăng khăng nói, “Cậu không bóc thì thôi, tôi tự làm”, còn Trần Vụ chỉ tiếp tục thật thà gọt khoai tây, đầu cúi lưng khom, lộ ra đuôi tóc và phần gáy trắng như ngọc thấp thoáng sau cổ áo bông.
Yến Vi Sí vô thức nhìn chằm chằm một lúc, sau đó xụ mặt nhặt tỏi rơi dưới đáy giá đựng lên, “Đôi khi phiền anh lắm luôn đấy.”
Trần Vụ nhìn hắn, “Chỉ đôi khi thôi à?”
Yến Vi Sí: “…”
“Sao, anh còn muốn tôi thấy phiền suốt hai mươi bốn tiếng một ngày à? Anh có sức ảnh hưởng lớn thế hả?” Yến Vi Sí nghiến răng.
“Không không.” Trần Vụ vội vã tỏ thái độ, anh liếc thứ bên cạnh Yến Vi Sí, ngạc nhiên nói, “Cái kia… Hình như là thư tình.”
Nó rơi ra từ túi áo khoác thể thao màu xanh của Yến Vi Sí.
Yến Vi Sí đang cáu, giọng điệu cộc cằn: “Cái gì?”
Trần Vụ vươn tay nhặt lên: “Cậu không biết à?”
Yến Vi Sí giận quá hoá cười: “Tôi mà biết thì còn sẽ cất nó mang về à? Đóng khung sưu tầm chắc?”
Trần Vụ rụt đầu, không nói với hắn nữa mà lẩm bẩm một mình: “Thư này dày ghê, viết cũng dài thật.”
Yến Vi Sí: “Gọt khoai tây của anh đi.”
“Tôi chỉ nhìn một chút thôi mà.” Trần Vụ phát hiện trang bìa ngoài có ghi một bài thơ tiếng Anh, “Hẳn là một người rất tri thức.” Anh trầm trồ, “Hình như chủ nhân của lá thư này và tên thêu trên túi cậu là cùng một người.”
Yến Vi Sí không có hứng thú, nhưng vẫn đáp lại anh: “Anh chắc chắn chứ?”
“Ừ, chữ viết của mỗi người đều có đặc trưng cá nhân.” Trần Vụ nói, “Hồi đó cậu bảo tôi gỡ chữ thêu, tôi khều từng mũi chỉ rất lâu nên khá ấn tượng.”
Yến Vi Sí nheo mắt, năm ngoái hắn định giết gà dọa khỉ, sau đó quên mất chuyện này.
Chẳng có hứng thú động lực gì.
Bây giờ cảm thấy chuyện đó không quan trọng nữa.
Hắn liếc nhìn người bên cạnh, thời gian còn ở Xuân Quế đang dần đếm ngược, không biết mai sau…
“Cậu mau bóc tỏi đi, tôi phải dùng đến rồi.” Trần Vụ gạt vỏ khoai tây rơi trên quần xuống, ôn hoà giục thiếu niên chẳng hiểu sao tự dưng ngẩn ngơ.
“Không phải tôi đang bóc đây à.” Yến Vi Sí trả lời, động tác trên tay vẫn thong thả như cũ, Trần Vụ duỗi tay cướp thẳng.
Khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay hai người dường như đã chạm vào nhau.
Một người thản nhiên bóc tỏi.
Người còn lại cúi đầu nhìn tay.
“Lúc bóc tỏi bị bóc phải da tay à?” Trần Vụ đưa tới ánh mắt quan tâm.
“Ừ ừ ừ, tôi dốt nát kém cỏi, bóc tỏi cũng có thể bóc phải tay.” Yến Vi Sí đứng dậy, khẽ xoa đầu Trần Vụ bằng bàn tay nồng nặc mùi tỏi.
Trần Vụ: “…”
Tầng một nhà trọ có một cái sân nhỏ.
Ngay ngày thứ hai sau khi chuyển tới ở, Trần Vụ đã xới đất bằng xẻng lớn, sau đó rắc hạt giống rau anh mua trên mạng.
Ăn xong cơm tối, anh xách bình tưới cây đi tưới nước.
Yến Vi Sí ra đây hút thuốc: “Bao giờ nó mới nảy mầm?”
“Vài trận mưa là được.” Trần Vụ tưới đẫm toàn bộ.
Yến Vi Sí “chậc” một cái: “Nhanh vậy sao?”
“Nhanh vậy đó.” Trần Vụ khó nén vẻ tự tin, “Tới lúc đấy tôi sẽ nấu canh cải chíp, rất tươi.”
Ánh mắt Yến Vi Sí nhìn anh rất lâu qua những làn khói.
Sân nhỏ yên tĩnh trong chốc lát, bất chợt vang lên tiếng nói của Trần Vụ: “Bạn học Yến, tốt hơn là cậu đừng tới chỗ tôi nữa, cậu xem cậu cao như thế, ngủ ở sô pha cũng không tiện.”
Yến Vi Sí bị tàn thuốc làm bỏng tay, nhưng hắn lại làm như không có chuyện gì mà rít trọn một hơi khói thuốc vào trong phổi rồi nhẹ nhàng nhả ra, “Thế anh nhường giường cho tôi ngủ đi?”
Trần Vụ không đáp.
Yến Vi Sí đứng dưới mái hiên, bóng hình mờ ảo, “Chỗ làm thêm của tôi gần nhà anh, anh không cho tôi ở nhờ không cảm thấy cắn rứt lương tâm à?’
Trần Vụ mím môi tự trách: “Là tôi không suy xét đến tình huống đi làm thêm của cậu.”
“Biết thì tốt.” Yến Vi Sí hừ lạnh.
Trần Vụ suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Hay là tôi mua cho cậu cái giường sắt nhé, loại mà gấp được ấy.”
Yến Vi Sí thoáng sửng sốt, cắn điếu thuốc nghiêng đầu, “Tuỳ anh.”
Trần Vụ đưa chiếc bình đã cạn nước tới trước mặt Yến Vi Sí: “Bạn học Yến, cậu giúp tôi đổ thêm nửa bình nước nữa đi.”
Yến Vi Sí lườm một cái.
Sai sử tôi ngày càng quen tay đấy nhỉ, Trần Vụ.
Quý Minh Xuyên không đến tìm Trần Vụ nữa.
Dường như trước đây y cố chấp muốn biết lý do Trần Vụ ở lại Xuân Quế là vì sợ Trần Vụ đang tùy thời chờ đợi cơ hội trả thù sự phản bội của y.
Khi chắc chắn rằng Trần Vụ không có ý định đó, y không quan tâm tới nữa, một lòng theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn.
Hôm nay, Trần Vụ nhận được thông báo của công ty chuyển phát nhanh nhắc anh có một bưu phẩm, nhìn xuống đơn đặt hàng anh mới nhớ ra mình đã mua giường sắt.
Đặt làm theo yêu cầu nên phải đợi lâu hơn bình thường.
Trần Vụ đang tìm mua gối trên mạng thì ngoài cửa vọng vào tiếng cãi nhau, anh ghé vào bàn bên cạnh cửa sổ hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Không ai đáp lại anh, tất cả đều vây quanh tranh cãi với một người đồng nghiệp, Trần Vụ đành phải đi ra ngoài xem thử.
Chú Lưu đang ở bên ngoài, thấy Trần Vụ muốn lại gần liền chạy tới vươn tay cản lại, “Tiểu Trần, đừng qua đấy.”
Trần Vụ nhanh chóng hiểu được đại khái vụ việc.
Vị đồng nghiệp bị vây quanh quần áo lộn xộn, cảm xúc cực kỳ kích động, xung quanh mọi người đều bịt kín khẩu trang, quây anh ta trong một vòng tròn nhỏ.
Nguyên nhân là bởi có người phát hiện trên cổ anh ta có mụn mủ, hỏi anh ta sao lại bị như thế này, anh ta ấp úng khiến mọi người nghi ngờ, sau khi lột quần áo ra mới phát hiện trước ngực và sau lưng anh ta đều có những bọc mủ to bằng đồng xu.
Thế là phẫn nộ.
Mắc bệnh truyền nhiễm còn đi làm, định kéo bọn họ chết chùm chắc.
Trần Vụ vỗ vỗ bàn tay chú Lưu đang kéo mình” “Chú, chú buông cháu ra đã.”
Chú Lưu vừa buông tay, Trần Vụ đã tới cạnh người đồng nghiệp kia quan sát, nói: “Sẽ không lây nhiễm đâu.”
Vị đồng nghiệp bị bọc mủ giày vò đến tinh thần bất ổn, tốn nhiều tiền lại chịu không ít khổ, còn để đồng nghiệp lột quần áo nhục nhã, lúc này đã từ bỏ, thậm chí còn có tư tưởng nếu bệnh này thật sự truyền nhiễm, vậy mọi người cùng chết chung, bây giờ nghe Trần Vụ nói như vậy, trong nháy mắt đã được trấn an, cẩn thận hỏi, “Thật sao?”
“Thật mà.” Trần Vụ trả lời, “Anh đi ra hiệu thuốc mua thuốc Lục Vị Địa Hoàng Hoàn ấy.”
“Thuốc đấy không phải thuốc bổ thận à?” Ngay lập tức xuất hiện âm thanh nghi ngờ.
Trần Vụ đẩy kính, “Mài thành bột, pha với một ít nước rồi bôi lên bọc mủ của anh.”
Thấy bọn người đều đang nhìn chằm chằm, anh bổ sung thêm một câu với sắc thái không chắc chắn lắm, “Thử xem.”
“…”
Người đồng nghiệp là đàn ông con trai, nhưng lại nghẹn ngào dùng hai tay khép lại đồng phục, cũng chỉ còn cách thử xem.
Chú Lưu bàng quan Trần Vụ giải quyết trường hợp có nguy cơ phát sinh thương vong chỉ bằng vài câu nói, cảm giác thấp thỏm cũng không còn. Chú tò mò hỏi, “Tiểu Trần này, nhà cháu có bác sĩ à?”
Trần Vụ lắc đầu, “Có người bệnh, nên cháu tiếp xúc với nhiều thứ thôi ạ.”
Không biết đã tưởng tượng ra năm tháng sinh sống vất vả gì mà chú Lưu đưa cho Trần Vụ tất cả số trà nhài do con gái gửi.
Chuyện này được lan truyền khắp trường.
Đủ các loại phiên bản ma quỷ, cuối cùng tổng kết thành tận thế sắp đến, zombie cũng xuất hiện luôn rồi.
Còn học nghề gì vào nhà xưởng nào, vứt hết sang một bên đi.
Vì thế, tần suất trốn học đạt tầm cao mới.
Xuân Quế mới mở một sân trượt băng trong nhà, Triệu Tiềm lôi Trần Vụ đang trong giờ làm đi trượt băng, còn cam đoan anh sẽ không bị trừ lương.
Coi như trả tiền để chơi cùng.
Không chỉ có nhóm của Triệu Tiềm, mà còn có rất nhiều học sinh Tây Đức đều ở đó.
Gần như bao trọn.
Triệu Tiềm dẫn Trần Vụ vào bên trong, nơi ấy có đám người Yến Vi Sí.
Hoàng Ngộ nhìn Trần Vụ và anh Sí giả vờ không quen, cái miệng nhếch lên tận trời.
Lúc đi ngang qua Hoàng Ngộ, Trần Vụ ngập ngừng nhắc nhở, “Bạn học Hoàng, sau này cậu đừng nhếch miệng nữa, lâu dần có thể bị liệt cơ mặt đấy.”
Hoàng Ngộ đần thối đứng vài phút, mang theo gương mặt như muốn nói “Đờ mờ”, nổi giận đùng đùng đi mách lẻo anh Sí của gã.
Yến Vi Sí ngồi ghế bên ngoài thay giày, “Mày đúng là méo miệng.”
Hoàng Ngộ trừng mắt, “Nhưng tao không liệt mặt.”
“Năng lực nghe hiểu kém tới mức nào vậy.” Yến Vi Sí khinh bỉ.
Khương Lương Chiêu ở bên cạnh phụ trách hoàn thành nốt nửa câu sau hộ Yến Vi Sí: “Trần Vụ không bảo bây giờ mày bị liệt mặt, mà là tương lai, có thể.”
Hoàng Ngộ nếm mùi thiệt thòi khi không có học thức, gương mặt đẹp trai thẹn đến đỏ lừ, “Nói chung là anh ta trù ẻo tao, tao đếch thèm nghe chúng mày nói gì. Vụ này tao không để yên đâu nhé, lại còn bảo tao liệt mặt nữa, móa nó, đây gọi là quyến rũ bí ẩn có hiểu không!”
Hoàng công tử càng nói càng mất trí, còn muốn cho Trần Vụ biết vì sao bông hoa lại đỏ(1) như thế.
(1) “Vì sao bông hoa lại đỏ như thế”: ban đầu là tên một bài hát nhạc phim “Băng sơn thượng lai khách” phát hành năm 1963, sau này mạng internet dùng cái tên này với nghĩa bóng là hoa nhiễm máu nên màu đó, ám chỉ sẽ đánh người đến chảy máu đầm đìa.
Ngay trước mặt anh Sí.
Khương Lương Chiêu vỗ vỗ Hoàng Ngộ đang không biết sống chết: “Trù ẻo thì trù ẻo, Trần Vụ cũng không phải phù thuỷ, nói môt câu là ứng nghiệm.”
Hoàng Ngộ: “…”
Ai thích trượt băng thì trượt đi, bố mày không chơi nữa!
Trần Vụ không biết trượt băng, anh chầm chậm di chuyển ở rìa ngoài.
Sau khi Yến Vi Sí trượt quanh sân hai vòng thì đến bên cạnh Trần Vụ, nói bằng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Bỏ tay ra khỏi lan can đi.”
“Không được, tôi ngã mất.” Trần Vụ không nghe theo.
“Ngã vài lần mới biết trượt.” Yến Vi Sí còn định nói tiếp, song Triệu Tiềm đã trượt tới gần.
Triệu Tiềm hoài nghi, có phải anh Sí lúc nãy vừa trừng cô nàng một cái không? Cô gãi đầu, hẳn là mình nhìn nhầm rồi.
“Tiềm Tiềm, mày qua dạy anh ta đi, tao sang bên kia chơi.” Đinh Huy Tuyền hô lên đằng sau cô.
Đột nhiên, Lý Tiêu lướt tới trước mặt cô, cười quái gở như thể châm chọc cô là một con ngốc.
Triệu Tiềm trợn trắng mắt: “Bị dở hơi à?”
Cô không thèm để tâm đến sự khiêu khích của Lý Tiêu, nhiệt tình đi dạy Trần Vụ trượt băng.
Dạy hơn mười phút, Triệu Tiềm cảm thấy đã già đi hai tuổi, cô vỗ vai Trần Vụ không dám trượt đi ra: “Anh đi ăn một chút đi.”
Trần Vụ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh đi đây.”
Không muốn kiên trì thêm dù chỉ một giây.
Ngoài trời đang mưa, Quý Minh Xuyên đưa Khương Hi tới sân trượt băng, y không yên tâm để cô bé tự bắt taxi nên cố chấp cùng cô tới đây.
Sau khi xuống xe phải đi một đoạn đường ngắn, Quý Minh Xuyên che ô cho cô.
Khương Hi đi vào tòa nhà lớn, đang định bảo Quý Minh Xuyên đi về thì bất chợt nhìn thấy vết ướt thành mảng lớn trên quần áo Quý Minh Xuyên, cô nhóc buột miệng nói: “Cậu cũng đi cùng tôi đi.”
Quý Minh Xuyên nhìn cô chăm chú: “Liệu có tiện không?”
“Vậy cậu từ đâu tới thì quay lại chỗ đó đi.” Khương Hi xoay người đi mất, đằng sau vang lên tiếng bước chân theo tới.
Học sinh Tây Đức đều biết Khương Hi.
Cả Trung học Số 1 cũng chỉ có cô nhóc dám một thân một mình vào Tây Đức.
Là thanh mai của anh Sí và Hoàng thiếu, em gái của Khương thiếu, ai dám đụng đến cô bé chứ. Cô bé là hoa khôi của trường Trung học Số 1, công chúa của Tây Đức.
Bây giờ Khương Hi không đến một mình mà đằng sau còn có một nam sinh, là cực phẩm ở cấp độ nổ tung. Mọi người dõi mắt nhìn bọn họ đi thẳng tới chỗ anh Sí, hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần sau chấn động trước trai đẹp.
Không hổ là hot boy trường Trung học Số 1, nhờ vào nhan sắc có thể sống không lo ăn mặc mấy đời.
Nhưng vẫn thua hot boy Tây Đức bọn họ một chút.
Thua ở khí thế.
Mọi người vừa trượt băng vừa quan sát trai xinh gái đẹp đóng phim thần tượng.
Được nhắc đến chính là hai người học Trung học Số 1 kia.
Khương Hi vốn bám theo Yến Vi Sí, nhưng Quý Minh Xuyên cứ đứng dậy là ngã trên mặt đất trông cực kỳ buồn cười lại xuất hiện trước mắt cô bé, còn khiến cho người xung quanh cười ầm lên. Cô nhóc nhìn không nổi đành trượt qua đó, “Quý Minh Xuyên, cậu làm trò gì vậy?”
“Cậu cứ chơi của cậu đi, tớ tự mày mò chút thôi.” Quý Minh Xuyên chống tay chậm rãi đứng dậy, chân run lẩy bẩy, song trên mặt lại bình tĩnh thong dong, khiến người ta cảm thấy y đang cố tỏ ra kiên cường.
“Cậu mò mẫm cái gì, mất mặt chết đi được.” Khương Hi chê y, “Cậu là người tôi dẫn đến, vứt là vứt thể diện của tôi.”
Quý Minh Xuyên rũ mắt, “Vậy tớ đi ra ngoài đây.”
Khương Hi trừng y.
Vài giây sau, cô bé tức muốn nổ phổi dạy dỗ, “Tay buông xuống! Chân không cần gồng thẳng vậy! Cong người một chút!”
Chếch phía đối diện, Hoàng Ngộ huých lưng Khương Lương Chiêu: “E rằng Quý Minh Xuyên không phải người qua đường Giáp Ất Bính nữa rồi.”
Khương Lương Chiêu không để bụng.
“Anh Sí, mày xem Quý Minh Xuyên kia với Trần Vụ có phải cùng một kiểu đần độn…” Hoàng Ngộ nhìn ngó xung quanh, “Ủa anh Sí đâu?”
Yến Vi Sí đã đi ra ngoài từ lâu, hắn tìm thấy Trần Vụ đang ăn Oden trong góc, “Ngồi ăn mảnh một mình ở đây, cũng không mua cho tôi cái gì cả.”
Giây trước vừa nói xong, giây sau đã thấy Trần Vụ đưa trà sữa để cạnh ghế dựa.
“Mua cho tôi à?” Yến Vi Sí nhướng mày.
Trần Vụ gật đầu.
Yến Vi Sí xách ghế dựa đến bên cạnh anh: “Bây giờ không sợ mọi người biết mối quan hệ của chúng ta à?”
“… Tôi quên mất.” Trần Vụ vội vã nói, “Cậu đừng cầm, bao giờ về rồi uống.”
“Hoảng hốt cái gì, trời có sập xuống cũng là tôi chống.” Yến Vi Sí chậm rì rì mở túi ra, lấy trà sữa bên trong, theo thói quen chọc nắp trà sữa hơi mạnh.
Phụt một phát chọc thủng.
Dường như mọi người đều bị hot boy hot girl trường Trung học Số 1 hấp dẫn, không ai để ý tới phía bên này.
Trần Vụ cúi đầu nhìn tay mình.
“Anh ở quê trồng trọt mà sao tay không có vết chai nào thế?” Yến Vi Sí hút mấy ngụm trà sữa, khoé mắt liếc sang một lượt từ lòng bàn tay đến khớp xương rồi tới đầu ngón tay.
Không biết là Trần Vụ không nghe thấy hay không muốn nói.
“Sao chỗ này đỏ thế?” Yến Vi Sí bất chợt ghé sát, hơi thở phả lên chỗ hắn đang quan sát.
“Không có gì, do nắm lấy lan can thôi.” Trần Vụ trả lời.
Yến Vi Si cau mày: “Không trượt được thì đừng trượt, ở lại xem náo nhiệt vớ vẩn cái gì.”
“Bạn học Triệu dạy tôi kỹ thuật trượt có tâm lắm.” Trần Vụ thất vọng thở dài, “Nhưng khả năng phối hợp của tôi quá kém.”
Yến Vi Sí ngồi lại, “Muốn học à?”
Trần Vụ chớp mắt.
“Có thời gian tôi dạy cho anh.” Yến Vi Sí vừa thấy anh mở miệng liền chặn họng, “Đừng có lẩm bẩm liên miên mãi, ăn xiên đậu phụ của anh đi.”
Trần Vụ lục lọi mấy cây que trong cốc nhựa: “Xiên đậu hũ không còn nữa, ăn hết rồi.”
“Vậy bò viên, tôm viên, viên gì mà chả được.” Yến Vi Sí nói.
Không biết từ lúc nào, bầu không khí giữa sân đã lặng lẽ chia thành hai nửa.
Nhóm gần cửa lúc này vừa điên vừa phấn khích, nhóm bên trong lại rất vi diệu đã gần như đạt đến một giá trị giới hạn nào đó.
Ai nấy đều cảm nhận được.
Đặc biệt là Khương Hi, cô bé nhận ra sự thay đổi của Quý Minh Xuyên rất rõ ràng.
Ban đầu y rất chăm chú nghe cô dạy trượt băng, học cũng nhanh, đã có thể trượt một lát.
Nhưng sau khi y trượt tới một chỗ, sự tập trung lại bắt đầu chuyển hướng sang một hướng nhất định, nói đúng hơn là bị phân tâm bởi ai đó.
Như thể đang kiềm chế.
Sau đó kiềm chế không nổi.
Cuối cùng biểu hiện rõ tới mức người xung quanh không ai không nhận ra.
Cũng không loại trừ trường hợp căn bản y không ý thức được chuyện này.