Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 26: Đừng giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi



Bốn phía đồng loạt ồ lên.

Không phải chứ, thật hay đùa vậy, hai người này là hai anh em?

Em trai là học sinh trường Trung học Số 1, anh trai thì làm bảo vệ, lại còn là bảo vệ của một trường trung cấp nghề.

Ngoại hình cũng không cùng một đẳng cấp.

Chênh lệch cỡ này…

Tiếng xì xào bàn tán truyền đến từ bốn phương tám hướng, có rất nhiều người học Tây Đức ở đây, đột nhiên không kịp đề phòng mà bị tọng đầy một mồm dưa.

Hoàng Ngộ thấy sắc mặt anh Sí đã khó coi tới cực điểm, gã vội vã gào lên: “Toàn lảm nhảm cái quần què gì vậy, tao cho mỗi đứa chúng mày một cái loa để chúng mày hét cho vui nhé?”

Bên trong yên tĩnh trở lại.

Yến Vi Sí nghiêng mình về phía Trần Vụ, đè thấp giọng, “Không gọi sai chứ?”

Trần Vụ không trả lời.

Vậy là đúng thật rồi.

Yến Vi Sí hơi bất ngờ, mẹ nó chứ, cái tên Quý Minh Xuyên thỉnh thoảng liếc Trần Vụ này thế mà là em trai của anh thật.

Sau khi xác nhận, thái độ và ấn tượng của Yến Vi Sí với Quý Minh Xuyên vẫn không thay đổi, bởi cơn tức của hắn đã tăng lên gấp bội, trong chốc lát không thể tiêu tan ngay được.

Thấy Quý Minh Xuyên vẫn đang nhìn Trần Vụ, Yến Vi Sí bật cười, “Anh cậu không thèm quan tâm tới cậu rồi.”

“Tôi mắc sai lầm.” Quý Minh Xuyên tỏ ra có nỗi niềm khó nói, không giải thích chi tiết, “Anh ấy tức giận, Tết cũng không về nhà, đến bây giờ cũng không tha thứ cho tôi.”

Trần Vụ đứng dậy đi vệ sinh.

Quý Minh Xuyên thoáng luống cuống đuổi theo, một chiếc ghế dựa bị đá tới, chắn đường đi của y, mí mắt y ửng đỏ, “Anh, em không được anh cho phép đã công khai mối quan hệ của chúng ta, anh đừng tức giận mà.”

Không có ai đáp lại, y làm bộ như thể đã quen với việc đó, không hề buồn bực, chỉ cụp mắt nói với vẻ mất mát, “Em đi trước đây, anh, anh chơi vui nhé.”

Đây đâu còn là đoá hoa lạnh lùng nổi tiếng của Trung học Số 1 nữa, chỉ toàn dáng vẻ của một đứa trẻ lớn lên dưới sự áp bức của anh trai trong một quãng thời gian dài.

Ai nấy đều ngu cả người luôn rồi.

Ra khỏi sân trượt băng, biểu cảm của Quý Minh Xuyên đầu tiên trở nên hơi vặn vẹo vì nguyên nhân nào đó, kéo dài vài giây rồi biến thành hờ hững.

Những điều xảy ra ở trong sân trượt băng dường như là sự dao động của y trên con đường bản thân suy tính cẩn thận từng chút một, nhưng chúng sẽ không ảnh hưởng tới mục tiêu và đích đến cuối cùng của y.

“Quý Minh Xuyên, cậu cố tình đúng không!” Khương Hi nắm chặt tay theo ra cùng, “Lúc tôi cho cậu xem bức ảnh chụp tay kia, cậu còn chê xấu cơ mà, tại sao lúc đó cậu không nói với tôi đó là anh cậu?” Quá mất mặt, quá lúng túng.

“Đấy là tay anh tớ à?” Quý Minh Xuyên sửng sốt.

Khương Hi vốn đang tức tối chợt khựng lại, Quý Minh Xuyên không biết sao? Cũng phải, ai lại có thể nhận ra người nào đó chỉ bằng một bàn tay được chứ.

Nét mặt Quý Minh Xuyên lộ vẻ giật mình: “Hoá ra đấy là anh trai tớ.”

Ánh mắt Khương Hi dao động, cô bé chống cái eo thon có thể ôm trọn chỉ bằng một tay, hùng hồn nói, “Rồi sao, tôi cũng chẳng nói sai, rõ là xấu, giờ thế nào, cậu muốn đòi lại công bằng hộ anh cậu à?”

Quý Minh Xuyên cười đầy nuông chiều, “Thẩm mỹ vốn chủ quan mà.”

Khương Hi giống như một con mèo nhỏ cáu kỉnh được vuốt lông, thu lại tính nết kiêu căng ngạo mạn, thổi lọn tóc nhỏ bay loà xoà trước trán: “Chưa nghe cậu bảo cậu có anh trai bao giờ.”

Khuôn mặt bình thản của Quý Minh Xuyên thoáng hiện nét chờ mong, “Tớ tưởng cậu không có hứng thú gì với người nhà tớ, nếu cậu muốn biết…”

“Không muốn!” Khương Hi lập tức nói.

Quý Minh Xuyên cởi áo khoác trên tay ra, Khương Hi nhìn mảng áo bị ướt còn chưa khô, nghĩ đến hình ảnh y che ô cho mình, đột nhiên cảm thấy bản thân hơi quá đáng.

“Tớ chưa được gặp mẹ bao giờ, trong nhà chỉ có cha tớ, anh tớ với tớ. Lúc tớ học tiểu học thì cha tớ gặp tai nạn rồi bị liệt, bây giờ ông ấy đã qua đời rồi, anh trai là người thân duy nhất của tớ.”

Quý Minh Xuyên mặc lại chiếc áo khoác ẩm ướt, “Lúc cha còn sống luôn dặn tớ phải nhớ kỹ sự hy sinh của anh trai, nhất định phải báo đáp anh ấy, như thể sợ tớ sau này sẽ vong ân phụ nghĩa vậy.”

Khương Hi không để ý đến sự kỳ lạ của Quý Minh Xuyên.

“Cha tớ thật sự đã nghĩ nhiều rồi, ông ấy không dặn gì thì tớ cũng sẽ nhớ anh tớ tốt ra sao mà”, Quý Minh Xuyên cài cúc áo từ cổ xuống, “Mấy năm nay anh tớ trồng trọt nuôi tớ đi học, rất vất vả, không dễ dàng chút nào, tớ hy vọng hai năm nữa là anh tớ có thể cưới vợ sinh con, sống một đời bình yên hạnh phúc.”

Nói đến đây, y chợt chia sẻ với cô bé chuyện ít người biết, “Chưa bao giờ kể với cậu cả nhà tớ đều là nông dân nhỉ, quê quán nằm sâu trong núi, là một vùng rất nghèo.”

Tuy rất ngạc nhiên vì xuất thân của Quý Minh Xuyên và bề ngoài cử chỉ của y thực sự không tương xứng chút nào, song Khương Hi không hề tỏ ra khinh miệt coi thường, điều cô bé để ý hơn là, trồng trọt có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, sao có thể chỉ dựa vào Trần Vụ được, quá nửa là cha Quý Minh Xuyên để lại tiền, Quý Minh Xuyên đúng là ngây thơ.

“Lương bảo vệ không cao, chẳng mua được nhà, cũng không mua được xe, không nuôi được vợ con.” Lần đầu tiên Khương Hi có suy nghĩ bình dân như vậy.

“Đúng thế”, Quý Minh Xuyên cười khẽ, “Cho nên tớ muốn cố gắng học tập, để sau này anh tớ được sống tốt hơn, không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền.”

Khương Hi tròn mắt, Quý Minh Xuyên cũng tốt với anh trai y quá rồi.

“Tớ về trường đây, cậu chơi với mọi người tiếp nhé.” Quý Minh Xuyên mở ô.

Khương Hi lẩm bẩm chẳng có mấy tính công kích: “Sao anh cậu lại là Trần Vụ cơ chứ…”

Sau khi tiếp xúc trong lần đi leo núi vào đêm ông Công ông Táo năm ngoái, cô bé không có mấy thiện cảm với Trần Vụ, nhìn Quý Minh Xuyên cũng không thuận mắt nữa.

Trong lời nói không giấu được sự phản cảm đầy mâu thuẫn.

Quý Minh Xuyên bước xuống cầu thang, nhẹ giọng: “Tớ sẽ chuyển sang lớp khác.”

Khương Hi sửng sốt, trước kia dù cho cô nhóc có lạnh nhạt sỉ nhục thế nào, y cũng bám theo kiên định không đổi.

Lần này lại chủ động rời đi.

Khương Hi nhìn bóng người cao lớn đi vào trong màn mưa.

Cảm giác linh hồn của y từ yếu ớt hèn mọn dần trở nên dày nặng phức tạp, không thể nhìn thấu.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, kèm theo mùi linh sam quen thuộc, Khương Hi ngoan ngoãn cúi đầu trước người tóc dài: “Anh, ngoại hình bọn họ chẳng giống nhau tí nào, sao lại là người thân được.”

Khương Lương Chiêu sóng vai bên cạnh cô bé: “Vừa rồi anh có gọi người điều tra thử, Trần Vụ là con nuôi.”

Khương Hi khó tin “Ồ” một tiếng: “Là con nuôi à, vậy mà còn kiêu căng tức giận thế.”

“Em tưởng sẽ phân biệt giống như ở trong nhà giàu lắm tiền nhiều của chắc?” Khương Lương Chiêu nói, “Một căn nhà cũ thì có gì tốt mà tranh với chả giành, con ruột và con nuôi cũng chẳng khác nhau mấy.”

Khương Hi vươn tay ra, để nước mưa tạt vào lòng bàn tay: “Trần Vụ chỉ là bảo vệ.”

Khương Lương Chiêu đáp lời: “Lớp Chín đã bỏ học rồi.”

Khương Hi gật đầu: “Nhà nghèo không nuôi nổi cả hai cùng đi học, đứa học không giỏi thì nghỉ học luôn.”

Khương Lương Chiêu nghiêng người về phía em gái: “Em có ác cảm với Trần Vụ.”

Khương Hi chớp mắt: “Có à?” Cô bé vội vàng phân bua, “Em chỉ đơn giản là không thích tính cách của anh ta…”

Khương Lương Chiêu sắc bén nói thẳng, “Trần Vụ có quan hệ không tồi với anh Sí, nhưng anh ta là nam, liệu thái độ thù địch của em có thể hợp lý hơn được không hả?”

Khương Hi xấu hổ bĩu môi: “Em đã bảo không phải thế mà!”

Khương Lương Chiêu xác nhận rằng em gái không phát hiện ra chuyện gì, khẽ thở phào nhẹ nhõm khó nhận ra: “Em cũng về đi.”

Khương Hi chẳng còn lòng dạ nào đi tìm anh Sí nữa: “Anh đưa em về đi.”

“Tự mình bắt xe về.” Khương Lương Chiêu không chiều theo cô bé.

Khương Hi tuỳ hứng nói: “Em mặc kệ, bình thường em đi đâu cũng có Quý Minh Xuyên đưa đón, em không muốn đi một mình.”

Gương mặt nho nhã anh tuấn của Khương Lương Chiêu xuất hiện nét nghiêm khắc lạnh lùng hiếm thấy: “Tiểu Hi, trước khi tới Xuân Quế, em muốn đi nơi nào sẽ tự đi, không hề dựa dẫm ai cả.”

Khương Hi không thấy đây là vấn đề gì nghiêm trọng: “Tại Xuân Quế hỗn loạn thôi.”

Khương Lương Chiêu lấy điện thoại ra: “Nhanh thoát khỏi trạng thái không an toàn thiếu lành mạnh này đi.”

Khương Hi chẳng hiểu gì: “Cái gì cơ?”

“Anh gọi xe cho em rồi, anh sẽ đợi ở đây.” Khương Lương Chiêu cất di động vào trong túi quần dài. Trước mặt Hoàng Ngộ, hắn ta tỏ vẻ không coi là chuyện to tát, song lúc này lại yêu cầu em gái kết thêm bạn mới.

Khương Hi lấy chiếc khăn từ trong túi đeo chéo thủ công ra lau tay, uể oải ỉu xìu nói: “Không kết, cũng sắp đi rồi.”

Biết tâm trạng em gái không tốt, Khương Lương Chiêu xoa lưng cô bé, hứa sẽ mua cho cô nàng một ít Hán phục mùa xuân.

“Em sẽ tự mua.” Khương Hi khẽ chun cái mũi cao thẳng thanh tú.

“Ngoan.” Khương Lương Chiêu vuốt tóc cô bé, “Anh định ngày mai liên hệ với hiệu trưởng trường Trung học Số 1, bảo phía ông ấy đổi lớp giúp em.”

Hắn ta còn chưa nói lý do đã chuẩn bị sẵn trước đó liền nghe em gái nói, “Không cần đổi đâu, Quý Minh Xuyên bảo cậu ta sẽ chuyển đi.”

Khương Lương Chiêu thoáng hiện vẻ kinh ngạc, khẽ cau mày.

Sao cứ như kiểu…

Bị người ta đoán trước đường đi nước bước rồi?

Khương Lương Chiêu quay lại trong sân, đọc xong tin nhắn của Hoàng Ngộ liền đi thẳng tới chỗ nhà vệ sinh.

Hoàng Ngộ đang đứng dựa tường chơi game, killing spree(1).

(1) Thuật ngữ thông báo trong game LOL về việc giết liên tiếp 3 kẻ địch mà không có thời gian gián đoạn.

Yến Vi Sí đút hai tay trong túi chiếc áo gió mở rộng, tuỳ tiện đi đi lại lại rồi bất chợt lên tiếng: “Bảo Khương Hi lần sau tụ tập thì đừng dắt Quý Minh Xuyên theo nữa.”

Giữa những tiếng “đậu má”, Hoàng Ngộ lẩm bẩm một câu: “Không phải cậu ta là em trai của Trần Vụ à?”

Biết đâu sau này còn có thể là em vợ của mày đó.

Yến Vi Sí kiềm chế cảm xúc bực bội, “Không thấy anh ta không vui hay sao?”

Hoàng Ngộ: “…”

Đúng là không thấy thật. Ai rảnh đâu mà quan tâm tới một thằng con trai khác chứ.

Hoàng Ngộ thoát game: “Nhưng dù sao bọn họ cũng là hai anh em, là người một nhà, chúng ta là người ngoài không tiện…”

“Chốt thế đi.” Yến Vi Sí đi tới chỗ người vừa ra khỏi nhà vệ sinh, “Về nhà nhé?”

Trần Vụ cũng không nhìn ra có gì bất thường: “Cậu không chơi nữa à?”

Yến Vi Sí giơ tay đặt giữa eo anh và bức tường, khẽ đẩy: “Không chơi nữa, về thôi.”

“Đi luôn à, tôi thấy cậu thích trượt băng mà.” Trần Vụ phản ứng không nhanh nhạy lắm.

“Con mắt nào thấy?” Yến Vi Sí cười gằn, “Nếu không phải Triệu Tiềm dắt anh tới đây thì tôi sẽ tới chỗ này chắc?”

Khương Lương Chiêu tình cờ đi về hướng này: ”…”

Hoàng Ngộ: “…”

Anh Sí đang làm cái gì vậy trời. Có vài chuyện không nhất thiết phải nói ra, đúng không?

Hoàng Ngộ đứng tại chỗ nhìn anh Sí kéo Trần Vụ đi ra cửa sau sân trượt băng, hồi lâu sau mới hốt hoảng bảo: “Chiêu Nhi, tại sao tao lại có cảm giác anh Sí đã bắt đầu yêu mụ cả đầu thế nhỉ, cho dù là mấy em gái nhỏ xinh đẹp cũng không nói chuyện kiểu thế đâu, cái này là bệnh nan y rồi, một mình tao có ảo giác này à, mày mau đánh thức tao cái xem nào.”

Khương Lương Chiêu đột ngột lên tiếng: “Cả hai anh em họ đều gia nhập nhóm của chúng ta rồi.”

Hoàng Ngộ nghe Khương Lương Chiêu nhắc nhở mới ý thức được điều này, đúng thật ôi má. Gã cười đùa: “Mày suy luận được gì rồi?”

“Đều là người bình thường.” Khương Lương Chiêu bổ sung, “Trước mắt mà nói thì là thế.”

Hoàng Ngộ không nghĩ vậy.

Bỏ qua nền tảng học vấn, ngoại hình của cậu em trai cũng chẳng dính dáng gì đến mấy chữ người bình thường.

Còn người anh trai, là kẻ có thể đạt được cảm giác thành tựu cả đời chỉ bằng mấy trò dụ dỗ anh Sí, ai cũng không thể lung lạc địa vị của anh ta, không thể không nghi ngờ anh ta là một kẻ thủ đoạn mưu mô.

Tối hôm đó, Khương Lương Chiêu gửi những thông tin đã điều tra được cho Yến Vi Sí.

Là một ít thông tin gia đình, đơn giản đến mức có thể tóm gọn trong vài ba dòng, chẳng có gì đáng để nghiên cứu.

Tuy nhiên, Yến Vi Sí phát hiện có điều gì đó sai sai, đứng bật dậy khỏi ghế sô pha: “Trần Vụ!”

Trong phòng vang lên tiếng Trần Vụ: “Hả?”

Yến Vi Sí đẩy cửa bước vào: “Anh là con nuôi nhà họ Quý à?”

Trần Vụ ngồi ở cạnh giường ngâm chân, sững sờ: “Cậu điều tra tôi hả?”

Yến Vi Sí: “…”

Hắn quyết đoán phủ nhận: “Không phải.”

Sau đó hắn không biến sắc mà thú nhận: “Là Lương Chiêu điều tra. Nó cũng không cố ý nhằm vào anh đâu, nhằm vào ai chắc anh cũng biết rõ mà, làm anh trai nên lo lắng cho em gái thôi.”

Trần Vụ nghe xong cũng không nói gì nữa.

“Chúng ta kệ họ đi, mình nói chuyện của mình.” Yến Vi Sí khom lưng, tay chống trên chân, nửa đứng nửa ngồi xổm trước mặt Trần Vụ, ngay gần chậu ngâm chân, “Tết năm ngoái tôi hỏi anh sao lại hoàn tục, anh nói với tôi, năm thứ hai sau khi tôi rời miếu, người nhà anh tìm được anh rồi đúng không?”

“Đúng là người nhà tôi đã đưa tôi về.” Trần Vụ cọ xát hai chân đang ngâm trong chậu, “Chỉ là sau đó xảy ra một vài chuyện nên tôi tới nhà họ Quý.”

Yến Vi Sí chăm chú nhìn anh, vô thức mím môi: “Không muốn nói vậy đừng nói.”

“Cảm ơn.” Trần Vụ nở nụ cười cảm kích với Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí sờ mũi: “Em trai anh…” Cảm thấy cách gọi này có hơi chướng tai, hắn đổi sang tên đầy đủ, “Những lời Quý Minh Xuyên nói ở sân trượt băng là thật à?”

Trần Vụ đáp: “Cậu ta diễn đấy.”

Yến Vi Sí phục luôn: “Đệt, bảo sao lúc đấy tôi còn hơi buồn nôn.”

“Bạn học Yến, cậu buồn nôn chắc không phải vì cậu ta đâu, mà là do cậu bị cảm lạnh.” Trần Vụ nghiêm túc nói, “Tối qua lúc tôi dậy đi vệ sinh thấy chăn của cậu rơi trên mặt đất, đắp lên cho cậu xong sáng hôm sau lại thấy rơi mất.”

Đề tài nói chuyện nhanh như chớp chạy xa tám trăm dặm.

Yến Vi Sí xụ mặt đứng dậy: “Kệ nó đi.”

Trần Vụ nói: “Tôi nấu cho cậu một ít trà gừng nhé, uống vào cũng không hại gì.”

Yến Vi Sí vuốt tóc, cả người ủ rũ, sao lại không hại gì, lửa trong lồng ngực đã đầy ứ rồi đây.

“Anh muốn nấu thì nấu.” Yến Vi Sí nhìn đôi chân bao bọc bởi làn nước trong chậu.

Đầy rẫy những vết trầy xước.

Nhưng tay lại không có vết nào…

Hỏi cũng không trả lời.

Trần Vụ ngâm chân bao lâu, Yến Vi Sí ngồi nhìn bấy lâu.

Yến Vi Sí không hỏi Trần Vụ rốt cuộc mâu thuẫn gì khiến anh và Quý Minh Xuyên rơi vào cảnh anh em bất hoà.

Bởi vì chuyện nhà bọn họ chỉ cần kéo ra phần đầu, đằng sau sẽ là một cuộn len khổng lồ, không liên quan gì tới hắn.

Nói cách khác là, hắn ở ngoài cửa, đứng nhìn Trần Vụ và Quý Minh Xuyên ở bên trong.

Nghĩ lại thấy bực.

Một đứa em trai không có quan hệ huyết thống, lại có vẻ như có dục vọng chiếm hữu với anh trai.

Vài tin tức chồng chéo lên nhau, chính là thiếu đòn.

Trần Vụ bất chợt nói: “Đừng làm gì cả.”

Yến Vi Sí thấy quái lạ liếc Trần Vụ một cái, đã đoán ra ý định của hắn từ bao giờ nhỉ? Khả năng quan sát nhạy bén thật.

Trần Vụ lại nói: “Đừng đi tìm cậu ta.”

Yến Vi Sí cười lạnh đầy khinh miệt, “Sao nào, cậu ta có bệnh chó dại à?”

Trần Vụ: “…”

Anh xoa chân, như có như không lẩm bẩm: “Đừng biến dấu chấm hết thành dấu chấm lửng.”

Lần ở sân trượt băng ấy, Quý Minh Xuyên tới chào hỏi trước mắt bao người đã khiến những học sinh Tây Đức đó biết Trần Vụ là anh trai y, sau đó không có động tĩnh gì khác.

Dường như y đứng ở bên bờ ném một hòn đá nhỏ về phía hồ nước do Trần Vụ vẽ lên, chỉ để xem có thể khơi dậy sóng lớn cỡ nào.

Sau đó y đi học, luyện đề, ôn tập, chuẩn bị cho việc thi cử như một học sinh phấn đấu vì ước mơ, hy vọng thành tích khi thi đại học có thể khiến cho cuộc đời y đổi sang xuất phát điểm tốt hơn.

Trên đời này hiếm có người nào có thể đoán được tâm tư của y.

Trần Vụ không đến Trung học Số 1 vì sự khác thường của Quý Minh Xuyên, cũng không tò mò tại sao không có học sinh Tây Đức nào đến cười nhạo làm phiền anh, anh sống cuộc sống của mình một cách chậm rãi, không bị ảnh hưởng.

Nhưng còn Khương Hi, cô bé lại cảm thấy không quen.

Chẳng qua mỗi lần đi qua lớp Quý Minh Xuyên, cô bé đều nhịn không đi vào, mà nghe lời anh trai, bắt đầu kết bạn mới, cố gắng vượt qua nốt hai mùa cuối cùng ở Xuân Quế.

Thời tiết ấm dần, tất cả đều đang vội vã hướng về tháng Bảy.

Mười mấy con cá chép nhỏ Trần Vụ để lại đều bị Yến Vi Sí nuôi chết hết, anh xách cần câu tự chế tới hồ chứa để câu cá, định thả cá câu được vào trong bể để bù vào.

Vị trí xung quanh hồ nhan nhản, Trần Vụ tuỳ tiện chọn một chỗ để thả mồi.

Không bao lâu sau, một ông lão lại gần, râu ria ông cụ xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch, một tay cầm túi đồ câu rách nát, một tay bê bát mì khô nóng hổi.

Ông cụ ngồi trên cỏ, hít hà ăn mì khô rồi đánh giá Trần Vụ bằng đôi mắt sưng húp: “Trông cậu lạ mặt nhỉ, trước đây chưa gặp bao giờ.”

“Cháu mới tới ạ.” Trần Vụ nói.

Ông cụ lục lọi từ trong túi quần sau mông ra một bao thuốc còn non nửa, mở bao thuốc rúm ró ra và lắc lắc, đưa qua một điếu, “Hút không?”

Trần Vụ xua tay: “Cháu không biết hút.”

“Hút thuốc có gì khó đâu, bật lửa lên, ngậm vào miệng, rít một hơi, nhả khói, xong xèng.” Ông cụ dí dỏm.

Thoạt trông có vẻ Trần Vụ nghe rất chăm chú, song nhìn kỹ là có thể phát hiện, hai con ngươi của anh đều chẳng có chuyển động gì.

Rõ ràng là coi như gió thoảng bên tai, nói cái là trôi tuột đi mất.

“Bên này tính theo thời gian, rẻ hơn tính theo cân, nhưng cá mà không tính theo cân mới dễ câu.” Ông lão xoắn mì sợi rơi trước ngực ăn luôn, cằn nhằn, “Ngày xưa câu dễ lắm, một hồi là được cả một thùng, mà bây giờ thì không, khéo có khi đợi thâu đêm cũng không nổi một bát.”

Ngón trỏ Trần Vụ đẩy kính lên: “Cá thành tinh rồi.”

“Đúng vậy, thả mồi xuống nhiều, không dễ bị lừa nữa.” Ông cụ rất bồi hồi.

Trần Vụ tập trung tinh thần, chăm chú quan sát phao câu: “Vậy đổi mồi thôi ạ.”

“Không thành công, tôi chuẩn bị đổi sang chỗ khác.” Ông cụ nói, “Hôm nay là lần cuối cùng đi câu.”

Ông cụ tán gẫu câu được câu chăng với Trần Vụ, Trần Vụ sẽ luôn đáp lời.

Cứ như thế gần một tiếng trôi qua, bên cạnh Trần Vụ vang lên tiếng ngáy, ông cụ đã tựa ghế ngủ thiếp đi.

Đến khi ông ngủ dậy, xô của Trần Vụ đã đầy.

Ông cụ kinh ngạc ghé sát miệng xô: “Sao cậu câu được nhiều cá thế?”

Trần Vụ kẹp gậy trúc giữa hai chân: “Cứ câu thôi ạ.”

Ông cụ: “…”

Một người mới nhấc cần câu còn trúc trắc, thế mà câu được cả một thùng cá, đúng là vô tình cắm liễu liễu lại xanh mà.

Ông cụ đi tới một nhà hàng kiểu Tây ăn tối, phục vụ ở cửa không cho ông vào, ông vén râu sang một bên để đối phương nhìn cho kỹ.

Phục vụ ngại ông bẩn, không ngừng đuổi ông đi, nhưng quản lý nhận ra ông là khách quen, vội vã chạy lại đón tiếp: “Hiệu trưởng Triệu, ngài đi câu cá về rồi à.”

Lão Triệu hừ một tiếng, tay chắp sau lưng, nghênh ngang đi vào nhà hàng, nói với quản lý đang định mắng nhân viên phục vụ: “Anh cũng đừng làm khó đứa nhỏ, thằng bé rất chuyên nghiệp đấy chứ.”

“Không làm khó không làm khó.” Quản lý dẫn ông lên phòng riêng trên tầng.

Lúc hiệu trưởng Triệu đi qua sảnh thì yêu cầu quản lý cho một nhân viên phục vụ tới săn sóc ông ăn cơm.

Nhân viên phục vụ đó là bạn học Yến.

Hiệu trưởng Triệu mở miệng ôn lại chuyện cũ với người quen: “Sao cháu lại đổi việc tiếp rồi, chẳng thấy cái nào được lâu nhỉ?”

Yến Vi Sí máy móc nói, “Ngài muốn uống loại rượu nào?”

“Loại rẻ nhất ấy.” Lão Triệu bày vẻ mặt túng thiếu, câu sau không ăn nhập với câu trước, “Thời gian trôi nhanh thật, đây là năm thứ ba cháu tới đây rồi.”

Yến Vi Sí đưa thực đơn.

Lão Triệu chọn đại hai món: “Cháu cũng sắp tốt nghiệp, có gì dẫn dắt Tiểu Tiềm theo với nhé.”

Yến Vi Sí không dao động: “Chưa chắc đã vào được nhà máy.”

“Cháu à…” Lão Triệu vươn tay nắm cánh tay Yến Vi Sí.

“Ít làm thân lại.” Yến Vi Sí chê tay ông đầy mùi cá, né đi nói, “Muốn đưa Triệu Tiềm về dòng họ, tự chú làm là được rồi, tôi không có cái bản lĩnh đó.”

Lão Triệu thu bàn tay đang duỗi giữa không trung lại: “Sao cháu khiêm tốn thế? Giống thằng bé đeo kính hôm nay chú gặp lúc câu cá.”

Yến Vi Sí chợt nheo mắt, “Chú đi từ hồ chứa nước đến đây à?”

“Kỹ thuật thằng nhóc đó tốt lắm, đống cá câu được chắc cũng đủ cho nó và gia đình ăn mấy ngày.” Lão Triệu nhếch đôi môi dày đầy hâm mộ.

Yến Vi Sí sầm mặt: “Ông già, đừng giẫm lên ranh giới cuối cùng của tôi.”

Dứt lời là đi luôn, không phục vụ nữa.

Lão Triệu nổi nóng, đồ vô lương tâm này, tôi tốt xấu gì cũng đã ở cái vùng nhỏ này với cậu ba năm đấy.

Dù rằng ý định vốn không phải như vậy.

Yến Vi Sí tan làm liền tới chỗ Trần Vụ, nhưng chào đón hắn lại là cánh cửa đóng chặt.

Bình thường vào giờ này Trần Vụ đã về từ lâu.

Yến Vi Sí gọi điện, tắt máy, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Chỉ chốc lát sau, video giám sát hoạt động của Trần Vụ ở Tây Đức hôm nay đã được gửi cho hắn.

Dựa theo giám sát, Trần Vụ tan ca đúng giờ.

Yến Vi Sí ra ngoài tìm.

Xuân Quế tuy nhỏ nhưng quá hỗn loạn, Trần Vụ không có nhiều bạn bè ở đây, hắn lái motor tìm kiếm dọc đường, vẻ mặt bình tĩnh song bên trong áo gió đã ẩm ướt lạnh lẽo.

“Anh Sí, tao hỏi bên Trung học Số 1 rồi, Quý Minh Xuyên đang ở lớp tự học buổi tối.”

Trong điện thoại là tiếng Hoàng Ngộ đang nghiêm túc báo cáo, Yến Vi Sí nhướng mày, đôi mắt đen thẳm đầy lo lắng chợt khoá chặt trên hai bóng người đi ra từ quán mì thạch Hàn Quốc.

“Tìm thấy người rồi.” Yến Vi Sí cúp điện thoại, tắt máy, ngồi trên motor không nhúc nhích.

Thời gian dần trôi qua, có tiếng nói đầy kinh ngạc vang lên, “Đấy không phải xe anh Sí à?”

“Đúng thật.” Đinh Huy Tuyền nói.

Trần Vụ bị Đinh Huy Tuyền kéo ra chỗ Yến Vi Sí.

Sau khi Yến Vi Sí thấy rõ anh, đại não vốn tạm thời không hoạt động lập tức nổi bão, tay hắn vẫn run, nhịp tim hỗn loạn trong lồng ngực cũng chưa bình tĩnh lại.

“Sao tóc anh lại bị ướt?” Yến Vi Sí nhanh chóng đánh giá Trần Vụ, lông mày càng cau chặt, hắn xuống khỏi xe máy, toàn thân thoáng bất ổn.

Trên người Trần Vụ khoác áo của Đinh Huy Tuyền, anh ra hiệu Yến Vi Sí để ý xung quanh còn có người khác.

Yến Vi Sí cơ bản không quan tâm, hắn không kìm được mà quát, “Điện thoại đâu?”

Trần Vụ: “Không thấy…”

Yến Vi Sí đang tràn ngập lửa giận đột nhiên không có chỗ trút, hắn gạt chiếc áo Trần Vụ đang khoác ra rồi đổi thành áo gió của mình.

Trần Vụ rùng mình một cái.

Đinh Huy Tuyền đứng cạnh hỏi, “Anh Sí, hai người quen biết nhau à?

Yến Vi Sí phát hiện quần Trần Vụ còn sũng nước, hắn ôm người kéo đi: “Về nhà.”

Trần Vụ nhỏ giọng: “Sao cậu không nói chuyện với bạn học Đinh?”

“Nói cái rắm.” Yến Vi Sí đưa anh tới trước xe máy.

Trần Vụ đã ngồi xe hắn vô số lần, theo phản xạ định tìm mũ bảo hiểm của mình.

“Gọi xe đi.” Yến Vi Sí thay đổi quyết định, hắn hơi bất đắc dĩ nhắm mắt, “Giờ tôi không lái xe được.”

Trần Vụ nói: “Vậy thì gọi xe đi.”

Về đến nhà, Yến Vi Sí mới hỏi Trần Vụ: “Sao anh lại đi cùng cậu ta?”

Trần Vụ kể rằng, trên đường về sau khi tan làm, anh bị người ta đánh ngất từ phía sau, đợi tới khi anh khôi phục ý thức, nửa người đã ngâm trong nước.

Đó là một hồ nước nhỏ, bốn phía không có nhà dân, nhìn quanh cũng là đồng không mông quạnh, anh muốn hô khản cả giọng cũng vô dụng.

Chưa kể miệng anh còn bị bịt kín.

Đinh Huy Tuyền tới nhà thân thích đi ngang đó đã cứu Trần Vụ.

Yến Vi Sí nghe Trần Vụ kể mọi chuyện, mặt không lộ ra biểu cảm gì.

“Cũng may tôi tốt số.” Trong lòng Trần Vụ vẫn còn hãi hùng, “May có cậu ấy, nếu không chắc tôi phải ngâm ở đó cả đêm, đợi trời sáng mới có người phát hiện ra mất.”

“Vậy phải cảm ơn cậu ta nhiều rồi.” Yến Vi Sí nói.

Trần Vụ không bị thương nhưng bị rét cóng, dù ban ngày trời ấm hơn nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở lạnh. Anh ngâm nước nóng mấy tiếng, xương cốt cũng đau nhức.

Điều hoà trong nhà trọ hoạt động không tốt lắm, bật nửa ngày vẫn chẳng ấm lên.

Yến Vi Sí tìm được túi chườm nóng Trần Vụ hay dùng, tay bị bỏng cũng không nhận ra.

Trần Vụ rúc trong chăn run rẩy, trên miệng có vết đỏ do bị dán băng dính: “Đợi một lúc là được rồi.”

“Nằm đấy.” Yến Vi Sí áp túi chườm nóng lên gan bàn chân Trần Vụ, hắn vỗ vỗ chăn, xoay người ra khỏi phòng gọi cho một dãy số, “Triệu Tiềm, gọi bạn thân của cậu tới đây.”

Triệu Tiềm đang chuẩn bị ngủ, nghe vậy bèn bật dậy từ trên giường: “Làm sao thế?”

Yến Vi Sí đọc địa chỉ xong liền cúp máy.

Triệu Tiềm vội gọi điện cho Đinh Huy Tuyền: “Lão Đinh, anh Sí gọi mày làm gì?”

“Tao không rõ lắm.” Đinh Huy Tuyền nói, “Đi là biết.”

Triệu Tiềm ngáp: “Tao đi với mày.”

“Không cần, mày ngủ sớm đi.”

Khi Đinh Huy Tuyền đi tới địa điểm, người thiếu niên dựa vào đống đá dựng thành tháp tam giác, ngửa đầu lên nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao, trên miệng ngậm một điếu thuốc, ánh sáng đỏ lập lòe tỏa ra mùi vị biếng nhác. Cậu ta cười đi qua: “Anh Sí, cậu tìm tôi à?”

Yến Vi Sí mệt mỏi vò mái tóc xoăn: “Gần chút.”

Đinh Huy Tuyền nghe thế liền lại gần, mang đậm phong độ tri thức: “Là vì chuyện của Trần Vụ à? Anh Sí yên tâm, tôi sẽ không nói ra chuyện hai người là bạn…”

Yến Vi Sí đá một cái vào bụng cậu ta.

Đinh Huy Tuyền bị đá đến hộc máu loãng, theo bản năng muốn chạy trốn, bò sang một bên bằng cả tay cả chân.

“Chạy cái gì, còn cả chuyện năm ngoái dẫn anh ấy đi xem Đại Phật nữa.”

Yến Vi Sí nhổ đầu lọc ra, xách Đinh Huy Tuyền lên đá thêm mấy cú.