Một buổi nhận tổ quy tông a dua nịnh hót, thu hút sự chú ý của mọi người và đầy điểm bùng nổ, đã biến thành cảnh yêu đương của phế Thái Tử.
Mang lại sự tươi mát trong lành trong một sân chơi của quyền lực và lợi ích, nơi mà sự cân nhắc thiệt hơn cùng lừa gạt lẫn nhau đan xen.
Cắt đứt tiết tấu một cách dứt khoát thích thì làm.
Khu vực đồ uống nằm phía sau đại sảnh tiếp khách, mấy cây cột không tạo được tác dụng che khuất, về cơ bản tầm nhìn từ hai phía không bị cản trở.
Nhưng thanh niên mặc âu phục đen không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ chuyên chú vào từng tiếng nói cử động của người bên cạnh.
Ngón áp út của người bên cạnh cũng đeo một chiếc nhẫn đơn giản giống hắn, áo sơ mi xanh dương và quần trắng, gương mặt dịu dàng, trên người không có sự sắc sảo bén nhọn hay thậm chí không có thăng trầm, khí chất sạch sẽ, tự thành phong cách riêng.
Sư đệ của Tịnh Dương đại sư, đệ tử cuối cùng của cụ Dư, mấy năm qua không biết cụ Dư đã thay anh từ chối bao nhiêu lời mời.
Tối nay là lần đầu tiên anh tham dự kiểu sự kiện này kể từ khi bái sư.
Vừa lúc tạo cơ hội cho các gia tộc cảm thấy hứng thú với anh đánh giá giá trị của anh.
Không kéo được đến nhà mình, sau này nếu có dự án phù hợp, có thể hợp tác cũng tốt.
Trần Vụ không để ý đến những ánh mắt sâu nông phía sau, anh nhìn chiếc bàn dài kê trên hòn non bộ phủ đầy cây xanh, và dòng nước suối nhỏ róc ra róc rách không biết chảy đi đâu.
Vẻ đẹp trang nhã và cổ kính này có vẻ không phù hợp với địa điểm xã giao.
Trên bàn ngoài một góc thiên nhiên tô điểm thì còn có những loại rượu không rõ niên đại và nhãn hiệu, ly rượu trong suốt không có chạm khắc nhưng lại có thể nhìn ra giá cả đắt đỏ, cách sắp xếp sang trọng và đẹp mắt.
Hai bên bàn đặt một loạt phần hạt màu đen cách đều nhau, bên cạnh mỗi phần đều có khăn ướt và thìa vỏ sò. Trần Vụ hỏi: “A Sí, những hạt này là gì?”
“Trứng cá muối.” Yến Vi Sí ôm eo anh, “Cái lần anh bảo em giả vờ làm bạn trai ấy, Dư Trản mời chúng ta ăn cơm, trên bò bít tết có đó.”
“Sao anh nhớ được? Lúc ấy anh chột dạ căng thẳng, chẳng thể tập trung nổi, sợ Dư Trản phát hiện em giả mạo.” Trần Vụ giơ tay đẩy kính, tay áo như lụa trượt xuống dưới cổ tay, lộ ra một góc tràng hạt.
Yến Vi Sí không thích nghe lời này: “Gì mà giả mạo, khi đó em chỉ thiếu danh phận thôi.”
“…” Trần Vụ đẩy đẩy bàn tay siết chặt eo mình.
Đương nhiên không đẩy ra được.
Trần Vụ phát hiện hạt châu nhỏ nhìn gần không phải màu đen mà có màu nâu. Lúc này cách anh không xa có vài vị phu nhân nhà giàu trẻ tuổi đang nhìn anh, mu bàn tay hoặc hổ khẩu có một nhúm trứng cá muối nhỏ, hiển nhiên vốn đang thưởng thức đồ ngon, hai người họ vừa vào thì các cô gái dừng động tác nhấm nháp.
Không chờ Trần Vụ hỏi, Yến Vi Sí đã nói: “Không khác đánh thức hương vị rượu…” Sau đó đổi thành cách anh dễ hiểu hơn, “Không khác đánh thức hoa lắm.”
(1) Đặt trứng cá muối lên tay vì lọ đựng có đá lạnh, đặt trên mu bàn tay ăn thì có thể làm ấm trứng cá đến nhiệt độ 37 chuẩn vị nhất, thìa muỗng kim loại sẽ có phản ứng hóa học oxi hóa làm mất vị nguyên bản và có thể dính mùi kim loại. Đánh thức hương vị rượu là quá trình rót rượu sang bình decanter, lọc cặn rượu và cho tiếp xúc với không khí (giúp rượu thở) trong một khoảng thời gian nhất định để rượu ngon hơn khi thưởng thức, còn gọi là “đánh thức” hương vị của chai rượu đã ngủ. Cả hai đều nhằm mục đích thưởng thức được hương vị ngon nhất nên Yến Vi Sí mới so sánh với nhau, nhưng vì sợ Trần Vụ không hình dung được nên chuyển thành đánh thức hoa, cũng là làm theo quy trình để có những bông hoa đẹp nhất.
Môi Trần Vụ mấp máy với biên độ rất nhỏ: “Anh cũng phải bỏ lên tay ăn à?”
“Bỏ lên tay làm gì, muốn ăn thế nào thì ăn thế đó. Nhưng anh ăn không quen đâu.” Yến Vi Sí cầm chiếc thìa nhỏ, múc hai miếng trứng cá muối đút Trần Vụ.
“Để tự anh làm.” Trần Vụ muốn nhận lấy song không thành công, đành phải há miệng ăn.
Giây phút nó vào miệng, lông mày của Trần Vụ nhăn lại.
Yến Vi Sí đặt thìa nhỏ xuống, giơ lòng bàn tay đến bên miệng Trần Vụ. Anh nuốt nó với vẻ mặt khó diễn tả: “Có vị thạch trái cây lạ lạ, không hình dung ra.”
“Không hình dung ra là đúng rồi.” Yến Vi Sí nói, “Còn chẳng thơm bằng bánh bao.”
Trần Vụ phát giác khi thấy anh ăn trực tiếp, vẻ mặt của mấy vị phu nhân kia trở nên đáng tiếc và ngập ngừng. Anh vừa định lên tiếng, Yến Vi Sí đã cúi người kề sát tới giống con giun trong bụng anh: “Hửm?”
“Món anh ăn có đắt không?” Trần Vụ hỏi bên tai hắn, hơi thở nhẹ nhàng.
Yến Vi Sí chỉ vào một lọ nhỏ còn không lớn bằng lòng bàn tay hắn, “Chỉ có chút xíu này, một căn biệt thự.”
Trần Vụ sửng sốt: “Vậy chẳng phải trên bàn có một khu biệt thự hay sao?”
Yến Vi Sí bị so sánh của anh chọc cười: “Bây giờ không hoảng nữa hả?”
“Anh không đến đại sảnh thì vẫn ổn.” Trần Vụ lẩm bẩm một câu rồi liếc sang một chỗ, “A Sí, đó là cái gì?
Đặt ở giữa chiếc bàn dài, cũng trong một chiếc lọ đã mở nắp, là những viên ngọc trai nhỏ màu trắng xếp chồng lên nhau, trên bề mặt thấp thoáng ánh vàng nhạt, hạt tương đối lớn.
“Vẫn là món kia, chỉ thay đổi bề ngoài thôi.” Yến Vi Sí dẫn anh tới nếm thử.
Trước khi ăn, Trần Vụ hỏi: “Món này cũng đắt à?”
“Rẻ.” Yến Vi Sí đáp.
Bấy giờ Trần Vụ mới ăn một thìa.
Anh không biết rằng món này càng khan hiếm trân quý hơn, một thìa này chỉ ăn ra vị tanh tươi sống nhưng lại bằng hai chiếc Toyota.
Cũng là mấy chục năm của một con cá tầm.
Kẻ giàu có thật kỳ quặc, không ăn thực phẩm bổ dưỡng ngon miệng mà chỉ ăn thứ quý hiếm.
Yến Vi Sí thấy Trần Vụ không phản đối lắm, bèn đút anh thêm một ít.
Trần Vụ nhanh chóng nhìn về hướng đại sảnh. Các quý cô thống nhất mặc váy dạ hội nhưng với nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, trong khi các quý ông mặc vest trang trọng. Một cái liếc mắt vội vàng đã nhìn thấy vài ông trùm tài chính trông có vẻ rất kín đáo và bình thường, anh xoay đầu lại: “Còn đông nhà giàu hơn cả buổi ra mắt sản phẩm mới của nhà Hoàng Ngộ lần trước.”
Khi ấy Trần Vụ chỉ là người làm vườn và mới bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tự học, không có bối cảnh không có quan hệ để đi cùng Yến Vi Sí. Trên đường tới đây tối nay, thầy liên tục dặn dò anh phải chú ý các vấn đề, bảo anh phải thẳng lưng.
Nguyên văn của cụ Dư là, “Chỉ có người khác nịnh nọt cậu, hào quang của cậu là tài năng và nỗ lực của cậu, không phải Yến Vi Sí, nhà họ Yến, nhà họ Dư và Viện Khoa học Lâm nghiệp.”
“Toàn kẻ rảnh rỗi không có việc để làm.” Yến Vi Sí như đang chia sẻ tin đồn, “Giống trong thôn chúng ta, nhà ai giết heo cũng chạy tới xem, nhà ai cơm chín thì qua ngửi mùi.”
Trần Vụ ngơ ngác.
Yến Vi Sí nghiêng đầu cười cưng chiều, một số ít công tử tiểu thư trong giới tình cờ lọt vào tầm nhìn của hắn, bắt gặp cảnh này.
Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng.
“…”
Nói biến sắc là biến sắc.
Lạnh lùng là thái độ bình thường của thái tử gia khi chưa đến Xuân Quế.
Yến Vi Sí dắt Trần Vụ đi tìm trong khu thức ăn rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy món ăn tương đối bình thường so với những thứ khác. Cách trình bày rất tinh tế, miếng nhỏ nhỏ đủ nhét kẽ răng, không biết là loại thịt gì, được bao phủ bởi một lớp trứng cá muối.
Trên tất cả các loại thức ăn ở đây đều có.
Yến Vi Sí vô cùng thô bạo gạt sạch trứng cá muối và hoa cỏ có thể ăn được, sau đó xiên miếng thịt rõ ràng có thể ăn một miếng hết luôn, nhưng lại bị cắt thành mười mấy phần trước mặt giới thượng lưu. Hắn tự nếm thử một miếng trước, cau mày, cầm khăn ướt ở bên cạnh nhè ra.
“Không ngon.” Yến Vi Sí lười biếng giơ tay như thể không có ai xung quanh.
Người phụ trách lập tức bước tới: “Tiểu thiếu gia có gì dặn dò ạ?”
“Đưa thứ gì đó nóng hổi và chín tới đây.” Yến Vi Sí nói. Hắn đã ăn không quen thịt nửa sống nửa chín rồi.
Chứng kiến người này dẫn người kia phá hoại thức ăn ngon, mọi người đều bất động.
Hoàng Ngộ và Dư Trản bình tĩnh nhất, đã nhìn nhiều rồi.
Nhất là Hoàng Ngộ, ở Xuân Quế có cái gì chưa thấy chứ. Anh Sí của gã muốn ăn thứ gì đó, tức là thật sự coi nơi này như một nhà hàng thay vì đến tụ tập xã giao hoặc tìm kiếm cơ hội kinh doanh.
Hoàng Ngộ bỗng nhiên muốn xem xem Quý Minh Xuyên có xị mặt không, nhưng khi tìm kiếm lại phát hiện người này đã rời khỏi đại sảnh từ lúc nào chẳng hay.
Chắc có lẽ tìm một nơi vắng vẻ để giải tỏa sự tức giận bất lực.
Dư Trản không chú ý đến Quý Minh Xuyên. Hắn đứng cùng bạn bè, người bạn gọi nhân viên phục vụ cầm một ly rượu tới cho hắn.
Giây trước mới cụng ly, giây sau người bạn đã đòi hỏi đồ vật từ hắn.
“Lão Dư này, cái cây “Hương Đường” chất lượng hạng nhất mà trước đây anh đưa cho tôi, tôi đã tặng đi rồi.”
Thẳng thắn xong thì nói, “Cho tôi thêm một cây đi.”
Dư Trản cũng không nhập nhằng: “Không có.”
Người bạn trêu ghẹo: “Vườn thuốc lớn như vậy, gia đình còn đứng đầu trong lĩnh vực này, nhân tài đông đúc, mà anh bảo tôi là không có. Lão Dư, anh keo kiệt ha.”
Dư Trản ra hiệu cho bạn mình nhìn Trần Vụ đang ngồi ăn mì Ý: “Nó được trồng khi cậu ấy còn làm, về sau cậu ấy bắt đầu bận rộn, không có nhiều thời gian đến Nam Viên chăm sóc, nên không còn tìm được loại có chất lượng cao vậy nữa.”
“Cậu ta trồng à? Thảo nào.” Người bạn nâng ly đầy ẩn ý, “Những gì Yến lão gia tử biết, đủ để chúng ta học cả đời.”
Dư Trản uống một ngụm rượu nguyên chất rồi bị kéo đi gặp những người bạn khác của họ.
Đều là người thông minh, người ngoài cuộc.
Chủ tịch Khương với tư cách cha vợ của cháu ngoại Yến thị cũng là tâm điểm chú ý tối nay. Tuy nhiên, có chuyện bất ngờ xảy ra, sự xuất hiện của cậu út đã gây ra một làn sóng mãnh liệt vô hình, song ông ta vẫn có thể ứng phó khéo léo.
Điều khiến ông ta thấy kỳ quái chính là, phản ứng của con rể không đúng, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu và phán đoán của ông ta.
Chẳng lẽ con rể nhằm vào vị trí người thừa kế của Yến thị?
Chủ tịch Khương đã tính toán lên kế hoạch là để con rể tham gia vào Hội đồng quản trị, sau này có thể đảm nhận một vị trí cấp trung trở lên hoặc quản lý một bộ phận cụ thể, thế nào cũng được, Khương thị đều có thể bấu víu.
Ông ta vừa trò chuyện cười đùa với người quen đàm tiếu, vừa nghiền ngẫm lắc đầu trong lòng, cũng chỉ có người trẻ mới dám nghĩ như vậy.
Sau đó ông ta nhướng mày, nếu ông ta trẻ ra hai mươi tuổi, có lẽ ông ta cũng dám.
Nhưng dù con rể có muốn nghĩ đi chăng nữa, tháng Bảy năm nay mới tốt nghiệp đại học, mới đứng trước điểm khởi đầu của con đường tiến công mới, không thể nóng vội, phải lập kế hoạch lâu dài.
Chủ tịch Khương chú ý tới nhóm người nhà họ Yến quay lại đại sảnh tiếp đón khách khứa. Họ đã lấy lại tinh thần, tám chín phần mười là không dò la ra bước tiếp theo của ông cụ, nên dứt khoát lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến. Trước sự thăm dò của người khác, đám người trẻ tuổi toàn “Không biết, không rõ lắm”.
Con rể của ông ta không kém cạnh những kẻ đó, không thể không biết rằng càng lúc này thì càng phải bình tĩnh.
Dù sao đừng nói chỉ là thanh niên tới ăn uống tán tỉnh, hết thảy vẫn chưa được quyết định, dẫu quyền thừa kế có về tay cậu út Yến cũng không thành vấn đề. Hắn buông thả nhiều năm như vậy, những gì hắn học trước đây đã trở nên rỉ sét và không thể sử dụng được nữa. Điều đang chờ đợi hắn chỉ có xấu mặt và khó khăn liên tục.
Có cả dự đoán táo bạo hơn, việc vứt bỏ năm ấy chỉ là bom khói, vậy càng không đáng lo ngại.
Vì nếu đúng như thế, trong suốt gần bảy năm qua cha hắn đã nhiều lần giăng bẫy loại bỏ hết mối nguy hiểm này đến mối nguy hiểm khác, lấp hết bẫy này đến bẫy khác, giảm bớt chướng ngại vật trên đường đi của hắn, vừa lúc chứng tỏ hắn khó thành người tài, dù có ngồi lên cũng sẽ không vững, không thể ngồi lâu.
Những gì người lớn giao cho chẳng qua chỉ là chìa khóa mở cửa, sau khi tiến vào, toàn bộ đều dựa vào thực lực.
Người không đủ năng lực giống anh cả của hắn, còn chẳng phải bị đẩy ra khỏi ghế đó sao?
Nên con rể gấp gáp cái gì, làm sao như thể có cái gì tan biến.
Có nội tình gì mà ông ta không biết ư?
Chủ tịch Khương quyết định trở về sẽ hỏi con gái, nhưng sau hai hớp rượu lại từ bỏ ý định.
Cô nàng có thể biết gì chứ, cũng chỉ biết xoay quanh tình yêu.
Chủ tịch Khương rời khỏi vòng xã giao để đi tìm con rể, không thấy ở phòng nghỉ tầng một, ông ta đi lên tầng hai.
Bất luận là kéo căng da chăm sóc da, hay là uống thuốc nghe lời ngon ngọt của tình nhân trẻ đều không thể đánh bại được thời gian, uống một chút rượu rồi bước nhanh cũng đã khiến tim đập khó chịu.
Chủ tịch Khương cởi cúc áo vest, chống nạnh thở dốc, khi di động trong túi quần rung lên, ông ta mới nhớ mình có thể gọi điện thay vì đích thân đi tìm.
Cuộc gọi đến từ một trong những căn biệt thự hướng ra hồ của ông ta.
Chủ tịch Khương cúp máy rồi gọi cho con rể. Ông ta cần phải xử lý chính sự xong xuôi trước, rồi mới chuyển sang cuộc sống cá nhân.
“Minh Xuyên, cậu đang ở đâu?” Chủ tịch Khương đè nén tức giận, “Với tư cách là nhân vật chính của buổi giao lưu tối nay, cậu bỏ mặc khách khứa ở đại sảnh, có phải hơi bốc đồng không?”
Đầu bên kia không xin lỗi, chỉ có giọng nói phát âm nhấn từng chữ không quá bình thường: “Tôi phát bệnh, không mang thuốc, cần nghỉ ngơi một lát.”
Chủ tịch Khương hỏi địa điểm rồi đi ra vườn hoa đằng sau thông qua hành lang cạnh nhà bếp.
“Minh Xuyên?” Chủ tịch Khương tìm kiếm khắp nơi, thình lình phát hiện có người đứng trong bóng tối, im hơi lặng tiếng âm u quỷ dị. Ông ta dừng bước, “Là Minh Xuyên à?”
Người nọ đi ra khỏi bóng tối, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên đường nét của y, tạo cảm giác như một khối ngọc được bọc vải rơi xuống đất, không nhìn rõ liệu có vết trầy xước hoặc hư hại nào trên đó không.
“Sao không nói gì?” Chủ tịch Khương thở ra một hơi khó chịu.
Thanh âm của Quý Minh Xuyên khản đặc lạ thường: “Đau đến tê dại.”
“Cậu không di truyền căn bệnh này cho đứa bé thì tốt.” Chủ tịch Khương thuận miệng nói một câu, không hề nghĩ đến cảm xúc của con rể.
Lúc nhận ra thì đã nói xong được một lúc, ở độ tuổi và địa vị này, ông ta không thể nào gỡ gạc thêm.
Chủ tịch Khương nhìn người con rể có vẻ ngoài quá mức phô trương, dựa vào gương mặt là có thể đàm phán làm ăn thành công, sớm muộn gì cũng sẽ bắt đầu vui vẻ chơi bời ở bên ngoài, sau đó có một đống tình nhân.
Trong thế hệ trẻ, rất ít người có đủ ba yếu tố: ngoại hình, khả năng và may mắn.
Mâu thuẫn giữa y và cậu út Yến là lần gài bẫy đối phương ở Xuân Quế, về sau không có tiếp xúc gì.
Rồi đến là tối nay.
Điểm xung đột giữa hai người thanh niên là Trần Vụ.
Trẻ con đánh đấm cãi cọ, nhưng qua ba năm năm nữa, họ sẽ nhận ra rằng không có kẻ thù vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Trong vườn hoa phía sau không có người đi ngang qua, chủ tịch Khương ho khan vài tiếng để xoa dịu cảm giác khó chịu trong cổ họng. Đối xử với con rể như người dẫn dắt tương lai của Khương thị giúp trạng thái tâm lý của ông ta ổn định và bình tĩnh, không cần so đo được mất nhất thời, cũng không cần để ý tới những thứ hư vô, vàng ròng bạc trắng mới là quan trọng nhất.
Ông ta còn nói: “Giới kinh doanh sớm muộn gì cũng sẽ là thiên hạ của thế hệ các cậu. Cậu và cậu út Yến là cậu cháu, cậu ta vạch trần vẻ ngụy trang, cậu đi trên con đường của riêng mình. Nếu cậu ta được trọng dụng, cậu phải đồng hành cùng hưởng lợi với cậu ta.”
Phương pháp là vật chết, quy tắc là vật chết, kế hoạch cũng là vật chết, chỉ có con người là sống, phải nắm bắt điều chỉnh kịp thời để giảm thiểu tổn thất và tối đa hóa lợi ích của mình.
Quý Minh Xuyên vẫn luôn im lặng, mặt mày mơ hồ.
Điện thoại trong túi áo chủ tịch Khương lại vang lên, ông ta ấn ấn bả vai con rể, sau đó dỗ dành tình nhân trẻ ở biệt thự, nói lát nữa mình sẽ qua.
Buổi xã giao trộn lẫn rất nhiều tạp chất ở đại sảnh vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Khi gặp Yến Vi Sí ở ngoài, những người thuộc các gia tộc khác có thể làm như không quen biết hắn, trực tiếp phớt lờ xem nhẹ, bây giờ hắn đã tới, ở một dịp như này, dẫu thế nào cũng phải tới chào hỏi.
Bao gồm người nhà họ Yến.
Người lớn đi trước, người trẻ theo sau.
Tuy đối với gia tộc lớn như nhà họ Yến, tình thân chỉ là một từ miêu tả, song hầu hết mọi người sẽ không tùy ý công kích bất cứ ai bằng lời nói, không rảnh rỗi như thế. Cuộc sống không giống phim truyền hình, có kịch bản có thể luyện tập, mắc lỗi thì làm lại.
Chỉ có kẻ ngu ngốc mới nói mà không suy nghĩ, để cảm xúc chi phối nhằm tìm kiếm sự sảng khoái nhất thời, tự tìm đường chết.
Yến nhị gia diễn kịch nói bị thương năm ngoái không tới được, nhờ con gái mình chuyển lời hỏi thăm. Cô cháu gái vẫn giống năm đó trên phố Tân Thanh, không nhìn Trần Vụ mà chỉ liên tục gọi Yến Vi Sí là chú nhỏ.
Dường như nhà họ Yến đông người, đông người có vai vế thấp hơn Yến Vi Sí, song chỉ mỗi cô bé khác biệt.
Trước kia họ không dám tìm hắn trò chuyện, cô bé dám. Bây giờ họ không dám cười với hắn, nhưng cô bé thì dám.
“Chú nhỏ…” Cô cháu gái kéo ống tay áo của hắn một cách thân mật, “Chú tới đây, có phải tức là sắp sửa về nhà tổ không ạ? Sân nhà chú vẫn luôn để trống, không cho ai tới gần đó. Chú mà về thì cháu sẽ qua chơi.”
Tuy nhiên chú nhỏ của cô bé sẽ không thuận theo.
Yến Vi Sí nhấc tay: “Kéo cái gì, buông ra.”
Nụ cười ngây thơ rạng rỡ trên khuôn mặt của cô cháu gái hơi tắt đi, nhưng rồi lại tươi lên. Cô bé buông tay và chỉnh lại nếp gấp giúp Yến Vi Sí, sau đó bất chợt nhìn về phía Trần Vụ: “Thím nhỏ.”
Trần Vụ: “…” Anh ngơ ngác dò hỏi Yến Vi Sí trong im lặng, là đang gọi anh à?
Yến Vi Sí đáp lại bằng ánh mắt: Đừng để ý.
Cô cháu gái đầu tiên tính Trần Vụ vào hàng ngũ vai vế nhà họ Yến dường như không biết mình đã bắt đầu cái gì. Phát hiện ra điều gì đó, cô bé vẫy tay về phía lối vào: “Dì năm!”
Sự xuất hiện của Yến Lam Phong gần như đã kéo tình hình căng thẳng đến đỉnh điểm.
Mọi người đều đang chờ đợi, công khai hoặc ngấm ngầm, xem thái độ của quyền chủ tịch Yến thị sẽ ra sao.
Chỉ thấy chị điềm nhiên bước đến khu đồ ăn thức uống, nói với giọng điệu công thức thường ngày: “Em út, ăn thế nào?”
Không có gì khác lạ.
Có thể là đa mưu túc trí, cũng có khả năng là một tín hiệu.
Rất nhanh sẽ có kết quả.
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy chị nói, “Bữa tối gia đình dự kiến diễn ra vào bảy giờ tối thứ Bảy, kiến nghị các em nên tới đó sớm.”
Vẻn vẹn chỉ vài giây, kết quả đã rõ ràng.
Tối nay không phải bị tùy tiện gọi tới.
Nổi gió rồi.
Yến Vi Sí đang định từ chối thì Yến Lam Phong nói với Trần Vụ, “Cậu Trần có thể đi tham quan một chút, nhà tổ có rất nhiều dược liệu quý hiếm đấy.”
Đôi mắt của Trần Vụ sáng lên.
Yến Vi Sí giật giật khóe môi: “Được rồi, đã biết.”
Hoàng Ngộ đứng đằng sau không rảnh xem trò cười của Quý Minh Xuyên, đầu óc gã hơi rối bời. Lúc ấy gã sắp đến nơi thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ anh Sí, nói rằng muốn tới đây, nên gã chờ đợi.
Sau đó là vào sân với tinh thần chiến đấu tràn đầy, một lòng chỉ muốn áp đảo Quý Minh Xuyên, không có thời gian suy xét những chuyện khác.
Sau đó nữa là đại diện cho Thánh Thụy tán gẫu tung hứng với người khác.
Bởi vậy cho đến bây giờ gã vẫn chưa trò chuyện riêng với anh Sí, không nắm rõ được tình hình.
Mặc dù gã đã sớm đoán trước được anh Sí và ông cụ ném bài qua lại.
Hoàng Ngộ cố gắng không bộc lộ cảm xúc mà bước tới “Anh Sí, tức là kể từ tối nay sẽ quay về?”
“Ừ.” Yến Vi Sí xem điện thoại.
Trông khá bực bội.
Hoàng Ngộ không dám hỏi nhiều, kìm nén đống suy nghĩ trong bụng đợi đến khi buổi tiệc kết thúc, rồi chạy đến nghĩa trang để báo tin vui muộn này cho người bạn thân.
“Chiêu Nhi, anh Sí về nhà họ Yến rồi.” Hoàng Ngộ châm điếu thuốc lá, đóng bật lửa lạch cạch, “Nếu có mày ở đây, thể nào tao cũng phải không say không về.”
“Rất mừng cho ổng.”
“Có điều anh Sí không muốn trở về cho lắm.”
“Ràng buộc nhiều, hạn chế nhiều, ổng chỉ muốn sống cuộc sống hai người thôi.”
“Ổng không muốn cũng đành chịu, đã về rồi.”
“Cục diện khá ổn, lần này ổng quay về, chứng tỏ có thể bảo đảm Trần Vụ an toàn, cũng có thể để Trần Vụ tự do tự tại, không bị gò bó trong khuôn khổ Yến thị. Anh Sí chỉ quan tâm đến điều này.”
Hoàng Ngộ rít một hơi thuốc dài, nhếch miệng phun ra: “Tao cực kỳ nghi ngờ anh Sí cố ý.”
Cố ý chọn ngày Quý Minh Xuyên nhận tổ quy tông, được mọi người chờ mong nhất để xuất hiện, hiệu quả gấp bội.
Thật ra nếu anh Sí chờ thêm một chút, trở về khi Quý Minh Xuyên nắm giữ cổ phần trong top mười, giở trò kéo bè kéo cánh, vắt óc tính kế cuối cùng chạm đến vị trí người thừa kế, có thể khiến cảm giác chênh lệch của y càng mạnh hơn.
Có câu nói thế nào nhỉ, trèo càng cao thì ngã càng đau, cứ để y trèo trước đã.
Có lẽ anh Sí bị điều gì đó chọc tức, không muốn đợi nữa.
“Chiêu Nhi, mày không biết lúc trông thấy anh Sí xuất hiện, Quý Minh Xuyên buồn cười cỡ nào đâu, giấc mộng đệ nhất võ lâm thống trị giang sơn đã tan vỡ, mất hết sự nổi trội, khi tan tiệc cũng chẳng ai nhớ đến y. Rõ ràng là nhân vật chính, cuối cùng lại thành một trong số vai phụ.”
Hoàng Ngộ nhả khói thuốc về phía bia mộ, anh Sí không rảnh nghe gã lải nhải, gã chỉ có thể đến đây.
Chiêu Nhi cũng thảm, lúc còn sống bị gã bắt lắng nghe đủ điều, sang thế giới bên kia cũng chẳng được yên thân.
“Tối nay tao nghe lén khá nhiều lời đàm tiếu, tổng kết lại không ít, có vài người cảm thấy anh Sí sống dưới sự kiểm soát và bảo vệ của cha mình, cha ổng chẳng sống được bao lâu nữa. Một khi ổng tự mình bước đi, việc đứng vững sẽ là cả một vấn đề.
Hoàng Ngộ nhếch môi: “Có phải những người này đã nhầm lẫn thứ tự không nhỉ?”
“Nếu anh Sí không xuất sắc, liệu ông cụ có bỏ nhiều công sức vào ổng không? Thật sự cho rằng ổng là “con quý nhờ mẹ” à?”
Một cơn gió đêm thổi qua, Hoàng Ngộ rùng mình một cái, đệt, sao lại cảm giác có âm khí.
Chắc không phải Chiêu Nhi đang nói chào buổi tối với gã đó chứ?
Đốm lửa nơi đầu điếu thuốc bị gió thổi lập lòe chớp tắt, Hoàng Ngộ dùng răng cắn đầu lọc thuốc lá lắc lắc nghịch nghịch. Cha gã gọi điện tới, “Con trai, có phải là con biết chuyện gì không?”
Hoàng Ngộ quay người đi về phía lối ra của nghĩa trang: “Con chẳng biết gì cả.”
“Vậy là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.”
Hoàng Ngộ cười nhạt, hồi Chiêu Nhi xảy ra chuyện, mọi người đều đang chờ xem trong tay chủ tịch Khương còn quân bài gì. Nếu không có quân bài nào mạnh thì Khương thị chính là một mâm thịt.
Ông già nhà gã mở họp với gã suốt đêm, bảo gã chuẩn bị sẵn sàng, còn nói rằng, con trai à, con không nuốt thì còn có vô số người khác nuốt.
Nuốt cái quái gì chứ. Địa bàn còn nhiều, thịt cũng rất nhiều, sao gã nhất quyết phải tranh giành với anh em?
Còn sống thì có thể cùng nhau đánh chiếm thiên hạ. Không còn thì giúp nhau giữ vững.
Giống như nhà họ Khương không cần hắn ta nữa, người ta đã có Quý Minh Xuyên rồi, coi trọng lắm đấy.
Hoàng Ngộ đến quán bar uống say bí tỉ. Người quản lý là người quen, tự ý thông báo cho vị hôn thê của gã.
Đàm tiểu thư mặc một chiếc áo len mỏng kết hợp với váy ngắn, không trang điểm, không nhuộm tóc, không đeo trang sức, gương mặt rất mộc, thậm chí có thể nhìn rõ những nốt mụn nhỏ trên cằm.
Tiểu thư khuê các tới quán bar tối tăm hỗn loạn, phong cách xung đột.
Hoàng Ngộ nhìn đi nhìn lại, rồi xoay cô qua chỗ khác, chắc chắn không nhìn nhầm thì lập tức ném ly rượu lên quầy bar và gọi quản lý tới nổi trận lôi đình: “Anh gọi cô ấy đến làm gì!”
Sắc mặt Đàm tiểu thư tái nhợt, cô chưa nói “Thế giờ em đi ngay nehs”, mà chờ Hoàng Ngộ giải thích.
“Không phải là em đến thì tôi chơi không thoải mái.” Hoàng Ngộ nấc rượu, “Là do tôi uống nhiều quá, uống nhiều quá em hiểu không, một người đàn ông có công năng bình thường uống nhiều quá, hiểu không?”
Đàm tiểu thư bình tĩnh nhìn gã chốc lát, hỏi: “Vậy anh còn muốn chơi nữa không?”
“Chơi cái cái lông ấy.” Hoàng Ngộ lảo đảo chống quầy bar đứng dậy, “Em đưa tôi về nhà tôi đi, không phải là chỗ tôi ở, là nhà tôi ấy, cha mẹ tôi sống, nhiều người sẽ an toàn hơn.”
Lảm nhảm những lời không đầu không đuôi.
Đàm tiểu thư hỏi người quản lý đang cười ám muội: “Áo khoác anh ấy cởi ra ở đây phải không?”
Người quản lý vội vàng đưa cà vạt tây trang của Hoàng thiếu cho cô: “Đi cẩn thận.”
Tối nay không biết có bao nhiêu người không ngủ được.
Khương Hi từ bệnh viện tư trở về nhà mới, bên trong tối om. Cô nàng nhìn chiếc xe đậu trước cửa, xách theo hộp giữ nhiệt, đi giày bệt chậm rãi bước lên bậc thang, sau đó mở cửa vào nhà.
Khi đèn phòng khách được bật lên, Quý Minh Xuyên ngồi trên sô pha lộ ra trước mặt cô.
Vẫn bộ áo đuôi tôm mặc trong bữa tiệc, cũng chưa thay giày da.
Y không nói lời nào, không ngẩng đầu, cứ ngồi như thế, cụp mắt xuống, yên lặng khác thường.
Khương Hi khép áo khoác mỏng đi tới, bạn thân gửi ảnh trên wechat cho cô nàng, nói đây là một cảnh tượng đáng nhớ, chồng cậu gọi Yến thiếu là cậu út.
Hai người đàn ông trong bức ảnh cùng tuổi, dáng vóc tương tự, là hai chàng trai đẹp thuộc hai phong cách khí chất hoàn toàn khác biệt nhưng lại khiến người ta cảm thấy có gì đó rất giống nhau.
“Minh Xuyên, sao điện thoại của anh không liên lạc được vậy?” Khương Hi vuốt tóc chồng, cảm nhận được lớp keo cứng ngắc trên tóc y, không biết đội trang điểm làm tóc nào phụ trách việc này, kiểu tóc vuốt ngược không hợp với anh ấy, chỉ hợp với anh Sí thôi.
Vì nét mặt của Minh Xuyên cũng không rắn rỏi.
Quý Minh Xuyên chìm đắm trong thế giới của mình, một thế giới mà không ai biết đó là mùa gì, cảnh sắc ra sao.
Khương Hi tỏ ra bất an, Minh Xuyên bị anh Sí cướp hết sự chú ý, cô nàng lo lắng y nhìn thấy nghe thấy những lời nhận xét tương tự thì sẽ không vui.
Điều cô không muốn thấy nhất đã xảy ra, trạng thái của y còn tệ hơn cô tưởng.
Làm sao bây giờ?
Khương Hi chưa bao giờ bắt gặp Quý Minh Xuyên như thế này. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu cô là đi tìm Trần Vụ.
Nhưng cô nàng lập tức kìm nén theo phản xạ.
“Minh Xuyên, có phải anh muốn phân tranh đối đầu với anh Sí không?” Khương Hi nắm lấy tay chồng, giọng vừa hoảng hốt vừa cầu khẩn, “Năm đó anh ấy đánh anh vì Trần Vụ, anh muốn báo thù sao? Đừng như vậy, chuyện đó đã qua rồi, đã sang trang rồi mà. Chúng ta hãy sống cuộc sống của chúng ta, gia đình ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”
Hàng mi dài và cong hơn cả con gái của Quý Minh Xuyên vẫn rũ xuống, che phủ đôi mắt, y không phản ứng gì.
Khi ấy lễ cưới diễn ra vội vã, căn nhà mới không phải do Khương Hi và Quý Minh Xuyên bàn bạc thiết kế, mà là mua một căn nhà xây sẵn với phong cách trang trí rất hiện đại.
Hệt một địa điểm làm việc, không có chút ấm cúng nào cả.
Lúc này, sự chán ghét của Khương Hi này đã lên đến đỉnh điểm, cô nghĩ về việc một căn khác, sau khi sinh con sẽ trang trí lại. Cô đi lấy chiếc hộp giữ nhiệt mang theo vào phòng bếp, đổ canh trong hộp ra bát, bỏ thìa vào rồi bê ra cho Quý Minh Xuyên.
“Đây là món canh em nhờ cô giúp việc nấu cho anh, có bỏ thêm thuốc tốt cho sức khỏe của anh.” Khương Hi múc một thìa đưa đến bên môi y, “Anh uống thử xem có thích không, nếu thích thì…”
Một lực mạnh hất đổ bát canh của cô, nước canh ấm văng ra kèm theo tiếng bể vỡ giòn giã, cô nàng cũng bị ngã xuống đất.
Quý Minh Xuyên như bị róc vảy ngược, sắc mặt khủng khiếp gần như điên cuồng: “Sức khỏe làm sao?”
Khương Hi không thể trấn an như thường ngày, cô hét lên thảm thiết: “Minh Xuyên, con… Em đau quá… Bụng đau quá…”
Phòng khách tông màu xám trắng rộng lớn trống trải, tiếng khóc của người phụ nữ vang vọng rồi dần dần yếu đi.
Khi máu từ dưới thân Khương Hi chảy tới đế giày Quý Minh Xuyên, y mới cử động.
Khương Hi đã hôn mê.
Quý Minh Xuyên giẫm lên mảnh vỡ và canh thuốc máu loãng, từng bước một đi tới gần.
“Làm sao đây?”
Y quỳ một gối xuống đất, vươn tay ôm cô vào lòng, vùi khuôn mặt lạnh lùng cứng đờ của mình vào trong tóc cô như thể tìm kiếm điều gì đó: “Tiểu Hi, em nói xem anh nên làm gì bây giờ.”
Đêm khuya, Trần Vụ rút cánh tay sau đầu ra, anh vừa xoay người, Yến Vi Sí đang ngủ say đã vô thức áp sát vào anh.
Màn hình điện thoại đầu giường bỗng sáng lên, có một tin nhắn mới.
Trần Vụ mò mẫm cầm lấy mở ra.
Hoàng Ngộ: [Trần Vụ, có tin tức từ bệnh viện nhà bạn tôi, con của Khương Hi không còn nữa.]