Người bạn tường thuật cho gã tình huống Quý Minh Xuyên bế Khương Hi đến bệnh viện, trông như thể chạy tới từ hiện trường án mạng.
Khương Hi vào phòng phẫu thuật, y đứng ngay bên ngoài.
Theo lời kể của người bạn, Quý Minh Xuyên rõ ràng bước đi hoảng loạn, thân hình căng thẳng, nhưng gương mặt lại thờ ơ đờ đẫn, rất mâu thuẫn, khiến người ta không biết đâu mới là con người thật của y.
“Đoán cũng có thể đoán được.” Hoàng Ngộ có mấy lời không nói được với ai, bèn nhân cơ hội này nói với Trần Vụ: “Đáng lẽ mọi chuyện phải phát triển theo lộ trình thông thường dựa theo tình hình hiện tại, nào ngờ nó lại đột ngột đi chệch hướng, còn là mức độ không thể đảo ngược. Ngọn lửa bùng cháy dữ dội song lại không thể tìm cửa thông gió trước mặt mọi người, khói có thể sặc chết bản thân. Đúng lúc có người sáp lại gần muốn dập lửa, kết quả là bị ngọn lửa kia nuốt chửng.”
Nói xong ẩn dụ này, Hoàng Ngộ sợ Trần Vụ nghe không hiểu nên nói thẳng: “Có lẽ là muốn an ủi, nhưng lại bị đẩy ra.”
Nghe thấy tiếng động, con mèo tam thể chạy đến nằm trên chân Trần Vụ, anh không mở miệng.
Hoàng Ngộ nói: “Tôi chưa bao giờ mang thai, nhưng đã từng thấy phụ nữ mang thai, rất yếu ớt, ngã một cái không phải chuyện đùa đâu.”
Trần Vụ khẽ thầm thì: “Đúng thế.”
“Mau cúp máy đi.” Hoàng Ngộ lo lắng nơm nớp. Gã đột nhiên muốn tìm người chia sẻ nên mới kể cho Trần Vụ, tưởng sáng mai đối phương mới đọc được tin nhắn, ai ngờ giấc ngủ nông như thế, đêm hôm khuya khoắt đã phát hiện rồi.
Trần Vụ vừa định lên tiếng, bóng tối trong phòng khách bỗng rút đi, bốn bề sáng trưng.
Yến Vi Sí vốn dĩ nên ngủ say trên giường lại đang đứng ở góc rẽ giữa hành lang và phòng khách: “Anh đang trò chuyện đêm khuya với ai ở đây?”
“Tút tút tút.”
Đầu bên kia vội vã cúp luôn.
“Hoàng Ngộ.” Trần Vụ nhấn tắt điện thoại: “Cậu ta nói đứa con của Khương Hi đã mất rồi.”
Yến Vi Sí sửng sốt.
Sau đó hắn gạt tam thể đang nằm dài dưới chân Trần Vụ ra, kéo anh dậy: “Về ngủ đi.”
Trần Vụ bị Yến Vi Sí kéo vào phòng ngủ, nghe thấy hắn nói: “Đã bảo anh tắt máy trước khi đi ngủ mà anh không nghe, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ ghê.”
“Vốn dĩ anh không tỉnh đâu.”Trần Vụ vò tóc mái, “Nhưng anh sợ cánh tay của em bị ta gối lên khiến máu không lưu thông được, ngủ rồi vẫn nhớ việc này, nên mới tỉnh lại, chuẩn bị đổi tư thế ngủ, đúng lúc có tin nhắn tới.”
Yến Vi Sí đặt tay sau gáy anh, lòng bàn tay cọ xát sợi tóc mềm mại của anh: “Vậy đó là lỗi của Hoàng Ngộ, ngày mai em sẽ cho nó một trận.”
“A Sí, em nói xem…”
Trần Vụ vừa bắt đầu thì bàn tay đang đặt sau gáy của Yến Vi Sí đã di chuyển áp sát vào tai và cổ anh rồi tới phía trước, chặn miệng và mũi anh lại.
“Nói gì mà nói, lập tức lên giường ngủ cho em.” Yến Vi Sí nghiêm khắc dạy bảo.
Trần Vụ gỡ bàn tay to trên mặt mình ra, cúi thấp đầu.
Lại chui vào trong chăn, Yến Vi Sí ôm Trần Vụ vào lòng, vòng tay qua anh, đặt một nụ hôn khô ráo lên trán anh: “Sáng mai cùng dắt chó đi dạo, khi về em sẽ làm bữa sáng. Anh đun một bình nước để ngâm đậu nành, sau khi ăn sáng, em sẽ đưa anh đến trường. Ban ngày em có chút việc, xong xuôi phải tới buổi chiều, lúc đó sẽ đến đón anh tan học.”
Trần Vụ dần thiếp đi trong lời nói của Yến Vi Sí.
Phòng khách lại chìm vào trong bóng tối, tam thể bò quanh sàn một lúc rồi duỗi cái lưng mệt mỏi một cách xinh đẹp, sau đó lắc lư trở về ổ của mình, liếm lông, ôm đuôi và nhắm mắt lại, bắt đầu trạng thái mộng đẹp.
Chếch mé đối diện là một bát thức ăn, chó vàng nằm ngửa ngáy khò khò.
Đêm xuân rất tĩnh lặng.
Tại một trong những bệnh viện tư nhân cao cấp chỉ dành cho hội viên của Thủ Thành, nơi có các nhân tài y khoa hàng đầu, thiết bị y tế tiên tiến, môi trường trải nghiệm yên tĩnh tuyệt vời, vẫn có sinh lão bệnh tử như bao bệnh viện nhỏ khác.
Khương Hi được đẩy từ phòng phẫu thuật vào phòng bệnh, gương mặt trẻ trung trầm lặng và tiều tụy, những ước mơ và tình yêu mà cô có ở độ tuổi này đã tan vỡ cùng với thứ bị lấy ra khỏi cơ thể cô.
Đó là một vật tròn nhỏ dính đầy máu.
Một sinh mạng nhỏ bé.
Quý Minh Xuyên đặt bút ký tên, để bác sĩ xử lý.
Chủ tịch Khương lững thững đến muộn, chất vấn y chuyện gì đã xảy ra ngay trước mặt nhân viên y tế.
Quý Minh Xuyên vô cùng áy náy: “Tôi bất cẩn đẩy ngã cô ấy.”
“Bất cẩn?” Chủ tịch Khương hiện rõ là một người cha đòi công lý cho con gái, giận dữ đến mức giây tiếp theo sẽ tát một phát, nhưng điều đó đã không xảy ra. Ông ta chỉ bước quanh trước mặt con rể, “Minh Xuyên, nó là vợ của cậu, là mẹ của con cậu, mà cậu lại đẩy nó?”
Quý Minh Xuyên không nói một lời, sống lưng hơi cong.
Từ câu nói ban nãy đến tư thái động tác của y lúc này, đều toát lên sự buồn bã và tự trách.
“Cậu không thể không nhìn ra Tiểu Hi thích trẻ con nhường nào…” Chủ tịch Khương vừa từ trên giường ngủ dậy, ở tuổi trung niên nhưng không hói đầu, mái tóc nhuộm đen có chút rối. Ông ta xắn tay áo bị thiếu một cúc lên: “Bệnh viện ở ngoại ô, xung quanh không có trò giải trí nào, nó dưỡng thai ở đó vừa buồn bực vừa nhàm chán, nhưng nó vẫn kiên trì, còn kiêng khem, vì đứa trẻ mà chú ý đủ thứ, giờ cậu bảo nó làm sao chấp nhận được?”
“Tôi sẽ cầu xin sự tha thứ của cô ấy.” Quý Minh Xuyên che mặt bằng đôi tay dính đầy máu, khó khăn mở miệng: “Nếu cô ấy không tha thứ, tôi…”
Chủ tịch Khương giật thót, không tha thứ thì sao, ly hôn? Còn lâu mới đến mức đó.
Nếu thực sự đến mức đó thì cũng không thể thành công. Lợi ích đã ràng buộc chặt chẽ rồi.
Đôi vợ chồng trẻ tuổi, còn nhiều cơ hội để có con, đợi đến khi sự nghiệp đạt đến một tầm cao mới rồi tính cũng chưa muộn. Nhưng công việc giáo dục nhất định phải hoàn thành.
“Chắc không đến nỗi vậy, hai người đã cùng nhau trải qua nhiều thứ. Thế này nhé, công việc tuần này có thể dời thì dời, không thể dời thì thức khuya bắt kịp công việc. Hãy dành nhiều thời gian ở bên nó hơn, nó tức giận cỡ nào cậu cũng phải chịu đựng, đó là trách nhiệm của cậu.” Chủ tịch Khương thở dài: “Đáng tiếc cho cháu ngoại của tôi.”
Quý Minh Xuyên cười khổ: “Đứa bé không còn cũng tốt. Tôi vẫn luôn uống thuốc, tác dụng phụ đều ảnh hưởng đến đứa bé. Tôi không đành lòng để Tiểu Hi phá thai, cô ấy cũng không nỡ, chúng tôi đã né tránh vấn đề thực tế này. Lần này là cơ hội ông trời cho.”
Chủ tịch Khương không mấy để ý đến căn bệnh của y, chỉ nghe con gái nhắc nhiều lần, rất khó chữa tận gốc.
Rốt cuộc khó khăn nhường nào, bệnh di truyền?
Nhưng chưa bao giờ nghe nói cô ba Yến có bệnh gì, phải chăng người chồng mất sớm đã mắc bệnh rồi truyền cho con trai?
Chủ tịch Khương đau đầu, vợ ông ta chỉ sinh cho ông ta một trai một gái, một đứa ở nghĩa địa, một đứa tìm bạn đời có bệnh.
Vấn đề hậu duệ sau này thực sự khó nói trước.
Chẳng lẽ muốn ông ta chạy theo trào lưu ở độ tuổi này, tự lực cánh sinh sinh thêm vài đứa con ngoài giá thú để dự phòng?
Chủ tịch Khương có lòng nhưng không có sức, chút tinh lực ngoài công việc của ông ta đều đã tiêu hao ở biệt thự riêng cả rồi. Ông ta trầm giọng nói: “Tài nguyên của Khương thị đều có thể tùy ý sử dụng, Yến thị cậu cũng có thể khống chế một phần, hồi phục sức khỏe càng sớm càng tốt, không tiếc bất cứ giá nào.”
Quý Minh Xuyên vuốt lên tóc mái rơi rải rác trước trán: “Tôi cũng định như vậy.” Vốn dĩ kế hoạch như vậy.
Chủ tịch Khương nhìn đứa con gái vẫn chưa tỉnh lại, đi ra khỏi phòng bệnh: “Bất luận thế nào đàn ông cũng không nên đánh phụ nữ.”
Ông ta nói tiếp: “Tối nay cậu út Yến làm cậu không vui, cậu giận cá chém thớt lên Tiểu Hi.”
Quý Minh Xuyên không phản bác.
Chủ tịch Khương không đúng lúc mà nhớ đến những điểm tốt của con trai. Tuy đôi khi nó thiếu quyết đoán, còn thường đùa nghịch cái máy quay nát kia, lòng theo đuổi quyền lực không đủ mạnh mẽ, bỏ công việc trốn ra ngoài giải khuây, nhưng dù sao nó cũng là con ruột của mình, có thể đánh có thể mắng, làm sai có thể dùng lời chỉ trích nghiêm khắc nhất mà không cần kìm nén cơn giận như thế này.
Hiện nay ông ta và con rể đã là châu chấu trên một sợi dây thừng.
Chủ tịch Khương điều chỉnh bản thân tốt rồi mới mở miệng lần nữa: “Minh Xuyên, nếu cậu muốn Yến thị, chúng ta có thể từ từ vạch kế hoạch, rốt cuộc cậu đang gấp gáp cái gì?”
Gần như cùng lúc đó, Hoàng Ngộ cũng một hỏi câu tương tự.
Gã không ngờ mình còn nhắn tin cho Trần Vụ, càng không ngờ Trần Vụ vẫn chưa ngủ.
Hoàng Ngộ: [Sự xuất hiện của anh Sí tối nay đã tạo thành sự công kích mang tính hủy diệt cho em trai anh, vượt quá cả tưởng tượng của tôi.]
Một lát sau, Trần Vụ trả lời tin nhắn.
Trần Vụ: [Cậu ta muốn nhanh chóng nắm được quyền kiểm soát và quyền phát ngôn lớn nhất, hoàn toàn áp chế tôi và A Sí, đồng thời muốn tôi giúp cậu ta triệt để thoát khỏi căn bệnh tiềm ẩn,đối xử với cậu ta giống hồi trước.]
[Nếu bệnh cũ không tái phát, cậu ta sẽ không như thế này, sẽ có con đường khác.]
[Tuy nhiên, cậu ta sẽ chỉ mất kiểm soát một đêm, sau đó sẽ tìm lại được tiết tấu của mình.]
Nút thắt trong suy nghĩ của Hoàng Ngộ lập tức được tháo gỡ.
Chậc chậc, Trần Vụ thật đúng là hiểu rõ người yêu cũ của mình, đứa em trai do chính tay mình nuôi lớn.
Gã thấy ấm ức thay Anh Sí.
Khoan đã…
Hoàng Ngộ lăn một cái bật dậy khỏi ghế trò chơi, ngón tay gõ chữ nhanh chóng gửi qua: [Anh có thể giúp cậu ta thoát khỏi căn bệnh kia? Trong cuốn sổ gì gì kia có phương thuốc?]
Trần Vụ: [Dược liệu tôi trồng ở đài quan sát, chính là thứ trong bình hoa Cái Bang mà cậu nói, có thể chữa bệnh tiềm ẩn của cậu ta, là thuốc chính.]
Hoàng Ngộ kinh ngạc đến mức cằm suýt rơi xuống. Tức là cái cây trị giá bảy mươi triệu đó bị Khương Hi giành được, đưa cho Quý Minh Xuyên chữa bệnh, Quý Minh Xuyên nhận ra dược liệu và phát hiện phương pháp chữa trị căn bệnh của mình, nên lại chạy đến tìm Trần Vụ, chọc giận Anh Sí, có lẽ còn khiêu khích nữa. Cũng giống như những người khác, đều bị Yến lão gia tử bỡn cợt nên thật sự cho rằng anh Sí không thể đứng dậy được, dẫn đến mọi chuyện diễn ra sớm hơn?
Còn nữa, Trần Vụ kể với gã chuyện này?
Hoàng Ngộ: [Tại sao anh lại nói với tôi chuyện riêng tư này? Tôi biết rồi, anh muốn khiến tôi cảm thấy anh tin tưởng tôi, muốn mua chuộc tôi.]
Khung chat im lìm hồi lâu.
Hoàng Ngộ: [Bị tôi đoán trúng rồi chứ gì.]
[Hừ, đừng tưởng tôi không biết anh lắm mưu mô hơn cả hạt của quả thanh long, bẻ cong anh Sí của tôi.]
Trần Vụ sờ sờ cái đầu vàng đang gối lên cổ mình, mơ mơ màng màng chờ đợi một ngày mới đến.
Đêm nay dường như trôi qua rất chậm. Có người mất ngủ, có người chìm vào giấc ngủ như bình thường, cũng có người kích động đến mức không ngủ được.
Lão Triệu đã tới Thủ Thành, sau nhiều năm cuối cùng cũng trở lại thành phố này. Đã là nửa đêm, ông đang uống rượu ăn đồ nhắm ở nhà chú Lưu.
Một đĩa đậu phộng, một đĩa chân gà, mấy bình Lão Thôn Trưởng(1).
(1) Một loại rượu trắng phổ biến ở Trung Quốc.
Lão Triệu cầm chân gà gặm, miệng ngấu nghiến, một khúc xương bị ông nhổ lên bàn.
Nói ra không ai tin, người đầu tư sau lưng ngôi trường vang danh bãi rác nổi tiếng khắp cả nước, cũng chính là trường nghề Tây Đức, là Yến lão gia tử.
Không thể nào là vì rảnh rỗi mà đầu tư bừa, hơn phân nửa là có tính toán từ trước.
Năm đó, sau khi tin tức thái tử gia Yến thị bị phế truất lan ra khoảng năm phút, ông từ một kẻ thất bại, vô công rồi nghề ở Xuân Quế trở thành một quân cờ trên bàn cờ, vô cùng vinh quang và tích cực.
Lão Triệu đến nay vẫn không biết ông cụ đã chọn trúng ông, một kẻ vô dụng thất bại trong cuộc tranh giành quyền lực như thế nào. Lúc còn ở nhà họ Triệu, ông chưa từng có cơ hội tiếp xúc với ông cụ, chưa đủ tư cách, huống hồ là sau khi trốn chạy.
Không hổ danh là đế vương trong giới kinh doanh ngồi trên vị trí cao không bao giờ đi xuống, có thể tìm ra và tận dụng những thứ bị người khác bỏ qua và coi thường.
“Aiz.” Nỗi lòng cảm thán dâng trào của lão Triệu hóa thành một tiếng thở dài vô nghĩa. Ông đã cạo bỏ bộ râu lộn xộn, trông trẻ hơn rất nhiều.
Thực ra là người gặp chuyện vui nên tinh thần phấn chấn.
Chú Lưu nhặt hạt đậu phộng rơi từ trên đũa xuống: “Ông tự chuốc khổ vào thân, con cháu tự có phúc của con cháu, lo lắng làm gì.”
Lão Triệu trợn trắng mắt: “Ông không lo lắng mà ông chạy tới Xuân Quế.”
Chú Lưu tung hạt đậu phộng lên rồi há miệng bắt lấy, trông khá phóng khoáng đẹp trai: “Tôi đến đó để duy trì an ninh và bảo vệ những bông hoa của tổ quốc, không như ông, chơi mấy trò vặt vãnh không ra hồn.”
Chú Lưu lau nước bọt trên mặt: “Dám phì ở nhà tôi, lão Triệu già, có tin tôi đá một cước bay ông không?”
Lão Triệu: “…”
Ông cầm lấy chén rượu bên kia của chú Lưu nhét vào tay đối phương, sau đó giơ chén rượu của mình lên, cụng hai cái nghe lách cách: “Uống rượu uống rượu.”
Chú Lưu hừ một tiếng, buồn bực. Thời trẻ chú đánh quyền anh bất hợp pháp, từng nhận ân huệ từ bà năm nên tới Tây Đức bảo vệ con trai bà. Tư tâm cũng là muốn để con gái được thơm lây, có thể có chỗ dựa.
Sau đó vào cuối năm, con gái gia nhập Viện Khoa học Lâm nghiệp, tri thức và tài hoa trong đầu được phát huy.
Tuy nhiên, nói là bảo vệ song thật ra hoàn toàn chẳng có cơ hội ra tay. Đứa trẻ kia vừa vào Tây Đức đã làm đại ca, ngạo mạn và ngông cuồng như biến thành người khác, đâu cần đến chú.
Bình thường không tiếp xúc được.
Cho đến khi thằng nhóc nọ học lớp Mười Hai, Tiểu Trần đến Tây Đức.
Ban đầu chú Lưu thật sự quý mến Tiểu Trần, sau đó một lần tan ca tình cờ thấy Tiểu Trần đi cùng với cậu út nhà họ Yến, mới biết họ quen nhau.
Mấy năm nay, lần duy nhất chú Lưu tiếp xúc với thằng nhóc đó là khi Tiểu Trần say rượu, gọi điện cho Yến Vi Sí thông báo đối phương tới đón người.
Chú Lưu rót rượu cho mình, rót đầy rồi uống cạn, uống rất hăng. Thực ra theo lý, cậu út tốt nghiệp trung học nghề thì nên về nhà, trở lại vị trí ban đầu.
Chẳng ngờ kéo dài tới hôm nay, không chỉ chú không nghĩ tới, mà lão Triệu vội vàng để con gái nương nhờ cậu út Yến nhằm lấy lại “Vẻ Đẹp Mùa Xuân” từ gia tộc cũng không nghĩ tới. Có lẽ tất cả những quân cờ ông cụ sử dụng mà trước mắt họ còn chưa tìm ra đều sẽ không ngờ tới chuyện như vậy.
Nguyên nhân chắc chắn nằm ở đứa trẻ đó, không đồng ý, không hứng thú. Trải qua giai đoạn thanh xuân nổi loạn ở Xuân Quế có Tiểu Trần, tâm hồn bay xa, thế giới rộng mở, những thứ muốn có đã thay đổi.
Người lớn có lẽ cũng không lường trước được kết quả này, nhưng cũng không vội vàng không ép buộc, chỉ vô cùng kiên nhẫn vừa tiếp tục nhìn con cái chơi đùa dưới mắt mình, vừa để đứa trẻ đối mặt và nhận rõ hiện thực.
Hiện thực gì?
Những người và việc bạn quan tâm ao ước, cuộc sống bạn khao khát, cần một giá đỡ lớn đến mức nào để hỗ trợ, tự bạn phải đi đo lường tìm tòi.
Vậy là lại kéo dài ba năm, cuối cùng đứa trẻ vẫn quay lại quỹ đạo cũ ban đầu.
Thấy trong đĩa chỉ dư một cái chân gà cuối cùng, chú Lưu vội vàng lấy đi gặm, muộn hơn chút nữa thì chỉ còn lại đống xương.
“Mới chỉ bắt đầu thôi.” Lão Triệu cười trên nỗi đau của người khác.
Chú Lưu và lão Triệu liếc nhau, cầm nửa cái chân gà còn lại trên tay chạm nhau rồi vùi đầu gặm tiếp.
Họ khá may mắn, rút lui mà không bị mất tay mất chân. Tiếp theo nên nghĩ xem chọn nơi nào để dưỡng lão.
Về chuyện xảy ra tối đó, truyền thông không đưa tin rầm rộ, như thể đột nhiên bị câm hết, chỉ có một tờ báo đăng một bài, xoay quanh chủ đề cháu giống cậu, thu thập những chia sẻ của cư dân mạng và khảo sát dữ liệu về cơ sở khoa học của nhiễm sắc thể.
Cháu trai quả thực giống cậu.
Toàn bài không nhắc đến một chữ Yến nào, nhưng đâu đâu cũng là nhà họ Yến.
Dưới bài viết có bình luận kèm hình ảnh, là hình của Quý Minh Xuyên ngồi trên ghế dài ven đường hồi học lớp Mười Hai, cùng với Yến Vi Sí tại một buổi tiệc tư nhân một tháng trước khi đi Xuân Quế.
Cùng một phong cách áo khoác, quần dài, giày, thậm chí áo sơ mi bên trong cũng cùng tông màu và kiểu dáng.
Bức ảnh nhanh chóng bị xóa đi, nhưng vẫn lan truyền trong vòng bạn bè.
Giám đốc Hoàng đi làm buồn chán muốn chết đã lướt trúng bức ảnh đó. Đương nhiên gã có thể đoán được là Khương Hi mua cho anh Sí, anh Sí không mặc nên Quý Minh Xuyên vớ bở.
Nhưng đây cũng quá đậu xanh rau má.
Hoàng Ngộ nhìn chằm chằm bức ảnh, phóng to thu nhỏ vài lần, trong đầu thình lình nảy ra một suy đoán nổ trời. Gã đóng cửa văn phòng, lén lút gọi điện thoại: “Anh Sí, mẹ tao từng theo dõi một bộ phim truyền hình rất ngang trái, nói về thế thân.”
Yến Vi Sí đang đọc tài liệu do đối tác ở London gửi: “Trong giờ làm việc mà mày rảnh rỗi thế này, Thánh Thụy trong tay mày có thể duy trì được mấy năm?”
“Cơ thể của người trẻ cũng không phải làm bằng sắt. Dạo trước mỗi ngày tao mở tám trăm cuộc họp, một tháng đi công tác tám trăm lần, cũng chỉ gần đây tao không bận lắm, còn không cho tao lười biếng thư giãn hả? Chiêu Nhi mệt mỏi còn chạy đi chụp ảnh…” Hoàng Ngộ dừng lại, vỗ vỗ khuôn mặt khá đào hoa của mình, “Quay lại vấn đề ban đầu, tao phát hiện Quý Minh Xuyên và mày giống nhau một cách kỳ lạ, Trần Vụ có khi nào…”
Yến Vi Sí nói có lệ: “Có khi nào cái gì?”
Hoàng Ngộ nặn ra một câu như bóp kem đánh răng: “Có khi nào anh ta coi mày là người thay thế không?”
Yến Vi Sí suýt không kìm được mà quăng bàn phím: “Mẹ kiếp mày đừng nói nhảm.”
“Tao cũng thấy nhảm.” Hoàng Ngộ nuốt nước miếng, “Anh Sí, mày cứ coi như vừa nãy tao đánh rắm nhé, tao làm việc tiếp đây.”
Hoàng Ngộ tự giả vờ như chưa có gì xảy ra, nên làm gì thì làm nấy, nhưng với Yến Vi Sí thì cả ngày này coi như vứt đi, hoàn toàn không thể bình tĩnh làm việc.
Sẩm tối thứ Bảy, Yến Vi Sí đến căn cứ đón Trần Vụ, hai người lái xe đến nhà tổ của dòng họ Yến.
“A Sí, có cần mua gì không?” Trần Vụ ngồi ở ghế phụ, lo lắng hỏi.
Yến Vi Sí lái xe: “Không cần.”
“Có phải không thích hợp lắm không?” Trần Vụ quay đầu nhìn hắn, “Nếu đi tay không.”
“Chỉ là ăn cơm thôi.” Đường nét mặt nghiêng của Yến Vi Sí lặng lẽ trở nên sắc sảo theo thời gian, toát lên vẻ nam tính. Trần Vụ sờ lên mũi hắn, khi dừng xe chờ đèn đỏ, hắn bắt lấy tay Trần Vụ cắn một cái: “Sao lại sờ bạn trai anh?”
“Mũi của em rất đẹp.” Trần Vụ trả lời.
Yến Vi Sí: “…”
“Đúng thật.” Hắn cười lười biếng, “Không thì làm sao lọt vào mắt xanh của anh được.”
Trần Vụ đột nhiên nắm cằm Yến Vi Sí, quay mặt hắn lại.
Đợi đến khi ông lão dìu vợ run rẩy đi qua vạch kẻ đường sang phía đối diện, Yến Vi Sí vẫn không nhận được nụ hôn nào: “Không phải định hôn à?”
“Không phải.” Trần Vụ nói, “Chỉ là muốn ngắm em thêm một lúc.”
Yến Vi Sí bất mãn khởi động xe: “Ngồi yên đó, lát nữa bù cho em.”
Trần Vụ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: “Anh không có tâm trạng.”
Yến Vi Sí hoài nghi mình nghe nhầm: “Em đã làm gì anh rồi?”
“Không phải do em.” Trần Vụ tháo kính ra, xoa xoa khuôn mặt được Yến Vi Sí lau sạch sẽ thơm tho: “Đi đến nhà em làm anh căng thẳng.”
Yến Vi Sí hỏi: “Chẳng phải chỉ là nhà và người thôi sao?”
Trần Vụ nói nhỏ: “Lúc trước em về quê với anh, em ở trong xe không dám xuống.”
Yến Vi Sí nghẹn họng.
Chuyện đã bao lâu mà còn nhắc tới, cả đời này cũng không quên được đúng không?
“A Sí.” Trong xe vang lên tiếng gọi.
Giây tiếp theo đã có đáp lại, “Ơi.”
“Tới nhà em rồi, em đừng bỏ anh lại, phải luôn ở cạnh anh.” Trần Vụ nói ra lo lắng của mình.
Yến Vi Sí cười: “Tất nhiên.”
“Từ lúc vào cửa đến lúc ra về, em sẽ ở bên anh trong suốt thời gian đó.” Hắn nói.
Nhà tổ họ Yến nằm ở quận Vọng Lâm thuộc Thủ Thành.
Nếu nhìn xuống từ trên cao, sẽ thấy một khu vực mênh mông với những kiến trúc cảnh quan, mái đình hàng hiên cổ kính. Diện tích rộng lớn đáng kinh ngạc.
Khi nhìn thẳng, chỉ thấy con đường từ cổng chính vào nhà rất dài, nhiều khúc quanh, cây xanh sum suê, không khí trong lành mát mẻ.
Trần Vụ nhìn Đông ngó Tây, toàn tâm toàn ý nhớ đến những loại dược liệu hiếm mà Yến Lam Phong đã nói.
“A Sí, nhà em đúng là một thắng cảnh đẹp.” Anh kinh ngạc trầm trồ, “Danh lam thắng cảnh đẳng cấp nhất.”
Dọc đường không thấy bóng người, Yến Vi Sí nắm tay Trần Vụ, dẫn anh đi qua núi đá, cầu nhỏ cầu dài, các hòn non bộ tưởng chừng như được xây dựng một cách ngẫu nhiên nhưng thực ra lại đầy sự khéo léo, cùng các hồ hoa đủ kích cỡ lấp lánh ánh hoàng hôn.
Những cảnh vật mềm mại và cứng rắn lần lượt hiện ra trước mắt Trần Vụ. Bình thường anh rất ít khi chụp ảnh, song lần này không kìm được mà lấy điện thoại ra.
“Đang ——”
Tiếng chuông trầm xa xăm xuyên qua khu vườn được bao phủ trong ráng chiều, truyền vào tai Trần Vụ. Anh ngơ ngác giơ điện thoại: “Sao còn có tiếng chuông nữa?”
Yến Vi Sí đáp: “Nhà tổ có một ngôi chùa.”
Trần Vụ: “… Ồ.”
Gió tháng Tư không nóng không lạnh, Trần Vụ đè lại mái tóc bị gió thổi tung, ngăn không để nó rối: “Thế tiếng chuông là sao?”
“Tiệc gia đình đều sẽ rung chuông.” Yến Vi Sí kéo anh rẽ vào một hành lang dài.
Những cột trụ màu đỏ tươi sáng và những bức tranh chạm khắc cổ xưa phủ kín hành lang, trong tranh có hoa cỏ, sông núi, tuấn mã… Đi trên hành lang này có thể tạo cho người ta cảm giác như đang xuyên không về một triều đại nào đó, rung động mãnh liệt.
Trần Vụ muốn hỏi gì thì hỏi, Yến Vi Sí sẽ không thiếu kiên nhẫn, có thể trả lời gì đều nói cho anh biết.
Cuối hành lang có một người đang đứng.
Trần Vụ còn chưa kịp hỏi, Yến Vi Sí đã nói: “Là quản gia.”
Đến gần hơn, Trần Vụ phát hiện quản gia còn rất trẻ, chỉ lớn hơn anh vài tuổi. Anh kinh ngạc nói: “Trước đây anh tới đại viện phỏng vấn, nghe nói ở đây có một quản gia già, người này đâu có già.”
Yến Vi Sí ngẩng đầu nhìn quản gia: “Chưa qua đó vội, tôi phải đến vườn thuốc một chuyến. Anh hãy bảo bên kia mở cửa, giải tán mọi người.”
Quản gia đáp lời rồi rời đi.
“Anh ta là con trai của người quản gia cũ.” Yến Vi Sí nói với Trần Vụ.
Trần Vụ gật đầu: “Hóa ra là con nối nghiệp cha.”
Yến Vi Sí buông bàn tay đang nắm tay Trần Vụ ra, bóc kẹo bạc hà bỏ vào miệng để kiềm chế cơn thèm thuốc lá, sau đó lại nắm tay anh: “Người cha vẫn còn đang làm việc, xin nghỉ thôi.”
Trần Vụ không hỏi thêm về vấn đề này: “A Sí, tối nay cha em có xuất hiện không?”
Yến Vi Sí: “Có.”
Trần Vụ bước xuống bậc thềm, tiến vào một sân vườn xinh đẹp: “Thế mẹ em thì sao?”
Yến Vi Sí: “Không tới.”
“Bà ấy không thích chỗ đông người, nên có thể không đến.” Yến Vi Sí nhìn sắc trời, sải bước nhanh hơn.
Trần Vụ bị hắn dắt theo cũng phải đi nhanh hơn chút: “Người khác thì không được à?”
Yến Vi Sí chậm lại nửa giây: “Phía trước chính là vườn thuốc.”
Vườn thuốc của nhà tổ lớn gấp ba lần Nam Viên thuộc đại viện. Bây giờ mặt trời sắp lặn, nếu đến muộn hơn chút thì ánh sáng sẽ không tốt.
Trần Vụ tròn mắt: “A Sí, nhà em giàu thật đấy.”
Anh đi một đường bắt gặp đủ loại rường cột chạm trổ, nhiều nhất cũng chỉ chụp ảnh. Song đối diện với hoa hoa cỏ cỏ rất bình thường trong mắt người ngoài nghề, anh lại đưa ra đánh giá như vậy.
Yến Vi Sí ngồi xuống trong đình chếch mé phía Tây ở giữa vườn thuốc: “Anh cứ xem đi, em ở đây chờ anh.”
Trần Vụ xem mất cả tiếng đồng hồ. Anh không biết rằng già trẻ nhà họ Yến đã đến từ lâu.
Yến Vi Sí cũng không thúc giục Trần Vụ, thấy anh xem đủ rồi mới đứng dậy đi tới.
“Lần sau anh còn muốn đến, có thể chứ?” Trần Vụ dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn do hái hoa lá trên tay.
Yến Vi Sí chỉnh lại kính cho anh: “Không bằng vào sống luôn?”
Trần Vụ nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là thôi, quá lớn, anh sợ đến trường muộn, tan học trở về sẽ đi mỏi chân.”
Yến Vi Sí: “…”
Lúc này già trẻ nhà họ Yến đều đang chờ trong khuôn viên nhà mình.
Mỗi gia đình sống trong một khuôn viên, cách rất xa, đến mức dù có hét rách họng cũng không nghe thấy.
Lúc dẫn Trần Vụ đến Lang Nguyệt Các, Yến Vi Sí mới nhớ ra điều gì đó, hối hận vì đã chọn con đường này để đến sảnh chính
Thực ra hoàn toàn có thể đi con đường khác.
Trước cửa Lang Nguyệt Các, Quý Minh Xuyên đứng bên một cụm hoa tươi rực rỡ, trông thanh nhã điềm đạm, ưu tú đầy triển vọng. Mặc dù đã mất đi đứa con và càng nhiều thứ khác, nhưng y vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, chào Yến Vi Chí, “Cậu út.”
Dáng vẻ hoàn toàn hòa nhập vào nhà họ Yến khổng lồ, chấp nhận sự phức tạp về thứ bậc cùng mối quan hệ cậu cháu giữa mình và Yến Vi Sí.
“Anh à.” Quý Minh Xuyên đứng vững trên vị trí mới, ung dung mỉm cười nhẹ nhàng với Trần Vụ: “Tối đó trong bữa tiệc, em không có dịp trò chuyện với anh.”
Trần Vụ cúi đầu đi theo Yến Vi Sí về phía trước.
Quý Minh Xuyên tự nói tiếp: “Thật đúng là cảnh còn người mất.”
“Bây giờ anh còn cảm thấy lúc ấy em không trở về viếng mộ là bất hiếu sao?” Ngay sau đó Quý Minh Xuyên hỏi một câu.
Trần Vụ dừng lại.
Quý Minh Xuyên chờ anh quay đầu nói gì đó, ví dụ như xin lỗi.
Nhưng anh không nói gì, cũng không quay đầu.
Từ đầu tới cuối đều không để ý tới mình.
Sai mà không dám nhận, đây chính là anh trai mình.
Chỉ thiếu một chút nữa là có thể kiểm soát mọi thứ trong thế giới mà mình đã sắp đặt, nhưng chỉ một chút sơ ý mà cục diện ván cờ đã đảo lộn hoàn toàn, từ đó e rằng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa.
“Minh Xuyên.” Trong Lang Nguyệt Các vang lên tiếng gọi sợ hãi bất an: “Minh Xuyên!”
“Đến đây ạ.” Quý Minh Xuyên vỗ phủi phấn hoa không biết bám trên quần từ bao giờ, xoay người vào Lang Nguyệt Các.
Sảnh chính của nhà họ Yến lấp kín trong sự phân chia thứ bậc.
Con cái của người đứng đầu lớn tuổi ở cùng một sảnh với ông, phong cách mộc mạc nhất. Kế đến là vợ chồng của con cái ông, phong cách bắt đầu trở nên sang trọng hơn. Tiếp đó là con cái của con cái, nội thất và cách bài trí có thể xưng là xa hoa lãng phí.
Nếu con cái của con cái đã kết hôn và sinh thế hệ tiếp theo, họ sẽ ngồi ở những sảnh xa hơn.
Cách sắp xếp đơn giản và trực tiếp như vậy đã được nhà họ Yến duy trì đời đời cho tới nay, không ai dám phản bác hay khinh suất.
Ông cụ đã tại vị quá nhiều năm, sự uy nghiêm của ông thấm sâu vào xương tủy người họ Yến, từ giây phút đứa trẻ sinh ra cho đến khi chết đi, cả đời luôn sống dưới sự kiểm soát và tôn vinh do dòng họ Yến mang lại.
Lần đầu tiên Trần Vụ đến nhà tổ, trên đường khá thoải mái, song chỉ ngồi trong sảnh không đầy hai phút mà lòng bàn tay đã toát mồ hôi.
Còn là trong tình huống ông cụ ở sau bình phong không lộ diện.
Trên bàn không nhiều người, anh trai chị gái của Yến Vi Sí giờ chỉ còn sáu bảy người, bao gồm cả Yến nhị gia ngồi xe lăn.
Ngoài Trần Vụ đặc cách xuất hiện ở đây thì còn có Quý Minh Xuyên đáng lẽ nên ở sảnh thứ ba.
Trần Vụ có thể trở nên đặc biệt là vì Yến Vi Sí, còn Quý Minh Xuyên…
Cô ba Yến hầu như nắm chặt tay con trai suốt.
Các món ăn rất bình thường nhưng đều trông tinh tế. Trong bữa ăn không có ai nói chuyện, dụng cụ ăn không va chạm vào nhau, nhai cũng không phát ra tiếng.
Trần Vụ cụp mắt, lặng lẽ ăn thức ăn trong bát.
Người hầu bưng lên cho mỗi người một bát chè ngọt nhỏ, nhẹ nhàng lanh lẹ và trật tự.
Đúng lúc này, Quý Minh Xuyên đột nhiên mở miệng: “Anh trai tôi không ăn được chà là đỏ, ăn vào bụng sẽ khó chịu.”
Bầu không khí ngột ngạt nặng nề lập tức tan vỡ, thay vào đó sự kỳ quặc vi diệu.
Phía sau bình phong không có tiếng động.
Yến Lam Phong tiếp tục ăn như không có việc gì, những người khác cũng không dời ánh mắt về phía ba người Trần Vụ, Yến Vi Sí và Quý Minh Xuyên, chỉ lo ăn phần mình.
Nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.
Người hầu không luống cuống hoang mang, mà trấn định xác nhận: “Anh Trần, anh không ăn được à?”
“Không sao đâu.” Trần Vụ cầm thìa múc một quả chà là đỏ từ bát chè ngọt.
Yến Vi Sí nắm lấy tay Trần Vụ: “Không ăn được thì đừng ăn.”
Dứt lời, hắn ăn hết quả chà là đỏ trên tay anh, sau đó yêu cầu người hầu đổi món chè ngọt.
Trần Vụ nhanh chóng liếc Yến Vi Sí đang sầm mặt, anh mím môi, nhíu mày nhìn Quý Minh Xuyên chếch phía đối diện.
Đối phương đang ăn đồ ăn do mẹ mình gắp, không quan tâm đến xung quanh.
Bữa ăn này khiến Yến Vi Sí rất bực bội, mấy lần định hất bát đũa rời đi, Trần Vụ phải đặt tay lên đùi hắn vỗ hồi lâu, hắn mới kiên trì tiếp được.
Yến Vi Sí kéo Trần Vụ đến Hòa Viên Điện phía sau sảnh đường, bước lên cầu thang gỗ lên tầng hai yên tĩnh, kìm nén cơn giận: “Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em cũng không biết là anh không ăn được chà là đỏ.”
Lông mi Trần Vụ rung rung, anh không chắc chắn lắm: “Ngày thường có lẽ… Có thể là không ăn đến…”
“Thế sao anh không nói?” Yến Vi Sí sắp bị anh chọc tức chết.
“Không ăn nên không nhớ ra để nói.” Trần Vụ thở dài, “Hơn nữa cũng không phải vấn đề to tát, anh ăn được, chẳng qua ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy thôi.”
Yến Vi Sí nhíu chặt mày.
Quý Minh Xuyên cố ý gây sự, nhưng không phải là chuyện lớn lao gì. Chỉ là một cú đâm không đau không ngứa.
Thật đúng như lời đối phương nói, trừ khi chết, nếu không sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
“A Sí, anh muốn đi vệ sinh.” Trần Vụ đã nhịn rất lâu, lúc mới đến còn mải mê ngắm nhìn khu vườn được thiết kế trang trọng lại không mất vẻ tinh tế, sau đó lại bị cuốn vào vườn thuốc, rồi đến bữa tiệc gia đình ở sảnh đường, giờ gần như đến giới hạn chịu đựng.
Yến Vi Sí bất đắc dĩ: “Ở tầng dưới, để em dẫn anh đi.”
“Không cần không cần, anh tự đi.” Trần Vụ chạy chậm xuống lầu, vừa chạy vừa hô, “Có lời gì thì chờ anh xong xuôi trở về rồi nói, em đừng tự mình nghĩ lung tung.”
“Ha.” Yến Vi Sí tức cười, hắn chẳng thèm nghĩ lung tung.
Nhân lúc Trần Vụ đi vệ sinh, Yến Vi Sí rút một điếu thuốc từ bao thuốc lá, đi đến chỗ gác mái, ngậm điếu thuốc nhìn ra bên ngoài một cách lơ đễnh.
Trên hành lang khúc khuỷu được bao quanh bởi hoa lá, có một bóng người, con gái của Yến nhị gia đang bấm điện thoại đi về phía này, vui vẻ chạy tới: “Chú nhỏ!”
Bóng người quay lại.
“Ai nha, là anh họ Minh Xuyên, em nhận nhầm người.” Cô cháu gái lè lưỡi bỏ chạy.
Cảnh tượng này vừa khéo bị Yến Vi Sí trên gác lửng bắt gặp, hắn rút điếu thuốc khỏi miệng, vô thức bóp gãy điếu thuốc trong lòng bàn tay.
Đệt.
Yến Vi Sí cảm thấy hắn lại phải gặp chuyên viên tâm lý thôi.
Lần trước đã gặp, cũng áp dụng các biện pháp, hiệu quả cũng tạm ổn.
Hy vọng lần này cũng thuận lợi.
Trần Vi Sí đi vệ sinh xong trở về, Yến Vi Sí đưa điện thoại cho anh.
“Sao thế?” Trần Vụ khó hiểu nhìn.
“Làm bài tập tìm điểm khác biệt.” Yến Vi Sí nhờ người làm ra với tốc độ nhanh nhất.
Trong ảnh toàn là những bóng đen.
Có ba phần tư mặt bên, một phần hai mặt bên, chính diện, sau lưng.
Đôi mắt sau kính của Trần Vụ hơi mở to: “Đây là em và Quý Minh Xuyên ha.”
Yến Vi Sí không tin nổi: “Đã nhìn ra rồi? Nhanh như vậy?”
Trần Vụ thấy kỳ quái hỏi: “Hai người đâu phải một, sao anh lại không nhìn ra chứ?”
Yến Vi Sí thầm nghĩ, vậy anh cũng khá quen thuộc với Quý Minh Xuyên đấy nhỉ, ngay cả hình dáng cũng có thể nhận ra. Hắn nói bằng giọng điệu tùy ý: “Không thấy tên kia giống em à?”
Nói ra đã bực mình, chết tiệt.
Trần Vụ lắc đầu: “Không hề.”
“Em xem, đây là em, đây cũng là em.” Trần Vụ chỉ vào từng hình ảnh.
Đợi đến khi Trần Vụ chỉ ra hết tất cả bóng đen trong ảnh, Yến Vi Sí lặng lẽ thở hắt, không nhận sai, không sai chỗ nào.
Còn cần thăm dò nữa sao?
“Gần đây em đọc một bộ truyện tranh máu chó trái ngang, kể về thế thân.” Yến Vi Sí lôi lý do thoái thác của Hoàng Ngộ ra, giả vờ nghiêm túc.
Trần Vụ ngạc nhiên: “… Em nghi ngờ anh coi em là thế thân của cậu ta à?”
“Không phải.” Yến Vi Sí bình tĩnh sửa lại: “Người ta thường nói, cháu trai giống cậu mà.”
Trần Vụ ôm lấy mặt hắn, ánh mắt lo lắng muốn nói lại thôi: “A Sí, sau này em nên ít đọc mấy bộ truyện tranh kỳ quái đó đi nhé.”