Tảng đá nát vụn, bắn tung tóe ra bốn phía rồi rơi ào ào xuống đất.
Tần Thư Kiếm thu đao lại, ngực phập phồng hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ vui sướng không kìm chế nổi.
Mạnh!
Rất mạnh!
Sau khi thực sự thi triển môn đao pháp này, hắn mới biết được Hắc hổ đao pháp cấp bậc Lô Hỏa Thuần Thanh rốt cuộc có uy lực lớn đến mức nào.
Nếu đổi lại là hắn lúc còn chưa tu luyện Hắc hổ đao pháp, hai người giao tranh, chắc chắn người trước không chịu nổi mấy chiêu.
Bởi vì... một người có cảnh giới trong người, nhưng lại không có thủ đoạn để đối địch và một người cũng có cảnh giới tương đương, lại tu luyện một môn đao pháp cao thâm, đương nhiên thực lực sẽ mạnh hơn rất nhiều.
Tần Thư Kiếm không biết Ngô Thắng đã tu luyện Hắc hổ đao pháp đến trình độ nào, nhưng đối phương chỉ cần tu luyện đến Đăng Đường Nhập Thất, thậm chí là Lô Hỏa Thuần Thanh, thì lúc giao đấu chính diện, cho dù Tần Thư Kiếm chiếm tiên cơ, người cuối cùng thất bại xác suất cao vẫn là hắn.
Dùng hết sạch 18 điểm sinh mệnh, đổi được một môn Hắc hổ đao pháp cấp bậc Lô Hỏa Thuần Thanh. Lần đổi chác này không hề thiệt chút nào.
Trong Trung Nghĩa Đường, Tần Thư Kiếm buồn chán ngồi đó. Sau khi hắn tiếp quản Lương Sơn Trại, sơn phỉ nơi này đều coi là người một nhà, không thể tùy ý sát hại nữa.
Hơn nữa dù giết sạch cả sơn trại, điểm sinh mệnh kiếm được cũng không đủ để Đoán Thể Kinh của hắn tăng lên tầng 5.
Sau khi trở thành trại chủ Lương Sơn Trại, Tần Thư Kiếm cũng không thể tùy ý rời khỏi phạm vi Lương Sơn.
Điều này khiến vài dự định trong lòng Tần Thư Kiếm cũng tan thành mây khói.
Cho nên hiện giờ hắn rất rảnh rỗi, ngoại trừ luyện Hắc hổ đao pháp, và chủ động tu luyện Đoán Thể Kinh, thì không có chuyện gì khác có thể làm.
Bỗng nhiên, Vương Thiết Trụ từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt gấp gáp, thấy Tần Thư Kiếm, hắn ta lập tức bẩm báo:
"Khởi bẩm trại chủ, có đội buôn tiến vào phạm vi Lương Sơn chúng ta!"
"Ở đâu?" Tần Thư Kiếm lập tức ngồi thẳng lên.
Có đội buôn đồng nghĩa với việc có nguồn tiền tài.
Vương Thiết Trụ đáp:
"Trên đường Cảnh Dương cách Lương Sơn Trại khoảng ba bốn mươi dặm về phía đông."
"Thực lực đội buôn thế nào?"
"Hộ vệ có hai ba mươi người, xem thực lực hẳn là tương đương các huynh đệ." Vương Thiết Trụ đáp như thật.
Hộ vệ hai ba mươi người, số lượng như vậy thật sự không ít. Đừng quên, cả Lương Sơn Trại chỉ có bảy mươi sơn phỉ.
Cho nên khi Vương Thiết Trụ vừa dứt lời, Tần Thư Kiếm lập tức đứng lên, hạ lệnh:
"Truyền lệnh của bản trại chủ, tất cả huynh đệ ngoại trừ những người ở lại canh giữ, còn lại theo ta đến đó. Ta muốn xem xem ai dám tự ý buôn bán hàng hóa trong phạm vi Lương Sơn chúng ta."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Sau đó, toàn bộ Lương Sơn Trại bắt đầu hành động.
Đám sơn phỉ chỉ số thông minh không cao, nhưng làm việc lại rất có kỷ luật. Bảy mươi sơn phỉ, Trương Thiết Ngưu dẫn theo bốn tên, còn lại sáu mươi lăm tên.
Hiện giờ Tần Thư Kiếm để lại mười sơn phỉ để canh gác, chỉ có năm mươi lăm sơn phỉ theo hắn lên đường.
Sau khi ra lệnh một tiếng, đông đảo sơn phỉ như ong vỡ tổ, chạy xuống chân núi Lương Sơn.
Đường Cảnh Dương, hai bên là dốc núi sừng sững, bên trên cỏ khô mọc thành bụi, ở giữa để lại một con đường cho người qua lại.
Đội buôn dẫn theo hơn mười chiếc xe ngựa, chậm rãi đi qua đường Cảnh Dương, hai mươi ba hộ vệ đeo đao bên hông vây quanh hộ tống.
Uỳnh, uỳnh!
Đột nhiên mấy tảng đá lớn từ trên sườn núi lăn xuống, vừa vặn chặn lại đoạn đường trước và sau đội buôn.
Đá rơi xuống gây ra động tĩnh lớn, khiến cho ngựa chở hàng hoảng lộn, xe ngựa đang lái về phái trước cũng bị ép phải dừng lại.
"Giết!"
"Giết! Giết!"
Tiếng hò hét rung trời vang lên từ bốn phương tám hướng.
Một đám sơn phỉ quần áo tả tời, cầm đại đao trong tay từ sườn núi lao xuống, bao vây lấy đội buôn.
Xoẹt! Xoẹt!
Đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, đội hộ vệ của đội buôn không hẹn mà cùng bảo vệ xe ngựa ở bên trong, tạo thành thế giằng co với sơn phỉ.
"Núi này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn đi qua đây thì để lại tiền mãi lộ."
Tần Thư Kiếm đứng đằng sau đông đảo sơn phỉ, nhìn đội buôn trước mắt, Hổ Đầu Đao lóe ra hàn quang chói lóa dưới ánh mặt trời.
"Dám hỏi vị nào trong các ngươi có thể làm chủ, không ngại đứng ra nói chuyện."
Hắn vừa dứt lời, đội buôn hơi rối loạn.
Một người đàn ông trung niên phúc hội mặc áo tơ lụa bước ra khỏi đám hộ vệ, cười híp mắt chắp tay nói:
"Kẻ hèn này là Hàn Tĩnh của hiệu buôn Thừa Vận, không biết trước mắt là chư vị hảo hán của Lương Sơn Trại."
"Nếu đã biết chúng ta là người của Lương Sơn Trại, sao chưa có sự cho phép còn dám bước vào ranh giới Lương Sơn ta?" Tần Thư Kiếm híp mắt lại, lạnh lùng nói.
Hiệu buôn Thừa Vận là gì, hắn chưa từng nghe thấy. Nhưng mười ngón tay của Hàn Tĩnh đều đeo nhẫn ngọc, là biết hiệu buôn Thừa Vận này chắc chắn là giàu có.
Tần Thư Kiếm thử xem thuộc tính của đối phương, nhưng kỹ năng vô hình ở Lương Sơn Trại này lại không có tác dụng với Hàn Tĩnh trước mặt.
Không những thế, lúc hắn đảo mắt nhìn toàn bộ người của hiệu buôn Thừa Vận, đều không nhìn ra điểm thuộc tính của đối phương.