Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 452: Phiên ngoại - Hằng ngày (36)



Sau khi về nhà ngày thứ hai Lục Vân Khai liền tiến cung diện thánh.

Chính tích mấy năm này thánh thượng đều nhìn ở trong mắt, rất là hài lòng với biến hóa của Tân Châu, cũng khen thưởng rất nhiều đối với Lục Vân Khai.

Thánh thượng hỏi: “Nghe nói lúc ái khanh rời khỏi huyện Sa Hà, dân chúng địa phương cực kỳ không nỡ, càng là đưa tiễn mười dặm?”

“Hồi bẩm thánh thượng, các bách tính vẫn không có đưa tiễn mười dặm, chỉ là dọc theo trên đường phải đi qua không ít thôn xóm, bách tính ra ngoài làm việc, thấy xe ngựa đi qua biết được là vi thần đi qua, mới đưa tiễn một phen.” Lục Vân Khai ngôn từ khẩn thiết, không dám có điều giấu diếm.

Thánh thượng gật gật đầu, “Ngươi trái lại thành thực.”

Tuy Lục Vân Khai có tâm cơ, nhưng đùa giỡn trước mặt thiên tử thì lại không tốt, “Vi thần không dám giấu diếm thánh thượng, bởi vậy từ thật lấy cao*.” [*: ý anh nói là từ sự thật anh cố lấy chỗ cao, chứ thật sự không có cao nhiều thế, đây là nói khiêm nhường tránh ông già hoàng đế nghi kỵ ấy, mình nghĩ thế, mà mấy lão ấy đa nghi thật]

Thánh thượng hài lòng gật gật đầu, “Lúc trước Tân châu chính là chỗ trẫm ưu sầu, châu phủ to như vậy lại không cách nào trồng trọt, không chỉ không cách nào ấm no, còn cần triều đình giúp đỡ thiên tai, bây giờ có ái khanh ngươi giải trừ gian nan khổ cực vì trẫm, còn có thể cung cấp lương thảo cho trú quân biên ải, trẫm ghi cho ngươi công lớn.”

Lục Vân Khai cung thanh trả lời: “Có thể san sẻ giải nạn vì thánh thượng, là trách nhiệm của vi thần.”

Thánh thượng càng hài lòng, “Trẫm nghe nói phân loại mà trồng ở Tân châu chính là thê tử ái khanh nghĩ ra? Cân quắc không nhường tu mi, trẫm cũng rất là tò mò về thê tử ái khanh.”

Lục Vân Khai gật đầu, “Vi thần xuất thân từ hàn môn nông gia, chuyết kinh* cũng như thế, bởi vậy hiểu được một vài phương pháp làm ruộng, nhưng cũng không sánh được mấy người nông sự quan Chương đại nhân có kinh nghiệm phong phú.”

*: cách gọi vợ mình ở nhà quan thời xưa.

Thánh thượng nói: “Ái khanh đừng khiêm tốn, sau khi Chương Hựu Đình về kinh liền rất là khen ngợi với phu nhân của ái khanh, trẫm cũng không phải người cổ hủ, nữ tử có tài cũng không phải chuyện xấu, huống chi cưới vợ cưới hiền, có thê như vậy, ái khanh có phúc.”

Lục Vân Khai thích người khác khen thê tử của mình, huống chi người này là hoàng đế, “Đa tạ thánh thượng khen.”

Thánh thượng sờ sờ chòm râu, “Bây giờ nông sự quan đã tổng kết phương pháp thê tử khanh nói, cũng tiến hành điều tra đối với đất đai Đại Chu ta, trồng thứ thích hợp, có được quả được mùa, bây giờ các nơi Đại Chu ta cũng như chốn kinh thành Yên Kinh, ấm no giàu có.”

Lục Vân Khai đúng lúc mở miệng nói: “Thánh thượng thánh minh.”

Thánh thượng gật đầu, lại hỏi kỹ các việc khác của huyện Sa Hà, đợi đến khi thả Lục Vân Khai xuất cung đã là buổi chiều cuối giờ Thân.

Xuất cung, Lục Vân Khai lại gặp gỡ mấy đồng liêu ngày xưa, sau một phen gặp nhau mới về nhà.

Tuy hiện tại chức quan về sau của Lục Vân Khai còn chưa xác định, nhưng hiện thánh thượng rất là nhìn trúng hắn, sau này khẳng định sẽ không bình thường, cho nên rất nhiều quan viên đều thân thiện qua lại với Lục gia.

Cùng lúc đó, rất nhiều nhà huân quý kinh thành đều đưa thiếp mời đến mời Tống Tân Đồng cũng nhiều không đếm xuể, vốn dĩ nàng đây là phu nhân của một huyện lệnh nhỏ, cho dù nhà ai ngắm hoa uống trà thì thiếp mời cũng sẽ không đưa đến chỗ nàng đây, nhưng giờ lại cứ như không cần tiền mà đưa đến Lục gia, điều này làm cho trong lòng nàng cảm khái, kinh thành này quả thật là chỗ lấy thân phận mà nhìn người nha.

Xã giao nửa tháng, Tống Tân Đồng thật là mệt mỏi.

“Nếu như không muốn đi thì không đi đi.” Lục Vân Khai cũng là một thân mùi rượu về đến nhà, thấy thê tử dung nhan mệt mỏi rã rời, trong lòng không đành.

“Nhưng đều là nhà huân quý.” Tống Tân Đồng có chút lo lắng nếu mà không đi sẽ đắc tội người khác, nàng mệt chút cũng không sao, nhưng nếu vậy mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lục Vân Khai, nàng sẽ áy náy cả đời.

“Không sao, tất cả có ta ở đây.” Lục Vân Khai biết tâm ý Tống Tân Đồng, nhưng hắn là một nam nhân, có thể khởi động một nhà này, hắn không muốn thê tử vất cả cực nhọc vì mình, hắn cưới vợ là vì thương nàng yêu nàng, không cần nàng vì mình mang đến chỗ tốt. Đương nhiên, bản lĩnh buôn bán cùng với các bản lĩnh sống khác của thê tử đã trợ giúp hắn rất nhiều, hắn không muốn yêu cầu nhiều hơn nữa.

“Được, ta đều nghe lời chàng.” Tống Tân Đồng đáp ứng đi mấy nhà xong sau đó liền không nhận thêm thiệp mời nữa, nghĩ đến sau này hẳn là cũng giảm bớt đi.

Vốn dĩ Tống Tân Đồng nghĩ rất hay, nhưng đợi đến mấy ngày sau, sau khi tin Lục Vân Khai vào Lại bộ nhậm chức truyền ra rồi, thiếp mời đưa tới cửa càng nhiều hơn.

Lục Vân Khai tuổi còn trẻ thoáng cái từ một huyện lệnh thất phẩm lập tức vào Lại bộ trở thành một đại quan tam phẩm, có thể thấy là tiền đồ tương lai không thể đo lường được.

Tuy rất nhiều đám quan viên đỏ mắt nói thế cục triều đình phong vân biến hóa chuyện hôm nay về sau còn khó nói đâu, nhưng lúc này Lục Vân Khai lấy tốc độ cực nhanh chen vào hàng ngũ tân quý, hơn nữa thành nhân tài thánh thượng nhìn trúng.

Nước lên thì thuyền lên, đây cũng là quy luật tự nhiên.

Tuy Tống Tân Đồng thuận theo tình thé, nhưng cũng sẽ không kiêu ngạo ngang ngược, vẫn là hành sự điệu thấp như cũ, không có việc gì liền làm ổ trong nhà đếm tiền ngủ nướng. Sau đó có được một thanh danh tốt là điệu thấp lại bổn phận trong cảm nhận của người khác, ngoài ra còn kết giao không ít các phu nhân hứng thú hợp nhau. Có điều mấy thứ này đều là nói sau.

Chuyện của Lục Vân Khai định ra sau, Tống Tân Đồng liền rảnh rất nhiều, vốn định rảnh rỗi thì giáo dục mấy đứa nhỏ cho tốt, kết quả mấy đứa nhỏ đều không cần nàng quản thúc.

Noãn Noãn mỗi ngày theo nữ phu tử học công khóa, rảnh rỗi cũng sẽ cùng ra ngoài du ngoạn với các tiểu tỷ muội quen biết.

Còn song bào thai thì mỗi ngày đều đi thư viện đọc sách, buổi chiều tan học sau sẽ liền trực tiếp hồi phủ, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng ra ngoài du sơn ngoạn thủy với bạn học thư viện khác, nói chung là mấy đứa nó tự có chuyện mấy đứa nó an bài, mỗi ngày chỉ có lúc buổi tối người một nhà cùng nhau ngồi ăn cơm mới có thể nói mấy câu.

Như có câu là đứa nhỏ chưa lớn lên thì ngóng trông chúng lớn lên sớm chút, mình cũng có thể bớt lòng chút. Nhưng bọn nó lớn lên rồi, trong lòng lại liền cảm thấy trống rỗng, cảm thấy bọn nhỏ đều không dính mình, cũng không thân thiết với mình.

Cảm tình này a, thật là quái!