Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 453: Phiên ngoại về Noãn Noãn (1)



Tết Nguyên Tiêu bốn năm sau.

Giờ lên đèn này, phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành đèn đuốc thả đủ, đèn sáng như ban ngày, hoa đăng ven theo đường phố trăm ngàn ngọn, ánh sáng qua lớp sa chói sáng mãnh liệt trong không trung, bách tính vui mừng dũng mãnh vào thành, rộn ràng, vừa múa vừa hát, tận tình suиɠ sướиɠ.

Làn sóng người trên đường như dệt cửi, tài tử giai nhân vây quanh hoa đăng lấp lóa chói mắt đoán đố chữ, rước lấy từng trận trầm trồ khen ngợi, nhiều người cạnh bên thì xem xiếc ảo thuật cùng hiếm lạ cũng cực kỳ vui vẻ. Thả mắt nhìn đi, đều là khuôn mặt vui cười, có thể thấy mấy năm nay mấy bách tính đó trôi qua cuộc sống vô cùng tốt, không có chút sầu khổ nào.

“Tiểu thư, hôm nay người ra dạo hội đèn lồng cũng thật nhiều, chúng ta uống chút trà ngay trong nhã gian đi, đừng đi chen phía dưới.” Nhà hoàn hầu hạ Noãn Noãn 15 tuổi ngồi xuống, lại dâng nước trà và điểm tâm lên.

Hai tay Noãn Noãn nâng chén trà ấm áp cũng không uống, chỉ ngắm đường phố đèn đuốc sáng trưng ngoài phố, “Đệ đệ bọn họ đâu?”

Hôm nay trước khi ra ngoài nương đã nói trông bọn đệ đệ một ít, để bọn họ trở về sớm chút, ba người đi ra dĩ nhiên là phải cùng nhau trở về, nhưng bây giờ cũng không biết hai đứa nó chạy đi đâu.

Bọn nha hoàn nói: “Đại công tử và tiểu công tử gặp được cùng trường, đi nhã gian trên lầu.”

“Hừ, lại bỏ ta lại một mình, về nhà đi cáo trạng với cha nương.” Noãn Noãn hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhấp trà nhìn đường phố chen chúc bên ngoài, may mà sớm đặt trước chỗ nhã gian này, nếu không sợ là nàng phải bị chen chết.

“Muội muội Lục gia, một mình ngươi ra xem hội đèn lồng?” Lúc này, bên ngoài có tiếng một nữ tử vang lên.

Noãn Noãn quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện lại là tiểu thư Chu gia không thế nào đối tốt với mình, trong lòng giấu không ưng, nhưng trên miệng lại là ôn nhu nói: “Ta với bọn đệ đệ xem hội đèn lồng một chút, cảm thấy hơi mệt chút liền lên ngồi một hồi, tỷ tỷ Chu gia các ngươi đây là đi đâu vậy?”

Tiểu thư Chu gia tức giận đến cắn răng, các nàng không đặt được nhã gian, chỉ có thể ngồi trong sảnh, kết quả lúc này lên lầu thế mà phát hiện Lục Hướng Noãn lại là một người một nhã gian, thực sự tức chết nàng.

Noãn Noãn nhìn động tĩnh mặt mày của tiểu thư Chu gia, trong lòng buồn cười, “Tỷ tỷ Chu gia, ngươi không đặt được nhã gian sao? Có muốn ngồi cùng không, dù sao giờ đệ đệ ta đi chơi với các bạn cùng học ở trên lầu rồi.”

Tiểu thư Chu gia hừ một tiếng, “Không cần, chúng ta đặt được nhã gian, ta chỉ là lúc đi ngang qua nhìn thấy Lục muội muội ngươi ngồi một mình ở đây, quả thực vẫn là Lục muội muội tốt số, một người một nhã gian, không giống chúng ta…”

Nói đến đây thì lại thở dài muốn nói lại thôi, “Bổng lộc cha ta thật sự không cách nào chống đỡ để ta một mình dùng nhã gian lớn như vậy.”

Trong lòng Noãn Noãn cười lạnh, muốn nói cha ta tham ô nhận hối lộ à? Đầu óc không có tật chứ? Bạc nhà ta nhưng đều là bạc nương ta làm ăn kiếm được, trên mặt nổi lên mỉm cười: “Xem lời tỷ tỷ Chu gia ngươi nói này, người nào không biết Hộ bộ đặc biệt nhiều chất béo chứ?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó hả?” Sắc mặt tiểu thư Chu gia hết sức khó coi.

Noãn Noãn nhún vai, rất là vô tội nháy mắt mấy cái, “Đây không là chuyện mọi người đều biết sao? Hộ bộ quản quốc khố Đại Chu…”

Bên cạnh lại có cô nương đi tới, nghe nói thế cười nói: “A Noãn nói không sai, hộ bộ chính là quản bạc, Chu tiểu thư ngay cả phụ thân nhà mình làm chuyện gì cũng không biết sao?”

Tiểu thư Chu gia thấy người tới, sắc mặt lại khó coi hai phần, “Giang tiểu thư ngươi cũng tới xem hội đèn lồng à?”

“Hôm nay đi ra không xem hội đèn lồng thì làm gì? Xem đầu người sao?” Một tiểu thư Tạ gia khác tính khí sang sảng, nói chuyện cũng không biết quanh co lòng vòng, một câu thôi đã oán cho Chu tiểu thư không còn lời gì mà nói.

Chu tiểu thư sắc mặt khó coi tức giận đến vung tay trực tiếp rời đi.

Noãn Noãn mời các bạn khăn tay của mình vào trong nhã gian, “Tỷ tỷ Giang gia, tỷ tỷ Tạ gia sao giờ các ngươi mới tới nha?”

“Trên đường chậm lại một hồi.” Tiểu thư Giang gia ngồi xuống theo, “Sao Chu Tú Dung lại tới tìm phiền toái với ngươi?”

“Đố kỵ ta đẹp thôi.” Sau khi Noãn Noãn lớn lên nhìn cực kỳ xinh đẹp, trăn thủ nga mi, da nõn nà, mắt trong trẻo, nhợt nhạt ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, ý cười ấm áp, giống như tên của nàng vậy, mặt trời ấm ngày xuân.

Đầu đầy tóc đen như lụa đen được trâm ngọc có tơ vàng búi lên, váy dài the Hương Vân xanh nhạt, buộc lại bằng ruy băng màu trắng, vóc người nhẹ nhàng, thoát tục thanh nhã.

Tiểu thư Giang gia nhìn Lục Hướng Noãn, lông mày cong cong, mũi đẹp cao cao, còn có một đôi môi anh đào như anh đào mọng nước, đẹp đến không dời mắt nổi. Lúc mới gặp gỡ đích xác thán phục, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất kinh thành quá lắm cũng như vậy thôi.

Nếu như không quen, tiểu thư Giang gia cũng sẽ cho rằng Lục Hướng Noãn là một cô nương mỹ lệ thanh nhã thoát tục, tư thái tiên nhân, nhưng sau khi quen thuộc rồi, nàng biết Lục Hướng Noãn thật là một cái bánh bao nhân mè đen. Đừng nhìn bề ngoài ôn nhu dịu dàng, thực tế là một tiểu cô nương hung ác, trước đó lúc các nàng cùng lên phố đi tới một chỗ hẻo lánh, gặp hai tiểu lưu manh lỗ mãng, lúc đó bên người không có đầy tớ nam, khi các nàng sợ hãi vô cùng, liền thấy Lục Hướng Noãn lắc mình một cái liền tới gần tiểu lưu manh, lấy tốc độ cực nhanh đập cho hai gã đó đến độ kêu cha gọi mẹ.

Nếu không có nàng ngăn cản, Lục Hướng Noãn còn muốn dùng sức đạp tiểu lưu manh.

Từ sau lần đó, nàng liền chân chính minh bạch ý tứ của những lời đừng nhìn mặt mà bắt hình dong này.

Kỳ thực Noãn Noãn cũng không muốn bạo lực như thế, nhưng ai bảo nha hoàn biết công phu không ở bên người chứ? Nàng học công phu cưỡi ngựa bắn cung không phải chính là vì bảo vệ mình sao.

“Phải phải phải, ngươi xinh đẹp nhất.” Từ sau khi tiểu thư Giang gia quen thuộc với Lục Hướng Noãn rồi, liền biết thật ra nàng là một cô nương thích đẹp lại tự kỷ.

Noãn Noãn câu môi, cười rộ lên: “Đa tạ Giang tỷ tỷ khen.”

Mấy người ngồi bên cửa sổ, nhìn xiếc ảo thuật náo nhiệt dưới lầu, lại nhìn ngắm giữa hồ nơi xa, trên hồ có không ít thuyền hoa.

Đèn lồng hội Nguyên Tiêu trên thuyền hoa đẹp nhất, trên mái thuyền treo đầy đèn lồng, sáng sủa chói mắt, trong phòng là ca cơ ngồi đánh đàn tấu nhạc, âm thanh uyển chuyển dài lâu, tựa giận tựa oán, như tình nhân nỉ non. Đèn trăng cùng sáng, sênh ca trắng đêm, nước gợn róc rách, ảnh ngược chiếu ra sắc thái tươi đẹp.

Noãn Noãn nâng má nhìn chúng nữ tử minh diễm đứng tren cầu tàu không xa phía dưới trà lâu, cẩn thận đi lên thuyền hoa dưới sự nâng đỡ của nữ tì, chờ đều lên thuyền, tiếng nhạc thuyền hoa nổi lên, càng lúc càng xa.

“A Noãn, chính là muốn ngồi thuyền hoa?” Tiểu thư Tạ gia hỏi.

Noãn Noãn nâng má ngắm thuyền hoa, đôi môi như anh đào mọng nước hơi mở, khí như u lan, ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng nàng nói muốn đi, kết quả nghe thấy nàng nói một câu: “Thuyền hoa bốn bề đều trống, đêm lạnh như thế, nếu như bị gió lạnh làm rét thì không xong.”

“…” Tiểu thư Giang gia không giữ được lễ nghi khuê các, phì một tiếng bật cười.

Tiểu thư Tạ gia cũng không nhịn được nữa cười nói: “A Noãn muội muội, ta quả thật không nên ôm hi vọng với ngươi.”

“Vốn chính là vậy.” Bởi vì Tống Tân Đồng dung túng, Lục Vân Khai sủng ái, song bào thai hộ tỷ, tính khí Noãn Noãn khiêu thoát lại không làm càn, ngoài mặt ngây thơ đơn giản nhưng thực tế bên trong có lòng dạ, thỉnh thoảng tản mạn như mèo, thỉnh thoảng lại giống như dã thú vận sức chờ phát động.

Người không hiểu nàng chỉ cho rằng nàng là đại tiểu thư của quý phủ Lục thượng thư, làm người hành sự điệu thấp, nhưng cũng chỉ uổng cho có mỹ mạo không có bao nhiêu tài hoa. Trên thực tế vừa vặn tương phản, tài hoa cùng mỹ mạo của nàng cùng tồn tại, nếu như thân là nam tử, tất cho là thiên chi kiêu tử thiếu niên thành danh.

Có điều đã là nữ tử, lại nhiều giả thiết nữa cũng vô ích.

Tiểu thư Giang gia nhìn cảnh phố phía dưới, “Trên hội đèn lồng năm nay thấy nhiều thư sinh hơn không ít.”

“Tháng hai lại có thi Hội, rất nhiều cử tử ở nơi khác đã vào kinh.” Các tiểu thư khác nói.

Noãn Noãn chỉ vào một người trong đám người dưới lầu nhẹ giọng nói: “Ai, Giang tỷ tỷ, ngươi xem đó có phải là vị hôn phu của ngươi kia không?”

Giang tiểu thư ngồi ở một bên theo hướng Noãn Noãn chỉ nhìn lại, đích xác nhìn thấy vị hôn phu đã định thân của mình đang cùng các đệ muội trong nhà đứng ở một chỗ đoán đố đèn thắng hoa đăng.

Nhưng tiểu thư Giang gia liếc mắt nhìn liền thu tầm mắt về, còn có ý dịch ra sau, hình như không muốn bị đối phương phát hiện.

Noãn Noãn có chút lo lắng, “Giang tỷ tỷ.”

Tiểu thư Giang gia lắc lắc đầu, đạm giọng nói: “Không sao.”

Sao Noãn Noãn có thể không biết Giang tỷ tỷ đang nói dối, nàng biết Giang gia và Mã gia thông gia chính là sứ mệnh gia tộc, nhưng Giang tỷ tỷ căn bản không thích công tử Mã gia, không thích thì sao có thể gả chứ? Nếu mà nàng muốn xuất giá, nhất định sẽ chọn một người mình thích. Người thích nhau, mới có thể dài lâu giống cha nương.

Các tiểu thư bên cạnh vẫn chưa chú ý tới động tĩnh của Noãn Noãn và tiểu thư Giang gia, mà là tiếp tục nói về đề tài thi Hội tháng 2 này: “Năm nay nhất định lại có không ít tài tử, các ngươi cũng có thể chọn thử cho tốt.”

“Ta đã định thân rồi, các ngươi chọn đi.”

“Ta cũng sắp đính hôn.”

“Ta cũng vậy.” Các cô nương xấu hổ nhao nhao nói.

“Vậy duy nhất chưa có đính hôn chính là Lục muội muội, Lục muội muội cần phải chọn lựa cho kỹ một phen mới được.”

Cũng không phải Noãn Noãn xấu hổ, chỉ là không muốn nhắc nhiều mấy lời này, để tránh bị các nàng lấy ra trêu đùa: “Các ngươi nói thế nào sao lại đến trên người ta.”

“Ở đây chỉ có ngươi còn chưa có đính hôn.” Tiểu thư Tạ gia nói: “A Noãn ngươi cũng đã tuổi cập kê, vì sao Lục đại nhân Lục phu nhân còn chưa định ra việc hôn nhân cho ngươi?”

Nữ tử Đại Chu 15 là phải thành thân.

Nhưng nữ tử nhà huân quý tinh quý một ít, sẽ lưu lại một hai năm, nhưng trễ nhất cũng chỉ là 18, cho nên các cô nương ở đây mười bốn mười lăm đều đã đính hôn, không đính hôn cũng đã xem trọng nhà nào rồi.

“Bởi vì ta còn không có người trong lòng.” Noãn Noãn nhỏ giọng nói.

Tiểu thư Tạ gia rất là kinh ngạc, “Ngươi muốn chọn một người thích?”

Noãn Noãn gật đầu.

“Thế nhưng Lục phu nhân đồng ý không?” Bởi vì trong lòng tiểu thư Tạ gia, cha mẹ sẽ không cho phép nhi nữ lựa chọn người mình thích, nếu như gả cho người lại vừa lúc là ý trung nhân đó đã là cực kỳ may mắn.

Noãn Noãn gật đầu, “Ta không muốn quãng đời còn lại của ta đều vì gả cho một người không thích mà hối hận.”

Tiểu thư Giang gia bên cạnh nghe thấy câu này, tâm run rẩy theo, trong đôi mắt phượng ba quang liễm diệm thoáng qua một vệt sáng, nhưng rất nhanh lại biến mất, không người chú ý tới.

Mấy người vừa rảnh rỗi nói một hồi, bên hồ đốt pháo hoa.

Pháo hoa như bay chui vào giữa không trung, bùm một tiếng nổ ra, trong nháy mắt chiếu sáng bầu trời đêm, nhưng rất nhanh lại biến mất. Một đóa lại nối liền một đóa, hệt như sao băng, xẹt qua trên bầu trời, nhưng nháy mắt lại tan biến. Lúc này pháo hoa cũng không có bao nhiêu màu, cũng không có bao nhiêu hình dáng, tựa như một đóa hoa nở ra vậy, rất nhanh tiêu tan bặt vô âm tín.

Rất đẹp.

Nhưng cũng chỉ là đẹp trong nháy mắt, giống như thiên thụ phồn hoa bị gió đông thổi tán đi, lại thổi cho pháo hoa nhao nhao, rơi loạn như mưa.

Ngắm pháo hoa xong, thời gian đã rất muộn.

Nhưng song bào thai còn chưa có xuống lầu, Noãn Noãn liền phái người lên lầu tìm, chờ giây lát, nhưng vẫn chưa về.

Lại nghe thấy tiếng động ầm ĩ lớn trên lầu, hình như xảy ra chuyện, trong lòng Noãn Noãn lo lắng, xách váy chạy lên lầu, vừa mới đạp lên thang lầu liền nghe thấy có người đang kêu: “Đánh chết người rồi, đánh chết người rồi!”

Tình huống gì, mi tâm Noãn Noãn nhảy một cái, sợ song bào thai xảy ra chuyện gì, lập tức liền chạy nhanh về phía gian phòng phát ra tiếng.

Vừa mới chạy mấy bước, nàng lại liền nghe thấy tiếng của Hoa Quyển: “Các ngươi mau dừng tay.”

Noãn Noãn vừa nghe tiếng bọn đệ đệ liền nóng nảy, sợ xảy ra chuyện gì, nhịp bước dưới chân nhanh hơn, đi đến mạnh mẽ oai phong, hơi có chút phong thái của nữ nhà tướng.

Chờ tới cửa nhã gian nhìn, liền thấy có không ít người ngăn ở cửa, có người đang không ngừng kêu: “Chuyện gì xảy ra?”

“Ai đẩy ta? Đừng đẩy nha!”

“Ai da, chân của ta, eo ta…”

“Ai đạp phải ta?”

“Ai da, ai lại đụng ta.”



Chẳng biết là ai động thủ trước, trong lúc nhất thời nhã gian loạn thành một cục, biến thành hiện trường quần ẩu.

Noãn Noãn tức lớn, la lớn: “A Mặc A Nghiên.”

Màn Thầu và Hoa Quyển bị chen chúc trong đám người căn bản không nghe thấy tiếng la của Noãn Noãn.

Noãn Noãn nhăn mày lại, lúc đang muốn tiến lên liền thấy một người ăn mặc thư sinh đi về phía mình, “Tiểu cô nương ở đâu, rất xinh đẹp.”

“Trong phòng nguy hiểm, không bằng để tiểu sinh hộ tống cô nương về nhà trước đi.”

Noãn Noãn nhìn thư sinh trước mắt, cầm thú ra vẻ đạo mạo, không vui nhăn mày lại, sau đó giơ chân lên đạp gã thư sinh đang đi về phía mình ra, thư sinh hạ bàn bất ổn, lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại được.

“Ai nha, vị công tử này không cẩn thận ngã” Noãn Noãn nói qua loa một câu, sau đó đem tầm mắt rơi vào trong nhã gian một mảnh hỗn loạn, sau đó để nha hoàn bên cạnh la lớn: “Thái tử điện hạ tới!”

“Thái tử điện hạ tới?”

Người trong nhã gian đều là con cháu thế gia hoặc là nhà quan lại, không sợ quan phủ không sợ tuần vệ, chỉ sợ thánh thượng cùng thái tử, cho nên tức thì chân đều mềm nhũn.

“Thái tử điện hạ ở đâu?”

Noãn Noãn lắc mình đi qua trong góc hành làng, nhìn các thư sinh nối đuôi nhau ra, nhất nhất nhỡ kỹ mấy kẻ tụ chúng gây rối này, ngày mai tảo triều để cha đều tham mấy kẻ này một quyển.

“Thái tử điện hạ tới?”

“Ở đâu?”

“Không có thấy nha, ai đang gạt người.”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy người quan phủ rất nhanh tiến vào, hùng hổ chất vấn: “Là ai gây rối ở đây? Toàn bộ bắt bỏ vào đại lao.”

Sắc mặt thư sinh, các công tử gây rối nhao nhao biến đổi, đêm Nguyên Tiêu bị nắm vào đại lao sẽ bị các trưởng bối trong nhà đánh chết.

Noãn Noãn mắt sắc thấy song bào thai đẩy ra từ bên trong, nhanh tay nhanh mắt bắt lấy vạt áo hai cậu liền kéo về sau.

“Tên vương bát đản nào kéo ta.” Đầu Hoa Quyển cũng không xoay lại liền muốn động thủ.

“Là ta tỷ tỷ ngươi!” Noãn Noãn gõ hai cái trên đầu Hoa Quyển, “Còn không mau đi với ta! Không đi nữa thì liền chờ ngày mai cha nương vào đại lao vớt mấy đứa đi!”

Chống lại tỷ tỷ giận dữ, Hoa Quyển cũng không dám có câu oán giận gì, cúi đầu theo Noãn Noãn đi đến phía sau trà lâu.

Noãn Noãn Noãn mang theo hai đệ đệ ra khỏi trà lâu.

“Tỷ tỷ, nhẹ chút, còn có nhiều người nhìn như vậy đâu.” Hoa Quyển sửa lại quần áo của mình, vỗ nếp uốn bên trên.

“Còn sợ bị người khác thấy, mấy đứa vậy mà gom lại đi đánh nhau, trở về xem cha nương có thu thập mấy đứa không!” Noãn Noãn liếc mắt trừng Hoa Quyển một cái, lại nhìn về phía Màn Thầu, bất mãn nói: “Đệ cũng không ngăn nó.”

Hoa Quyển bất mãn nói thầm: “Chính là ca ca động thủ trước, tỷ còn bảo huynh ấy ngăn đệ.”

“Mấy đứa…” Noãn Noãn hừ một tiếng, giơ tay lên gõ cho hai cậu một cái, “Mau mau trở lại cho ta! Sau khi về mới thu thập hai đứa chúng mi cho tốt!”

Hoa Quyển rụt cổ một cái, chịu thua nói: “Tỷ tỷ, chú ý hình tượng.”

Màn Thầu phụ họa gật đầu.

“Đừng nói nhảm, đi vào cho ta.” Noãn Noãn đẩy mạnh song bào thai vào xe ngựa, sau đó cùng lên xe ngựa, lúc lên xe ngựa còn nhỏ giọng nói thầm: “Còn không phải là trách hai đứa chúng mi, hình tượng thục nữ của ta đều bị mấy đứa mi tức cho không còn.”

Lên xe ngựa rồi, Noãn xốc màn che lên nhìn nhìn trà lâu, cửa sổ nhã gian trên lầu đóng chặt, không thấy bóng người.

Noãn Noãn nhấp môi dưới, chẳng lẽ là nàng nhìn lầm rồi?