Thành phố Hồ Chí Minh nhộn nhịp bất kể ngày đêm, những tòa nhà cao ốc sừng sững hiện lên vẻ hiện đại văn minh, âm thanh xe cộ vang vọng khắp phố phường ánh lên vẻ xô bồ nhịp điệu.
Mảnh đất hình chữ S có thêm Hoàng Sa, Trường Sa và đảo Phú Quốc từ bao đời vẻ kiên cường bất khuất của dân tộc.
Tại một tòa chung cư, Đoàn Bình An, một thanh niên đang sinh sống và làm việc ở thành phố này. Cha mẹ cậu muốn cậu được bình an sống tốt nên đặt cho cái tên này.
Cậu tốt nghiệp đại học cũng khá lâu, hiện đang làm đúng chuyên ngành của mình. Công việc hiện tại cũng có thể làm tại nhà thay vì phải đến công ty làm việc.
Cậu hiện đang dọn đồ về quê vì nhận được tin ông mình mất, cha mẹ cậu mất vì t·ai n·ạn xe mười năm trước. Ông cậu chăm sóc từ lúc ấy, lúc nhận được tin, cậu bật khóc như một đứa con nít. Người thân cuối cùng của cậu cũng mất, cậu tự chạy xe về, từ thành phố Hồ Chí Minh về Long An chỉ mất vài tiếng chạy xe. Vừa đi trên đường, vô số khoảnh khắc vui vẻ vui đùa giữa cậu và ông hiện ra.
Nửa ngày trời thì cậu cũng về đến. Ông cậu mất khi đang nằm ngủ trên giường, không có dấu hiệu gì nên được cho là c·hết già. Nhiều người hàng xóm xung quanh phụ giúp cậu làm l·ễ t·ang.
Tuần trước cậu còn vui đùa với ông, không ngờ đó là lần gặp cuối cùng. Lúc liệm ông, cậu cố nén không khóc nhưng mắt vẫn rơi lệ. Tang sự ba ngày cũng xong, cậu hỏa táng ông mình, đưa lên chùa vì mình cũng bận việc.
Lúc sắp xếp đồ của ông mình, có một người hàng xóm gần nhà cậu đến.
- An ơi, An ơi...
Ông ấy nói vọng vào nhà. Cậu đi ra mở cổng.
- Ơ ông Hải, ông đến chơi.
Cậu chào hỏi.
Ông Hải là bạn chí cốt của ông cậu từ lúc hai người còn là trai tráng.
- Lúc ông mày sang nhà tao chơi đó, ổng có đưa tao viên đá chừng đốt ngón tay này nè, nói nếu ổng có mất thì sau khi đám tang ổng xong đó, thì là đưa cho mày.
Ông Hải ngồi xuống cái ghế ngoài nhà dưới gốc cây, đưa ra viên đá rồi nói.
- Ông con chưa nói về viên đá này bao giờ cả!
Cậu cầm viên đá lên, nhìn ngó một lúc rồi nói.
- Tao cũng không biết, chắc là lúc ông mày đi đánh tụi Việt Nam Cộng Hòa đó, chắc ổng lụm được.
Ông Hải nhấp ngụm trà nóng, nói.
Hai người trò chuyện một lúc rồi ông Hải cũng đi về.
Lúc tối, cậu giơ viên đá đó lên trước ánh đen huỳnh quang chập chờn, ngắm nghía mãi chẳng có gì, cậu cho vào túi gấm nhỏ rồi cho vào balo, dù sao cũng là kỷ vật của ông cậu.
Tối hôm đó, cậu ngủ lại. Nỗi buồn nhớ ông khiến cậu không tài nào ngủ được. Lúc cầm điện thoại lên thì cũng gần nửa đêm, cậu không ngủ được, nấu nước pha trà rồi đem ra uống, ngắm nhìn khung cảnh đồng quê về đêm.
Yên tĩnh không tiếng người, tiếng sào sào của mấy cây dừa khi gió thổi, lâu lâu có tiếng chó sủa.
- Mấy tụi nhậu về chắc luôn rồi.
Cậu nhấp ngụm trà nói.
Nay rằm nên trăng cũng sáng, không cần đèn cũng nhìn được đường đi, gió mát thổi vào tự nhiên không cần bật quạt cũng mát.
- Khi xưa về đây chơi, không có quạt điện cũng ngủ rất ngon với...thôi bỏ đi.
Cậu nghĩ về ngày xưa rồi hình ảnh ông cậu hiện lên sát vào nỗi buồn của cậu.
- Thật tiếc cho quá khứ...
Một giọng nói lạ nhưng quen thuộc phát ra.
Cậu quay đầu lại, ngó trái ngó phải nhưng không thấy, chỉ tự nhủ là ông chỉ về một chút thôi nên cậu không làm gì cả.
Ba mẹ cậu lúc trước có căn nhà trên thành phố, định đem ông cậu lên ấy ở luôn cho vui nhưng ông cậu từ chối khéo, chắc vì ông cậu đã quen với nơi này nên không thể lên được mà ở với gia đình cậu. Lúc ba mẹ cậu mất thì ông cậu lại lên ấy tận hai năm giúp cậu đỡ buồn hơn, nhưng ông cậu vẫn về lại nơi đây chứ không lên hẳn.
Những năm cấp ba không có cha mẹ mình bên cạnh nhưng cậu vẫn không tủi thân, cuối tuần nào cậu cũng về nơi đây chơi với ông đến hai giờ sáng hôm sau lại lật đật trở về để học, lúc bệnh thì cậu cũng tự đi khám, ắt cũng sẽ không nói cho ông mình biết.
Như vậy đến hôm nay, cậu cũng có thể tự lập, nhưng vẫn cô đơn vì không có người thân nào cả, bạn bè thì cậu có quá ít vì luôn khép kín, đến công việc hiện tại cũng có thể làm tại nhà. Ngồi trên cái ghế dựa ngắm trăng sáng rồi nhâm nhi ly trà nóng, cậu cũng rót ra một ly riêng rồi để đó như là ông cậu đang ngồi cùng ngắm trăng.
*Cạch cạch* tiếng đồng hồ đang đếm, mười hai giờ đêm, cậu đang ngồi đó thì viên đó trong túi gấm ấy sáng lên, nó như là chẳng phải vật thể vật lý, xuyên qua túi gấm, xuyên qua cái ba lô rồi bay từ từ ra ngoài sân, lúc này cậu đang lim dim ngủ. Viên đá ấy sáng lại càng sáng, như là trăng đang soi nó vậy, từng làn tựa như khói trắng như đang chảy về phía viên đá, mặc cho nó hấp thụ.
Viên đá màu xám chuyển sang màu ngọc bích nhạt, những cái hoa văn màu vàng ánh lên rõ rệt.
*Bùm* âm thanh p·hát n·ổ không lớn lắm nhưng cậu nghe được, phảng phất từng làn khói tỏa ra khắp nơi. Cậu ngồi dậy, chậm rãi đi về hướng viên đá. Tay cậu vô thức chạm vào.
- Thiên Đạo vô tình, Đại Đạo khó tu, linh khí mỏng manh sao không tìm chỗ khác?
Âm thanh trầm vang lên trong đầu cậu, tự nhiên cậu đứng hình lại, không tài nào di chuyển được, viên đá ấy dần tan biến hóa thành làn khí màu vàng nhập vào người cậu. Không khó chịu mà lại ấm áp, vô cùng dễ chịu là những gì cậu cảm nhận được.
- Linh khí mỏng manh, tìm được nơi khác, truyền tống đến ngay!
Âm thanh ấy lại vang lên, dưới chân cậu như là có ánh đèn chiếu lên, biến mất không thấy đâu, chẳng để lại dấu tích gì.
Hôm sau, ông Hải đến nhà nhưng không thấy cậu nên đành trở về nhà.
- Quên là ổng nhắc tao là khi đưa cho nó nhớ là để vào hộp ở tủ. Chắc nó về thành phố rồi, thôi vậy.
Ông Hải ngồi trên ghế, suy nghĩ một hồi nhưng bỉ qua, không tìm hiểu gì thêm.
Từ trong hư không, một đường sáng hiện ra, in lên phía mặt đất một trận pháp ánh lên màu vàng kim, ánh sáng từ trên trời chiếu xuống, thân ảnh của Đoàn Bình An từ từ hiện ra.
Cậu hoang mang nhìn ngó xung quanh:
- Xuyên không? Hay là xuyên về quá khứ? Hay đến nơi nào đó?
Cậu thấy mình đang đứng ở lưng chừng núi, nhờ có trăng sáng nên không cần đèn cậu cũng có thể nhìn rõ. Nơi rừng núi về đêm khó tránh con người sẽ sinh ra vài nỗi sợ.
Gió động, âm thanh xào xạc từ những lá cây khiến cậu chốc lạnh sống lưng. Cậu nhìn xung quanh, thấy bên dưới có ánh đèn dầu phát ra, trong đầu cậu giờ chỉ biết chạy về hướng đấy.
Mấy chốc cũng mệt, tốc độ giảm dần rồi chuyển thầy đi bộ. Cậu đi đến đó cũng rạng sáng, tiếng gà trống thay nhau gáy to. Cậu đi vào, cảnh vật xung quanh như thời phong kiến xưa.
Cậu đi vào, bộ quần áo thời hiện đại khiến ai nấy cũng nhìn cậu. Họ nói một thứ tiếng khó hiểu, cậu từng nghe qua và học rất nhiều thứ tiếng nhưng vẫn không biết thứ tiếng này. Chữ viết cũng lạ, như chữ tượng hình của trung quốc nhưng một số nét chữ lại như chữ Nôm của Việt Nam.
Trang phục của họ ăn mặc trông không giống như trang phục cổ trang ở các nước khác, cứ như ở một thế giới khác không phải Trái Đất.