Tự Tại Tiêu Dao

Chương 2: Thể Huyết, Mạch Thể.



Chương 2: Thể Huyết, Mạch Thể.

Năm năm kể từ khi cậu đến được thế giới này, không khác biệt mấy với Trái Đất, khác ở chỗ nơi đây như là thời phong kiến vậy. Lúc đầu cậu khá khó khi giao tiếp nhưng tính ham học cũng giúp cậu có chút vốn từ ngữ nơi đây để giao tiếp.

Trang phục của cậu là từ vải rẻ tiền ngoài chợ, cậu hiện đang ở trên núi, lấy việc săn bắt đặt bẫy làm thu nhập. Nhà của cậu là căn nhà lá nhỏ đủ để ở tránh mưa tránh nắng.

- Năm năm trôi qua rồi, ta chẳng thiết chi thế giới cũ ngoài công việc đang làm. Không còn người thân nên đến thế giới này cũng chẳng nặng nề mấy.

Cậu ngồi ngoài hiên nhà ngắm ánh trăng.

- Cũng ánh trăng này đưa ta đến đây, giờ cũng chẳng biết có thể về không? Mà dù có về cũng phải lao vào làm việc ngày đêm, chẳng khá hơn được. Thà ở đây săn bắt sống qua ngày, thảnh thơi ngồi đây.

Cậu ngồi đó, nói chuyện một mình.

Bỗng viên đá ấy hiện ra từ trong người cậu.

- Năm năm làm quen.

Cậu ngồi dậy, giọng nói đã năm năm cậu đã không nghe được lúc này cậu hơi hoảng.

- Luyện xương, luyện cốt, tay chân rắn chắc, thân thể cường tráng đó là bước vào Thể Huyết.

Giọng nói ấy vang trong đầu, như là chỉ bảo cậu.

- Này, này...đưa ta đến đây rồi, sao không ra mặt?

Cậu nói to nhưng giữa khu rừng yên ắng, chỉ có mình cậu đang nói.

- Luyện xương, luyện cốt, tay chân rắn chắc, thân thể cường tráng đó là bước vào Thể Huyết.

Giọng nói ấy chỉ lặp lại, viên đá ấy cũng biến mất, đi vào trong người cậu.



Sáng hôm sau, cậu nằm trên giường ngẫm nghĩ.

- Như trong mấy bộ truyện hay đọc, cũng như mấy bộ tiểu thuyết mạng. Luyện xương? Luyện cốt? Thể Huyết? Là gì nhỉ? Hay là muốn ta tập luyện?

Cậu bật dậy.

- Nơi đây như thời phong kiến xưa, không có súng ống ắt chỉ là cầm kiếm hay cung. Việc luyện tập, xây dựng nền tảng cơ thể cũng có thể giúp chút đỉnh.

Cậu suy nghĩ một lúc. Mở cửa ra, không khí thanh mát không ô nhiễm như ở Trái Đất khiến cậu dễ chịu. Nghe theo lời nói ấy, cậu dựa theo ký ức, nhớ các bài tập thể dục, lấy đá tảng, khúc gỗ lớn thay tạ, chạy vài vòng quanh núi, vừa rèn luyện sức bền vừa săn bắt.

Lúc đói thì săn heo rừng hay trao đổi lấy thịt ngoài chợ, khát thì lấy nước suối đầu nguồn rồi đun lên uống. Cậu cũng dựa vào kiến thức lúc còn đi học, tìm kiếm các loại rau có thể ăn rồi đem về trồng. Cậu cũng đổi vài con gà mái và gà trống, đem về dựng chuồng nuôi lấy trứng và thịt. Lấy khúc gỗ lớn, bọc quanh bằng vải rẻ tiền tạo thành bao đấm.

Cậu cũng khá kỷ luật, luôn dậy sớm lúc mặt trời chưa mọc, sau những công việc hằng ngày, sau những lúc tập luyện thì cậu có ngồi lại, lấy vài cuốn sách mà cậu mua đem ra đọc để lấy thêm kiến thức và vốn từ giao tiếp.

- Như trong mấy truyện xuyên không hay đọc, khác ở chỗ chữ viết và cách nói khá lạ.

Cậu vừa đọc vừa nói.

Lúc đầu cơ thể cậu khá là đau nhức nhưng dần dần không còn thấy đau nhức nữa, thay vào đó là cảm giác rắn rỏi hơn. Ba năm tiếp, cơ thể cậu cũng có thay đổi, thân thể cường tráng hơn, các múi cơ bắp lộ rõ. Nhanh nhẹn hơn, chạy một vòng quanh núi lúc trước mất hơn nửa ngày, nay chỉ mất một buổi sáng.

Như là có cảm ứng, viên đá đó một lần nữa hiện ra.

- Thể Huyết đại thừa. Mạch Thể tiếp đó. Ngộ tính không tồi, hít thở đều đặn, cảm nhận linh khí.

Giọng nói ấy lại vang lên.

Cậu cũng khó hiểu một chút nhưng phải nghĩ sau vì đến lúc xuống chợ bán đồ lấy ít tiền.



Phía dưới khu chợ náo nhiệt, người người qua lại không ngừng, buôn bán tấp nập, dù gần trưa nhưng vẫn thấy còn rất nhiều người.

- Hà Yên Môn chúng tôi, hôm nay có bán một bộ công pháp hít thở cảm nhận linh khí trời đất, nhập môn đơn giản, giá ba đồng một bộ, mua nhanh kẻo hết!

Một đám chừng năm đến bảy người xưng là Hà Yên Môn đang rao bán.

- Cái này ta tưởng chỉ khi nhập môn mới có chứ?

Cậu đến từ lúc nào, cầm lấy một bộ đang niêm phong lên hỏi.

- Không không, đây chỉ là mấy bộ công pháp rẻ tiền thôi, bên ngoài bán đầy ra, giá không chênh lệch là bao, chúng tôi nhận nhiệm vụ bán chứ không đứng đây chi cho mệt.

Người bán nhìn cậu, nói.

- Vậy lấy ta một quyển, ba đồng đây.

Cậu lấy từ trong túi quần ra ba đồng. Người bán thấy cậu lấy tiền ra, vui vẻ mà gỡ niêm phong rồi đưa cho cậu.

Về đến nhà, lấy bộ công pháp ấy ra xem, nhớ lời nói vang trong đầu.

- Cảm nhận linh khí? Chắc liên quan đến hít thở.

Cậu xem kỹ bộ công pháp.

Cậu đọc xong, gấp lại, hai chân xếp bằng, vào trạng thái thiền. Cứ thế gần nửa tiếng trôi qua, không có gì tiến triển, lúc cậu định mở mắt thì lại cảm nhận một cái gì đó. Mở mắt ra, xung quanh cậu như được thứ gì đó bọc lại, đen tối u ám, có một chút lạnh lẽo khó tả. Đi một chút thì cậu lại thấy viên đá đấy, nó đang lơ lửng giữa không gian, phát ra ánh sáng màu ngọc bích nhạt.

- Thức Hải?

Cậu suy nghĩ.

- Như trong mấy bộ truyện thì đây là Thức Hải bên trong con người, vậy làm sao để mở ra?



Cậu khó hiểu.

Rồi một luồng khí ấm áp lùa qua, cậu nhìn xuống dưới thì thấy mình như đang đứng trên mặt nước. Lúc này xung quanh hiện ra từng dòng kim quang chảy từ mọi hướng.

- Linh Khí?

Chẳng biết, cậu chủ cảm nhận được nó ấm áp gần gủi khó tả.

Lúc này bên ngoài thì cậu không ngừng đổ mồ hôi, cơ thể nóng lên như đang sốt. Cậu cũng cảm nhận được, vội điều chỉnh lại nhịp thở, lúc này cậu có thể cảm nhận được linh khí rõ ràng và đang xâm nhập vào cơ thể cậu.

Cậu ngồi xuống bên cạnh viên đá, điều chỉnh lại nhịp thở. Điều chỉnh từng dòng linh khí đi vào người một cách chậm rải, tránh vào quá nhiều. Các mạnh máu trong người cậu nở ra, hít sâu hơn, ngực phồng lên do hít thở. Cậu cảm nhận được linh khí đang lưu thông khắp cơ thể của mình. Cơ thể dần bình thường trở lại, nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường.

Bên trong cậu, lúc này vẫn đang ngồi thiền. Một vòng tròn sáng lộ lên như mặt trời mọc, nó chiếu sáng khắp nơi bên trong cậu.

- Linh khí lưu thông, tập hợp lại, tạo ra mặt trời!

Giọng nói này lại vang lên.

Cậu mở mắt ra, màn đêm tối tăm lúc trước nay bừng sáng, dưới chân cậu như biển xanh, những cơn sóng nhỏ, màu xanh từ biển ánh lên một màu xanh mát mẻ.

Lần nữa mở mắt, lần này cậu mới thật sự mở mắt. Ngồi dậy, lúc này cậu thấy cơ thể nhè nhẹ tựa như bay, đành đánh một vòng quanh núi. Lần này chỉ mất nửa tiếng và cậu chẳng thấy mệt mỏi. Cậu về lại căn nhà lá của mình, cho gà ăn, quét lá cây xung quanh, lấy nước tưới rau. Tối đó, thay vì ngủ thì cậu lại thiền, bên trong Thức Hải của mình, cậu lần nữa cảm nhận được linh khí sôi trào, nhanh chóng định lại, cậu bắt đầu cho nhiều linh khí lưu thông hơn nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.

Cuồn cuộng như muốn nhấn chìm mọi thứ, nếu không kiểm soát thì e rằng cơ thể sẽ nổ tung vì linh khí quá nhiều. Cậu cảm nhận được thêm bảy điểm trên cơ thể mình, có thằng từ đỉnh đầu thẳng xuống dưới.

- Luân xa? Có đọc qua trong sách lúc học đại học nhưng không ngờ là có, vậy những ghi chép là có thật!

Cậu hoài nghi.

Luân xa đầu tiên mở ra, rồi thứ hai, thứ ba lúc sắp mở luân xa thứ tư thì chẳng thể nào mở ra được, lúc này linh khí sắp không kiểm soát được, cậu cố gắng nhưng kết quả là hộc máu do tim bơm quá nhiều linh khí vào mất kiểm soát.

Một ngụm máu được nôn ra khiến cậu hơi choáng, nhanh liền định thần lại, cậu biết dục tốc bất đạt, cậu ngồi dậy, trời đã sáng, cậu tu luyện cả buổi tối khiến cậu khá đói bụng, cậu nhanh chóng làm việc nhà rồi ra vườn rau của mình hái rau rồi nấu một ít cháo, ăn xong, cậu bắt đầu luyện tập. Một ông chú hơn ba mươi tuổi, ở tuổi nhìn lại cậu thì như là tuổi hai mươi. Săn heo rừng lúc trước cần đặt không ít bẫy, nay chỉ cần rượt theo rồi lấy dao g·iết là xong.