Sáu tháng không có chút tiến triển gì, cậu cũng quen với lối sống săn bắt và buôn bán, có vài lần bị lừa nên cũng đúc kết kinh nghiệm. Tóc cậu để dài buộc gọn, râu thì lấy dao mài bén rồi cạo, đôi lúc phạm vào da chảy máu. Đi vệ sinh thì nơi rừng thiên nước động thì mặc sức đi, đi nhẹ thì cứ xả, đi nặng thì đào hố chôn xuống là xong.
Mỗi buổi sáng đều ra bên ngoài hấp thụ linh khí buổi sáng rồi luyện tập thân thể, tiếp đến là làm các công việc rồi cuối cùng là ngồi lại đọc sách. "Thợ săn uyên bác" là danh mà mọi người đặt cho cậu vì thường đến thư viện mua ít sách, với nghề hiện tại là thợ săn. Một buổi đi săn của cậu, lúc đang đặt bẫy mồi thì cậu bị một con hổ đuổi, như là muốn ăn cậu. Cũng dễ hiểu, vì nơi đây không mấy phát triển, hổ ăn thịt người là quá bình thường.
- Ông hổ ơi! Tha cho con, ép con thì con g·iết, lúc đó đừng trách!
Cậu vừa chạy vừa nói với con hổ đó.
Chạy đến một cái cây lớn, cậu mượn đà nhảy lên cành cây, con hổ ấy đứng dưới đấy, vẻ không bỏ cuộc. Cậu ngồi đấy điều chỉnh lại nhịp thở.
- Đến nước này thì ta không còn chạy nữa đây đấy!
Cậu nói xong liền nhảy xuống.
Lấy bên hông cây dao găm sắc bén đâm vào con hổ. Nó đau đớn dãy lụa, hất văng cậu ra xa. Ánh mắt hung tợn nhìn về phía cậu, chốc nó lao nhanh tới, há cái họng to lớn định ăn thịt cậu. Cậu thấy vậy, thủ thế, tay phải cầm cái răng trên, tay trái cầm lấy cái răng dưới. Lấy sức người đấu với sức hổ. Con hổ ấy dùng lực hàm của mình cố gắng cắn. Tay cậu rỉ máu, cảm giác đau đớn rõ nhưng cậu phớt lờ đi vì c·ái c·hết đáng sợ hơn.
Cậu tập trung, từng dòng linh khí lưu chuyển trong người cậu được vận chuyển đến hai cánh tay, ánh lên màu vàng kim, tay cậu đang mất sức bỗng thấy nhẹ nhàng hẳn. Cậu vận sức, chút sức lực đã có thể nhẹ nhàng nhấc con hổ nặng trăm cân lên cao, cậu hất nó ra xa. Con hổ bị một con người hất văng, sợ hãi nó chạy vào rừng sâu.
Lúc này, cậu nhìn lại hai tay của mình, nó ánh lên màu vàng kim, nhạt dần, nhạt dần rồi biến mất, để lại cơn đau lúc trước. Cậu về nhà, xử lý v·ết t·hương rồi vào thiền định.
- Lúc nãy không ngộ kịp lúc thù chắc mình đ·ã c·hết rồi. Giọng nói ấy là gì nhỉ? Sao lại giúp?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu cậu.
Cậu tiếp tục tìm cách mở luân xa, nhờ việc vận chuyển linh khí nên cậu đã mở được luân xa thứ tư, tiếp nữa mở luân xa thứ năm.
Sau sáu tháng không mấy tiến triển thì cậu cũng mở được thêm hai cái luân xa. Định tiếp nữa nhưng cậu cảm thấy linh khí đã bắt đầu ồ ạt lao vào như cơn s·óng t·hần. Nhờ kinh nghiệm lúc trước, cậu không định mở tiếp luân xa thứ sáu mà chuyển sự tập trung vào điều chỉnh linh khí hấp thu. Mất cả đêm để điều chỉnh lại, lúc cậu mở mắt ra thì thấy cơ thể mình hôi hám, cậu liền ngồi dậy, ra suối tắm rửa để rửa trôi đi chất cặn do cơ thể bài tiết ra.
Lần này cậu không còn sợ bất kỳ loài động vật hoang dã nào nữa, việc biết cách bọc linh khí toàn thân hay vài vùng có thể chiến đấu giúp cậu khá nhiều, cậu cũng đã tự học cách bao bọc linh khí vào v·ũ k·hí để dễ dàng róc thịt, xương và da.
Cây rìu cũng được cậu bọc linh khí nên trở nên sắc bén, vung một cái liền có thể chặt đứt một cái cây to.
Thêm hai năm nữa, lúc này cậu đã như là một khổ tu, dần có thể tự cung tự cấp, ngoài việc mua ít muối hay là bán da thịt thú hoang thì cậu ít giao tiếp với mọi người hẳn.
Đã ba hôm cậu ngồi thiền liên tục không ngừng, cậu cứ ngồi đấy, người đã đóng bụi. Trong thức hải, cậu không ngừng tìm cách khai mở luân xa của mình. Ngày thứ năm, cậu cũng khai mở được luân xa thứ sáu, cậu mở mắt ra, xung quanh lúc trước chỉ có đồ vật, nay cậu có thể nhìn thấy nhiều dòng linh khí lưu chuyển khắp nơi. Chỗ nhiều chỗ ít chỗ không có, cậu ngồi dậy, đi ra bên ngoài, hiện đã rạng sáng.
Cậu nhìn về phía mặt trời mọc, một luồng linh khí khổng lồ từ mặt trời buổi sáng sớm ồ ạt tản ra khắp nơi. Cậu nhanh chóng đi lên chỗ có thể tiếp xúc nhiều với ánh mặt trời, ngồi xuống, vào trạng thái thiền, hấp thu linh khí mạnh mẽ này.
- Lúc còn ở Trái Đất, nắng buổi sáng được nói là tốt quả không sai. Phải nhanh chóng hấp thu và chuyển hóa vào cơ thể.
Cậu vận sức hấp thu, dòng linh khí chuyển hướng đi vào người cậu.
Lúc lâu sau, cậu cảm thấy đã đủ, ngừng việc hấp thu, ngồi dậy, khởi động giản cơ đơn giản rồi chạy vài vòng quanh núi. Đến đêm, cậu nhìn lên mặt trăng, hôm nay trăng tròn, dòng linh khí thừ mặt trăng tản ra tu hơi yếu so với mặt trời nhưng vẫn là cuồng cuộng.
Cậu ngồi xuống, bước vào thiền định. Luân xa cuối cùng cũng có dấu hiệu đột phá, cậu tập trung tinh thần của mình. Nằm trên đỉnh đầu, lúc khai mở cậu phải tập trung hết sức vì sơ sẩy là có thể ảnh hưởng đến não bộ, dòng linh khí bổ sung đánh lên chỗ luân xa thứ bảy, từng vết nứt lộ rõ ra, cuối cùng thì cũng vỡ, cậu cũng khai mở được luân xa thứ bảy.
Mở mắt ra, cảm giác tinh thần sảng khoái hẳn ra, cậu lấy một quyển sách chưa đọc, lật sơ qua liền hiểu hết những gì được ghi chép bên trong, ngộ tính tăng thêm. Lúc cảm thấy thú vị, như có cảm ứng, cậu không cần bước ra ngoài để nhìn nhưng cũng biết bên ngoài hai con gà đang đạp mái. Cậu vội ngồi lại, nhắm mắt cảm nhận.
- Thần Thức?
Từng giọt nước từ cái lu nhiễu xuống đất cậu cũng có thể nhìn rõ, thậm chí còn nghe được tiếng *tách* khi giọt nước chạm xuống mặt đất.
- Khai mở tâm trí, cảm nhận vạn vật, Tinh Thần cảnh giới!
Giọng nói ấy lại vang lên.
Cậu lần này có thể phân tích rõ giọng nói trầm này. Không sai, đây là giọng nói của ông cậu được chỉnh trầm xuống. Lúc này cậu khá bất ngờ, cậu ngước nhìn lên bầu trời như là đang nhớ người ông của mình. Hôm sau, cậu đi xuống chợ, vào khu rèn, thanh kiếm cậu đặt riêng đã được rèn xong, cậu trả tiền, một số tiền không nhỏ nhưng với chất lượng kiếm thì rất đáng.
Một thanh kiếm dài vô cùng sắc bén, cậu bọc linh khí vào, vung kiếm vào thân cây lớn, một đường kiếm duy nhất đã có thể cắt đi thân cây lớn hai người ôm không hết, chính cậu cũng khá bất ngờ.
Cách núi cậu sống một ngọn núi, một đám sơn tặc đang lên kế hoạch c·ướp khu mà cậu sống.
- Đại ca, kế hoạch đã được lên rồi, bọn Hà Yên Môn đã đi về tông môn của tụi nó rồi, ngày mai là lúc thích hợp nhất để làm việc!
- Cứ như vậy cho tao, với sức của chúng ta, một trấn nhỏ không có lấy một tên tu sĩ thì chúng ta là thần ở đấy!
Trong ngọn lửa trại cháy rực, có hai người đang ngồi bàn chuyện, thêm gần trăm người đang dựng trại sát nhau, một đám sơn tặc đang định c·ướp nơi Đoàn Bình An đang ở.
Nhìn xa xa ra thì nơi chúng cư ngụ không thấy một bóng con vật hay người nào, tất cả đều bị bọn chúng càn quét.