Tử Thần Dịu Dàng

Chương 106: Giận dữ - giam cầm.



Trương Duật quỳ xuống nền đất, hai tay bóp chặt bả vai nhỏ của cô ép cô ngồi thẳng dậy, sau đó một tay nắn cằm cô hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mình.

“ Nàng, tại sao lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy?”

Cô bỗng nhận ra trong mắt hắn có một sự giằng xé đau đớn kịch liệt mà không thể hiểu lý do tại sao.

Hắn gần như nép sát vào cô mà gầm lên

“ Ai cho phép nàng tự quyết định rời khỏi ta?”

Cô càng hoảng loạn không biết mình đã sai ở chỗ nào, chẳng phải vị trí của cô lúc này cực kỳ chướng mắt hắn hay sao? Hắn còn ra vẻ không nỡ như vậy rốt cục là có ý gì?

Hắn nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt

“ Nàng nghĩ muốn lên giường của ta là dễ lắm sao, muốn nằm dưới thân của A Duật này rồi ra điều kiện sao? Nàng xem ta là gì?”

Hắn nắm vung quyền thành đấm rồi nện xuống mặt đất, máu tươi túa ra đầy năm khớp ngón tay.

“ Nàng nghĩ với một nam nhân, nếu ta muốn thể xác này liệu có cần chờ đến ngày hôm nay không?”

“ Võ Đông Nhiên nàng giỏi lắm, nàng gan to tày trời, dám tính kế với ta!”

Hắn nổi giận đùng đùng như cuồng phong bão tố, trong ánh mắt hung ác dường như muốn bóp nát cô ngay lập tức, để hòa chung thân xác cùng tâm hồn cô vào con người của hắn vậy.

Tay thêm lực bóp cằm cô thêm mạnh, xen lẫn mấy phần uất hận.

Lúc này cô mới cười nói, nước mắt chảy ra, có thể vì tay hắn quá mạnh làm cô đau, có cả đau lòng.



“ Chàng thật tàn nhẫn. Chàng vờn ta như một con chuột, cái gì mà đi tìm anh trai, cái gì mà phu thê ân ái... tất cả chỉ là gạt người! Nói đi, ai tính kế với ai trước! Ai gạt ai trước?”

Trương Duật loạng choạng đứng dậy, bóng dáng của hắn trở nên cao lớn sừng sững, còn cô chỉ như một con kiến hèn mọn ở dưới chân, sẵng sàng cho hắn giẫm chết bất cứ lúc nào.

Thật nực cười!

Nhưng chả sao cả, miễn anh của cô còn sống, miễn nhà họ Võ còn lại một huyết mạch vẫn có thể chờ ngày minh oan giải hận.

Cô là thân phận nữ nhi, ở thời đại này cũng chỉ là hơn một mạng người, có cũng được không có cũng chả sao!

Vốn dĩ trước đây cô còn có hắn, cô còn có người động viên cổ vũ, nhưng hiện giờ chỉ còn lại một ảo mộng xa xôi. Chồng cũng là chồng hờ, người mà hắn yêu cũng không phải là cô.

Cô không muốn đấu tranh, không muốn so đo thiệt hơn thân phận nam nữ với đời nữa.

Vô ích!

Không có ý nghĩa nữa!

Trương Duật như lật cả ván cờ lên bày trước cô, hắn tức giận nói:

“ Võ Thừa Khúc phạm tội mưu phản, ta đã tha cho mạng chó của hắn một lần. Cho hắn vào đội Biên quân canh giữ biên giới. Hắn dám đem địa hình bày trận khu vực biên giới ra trao đổi với nhà Nguyên. Hắn hận đất nước này đã ép chết cả gia tộc họ Võ, nên hắn phản bội. Hắn điên rồi, cho nên triều đình chắc chắn sẽ không tha thứ cho kẻ phản tặc này, hắn nhất định phải chết! Nàng thơ ngây quá, nàng đem thân thể ra trao đổi với ta để ta cứu mạng hắn lần nữa sao? Ta cứu hắn thì sao, đổi lại là gì, chiến tranh sắp diễn ra. Bao nhiêu tính mạng của quân sĩ Đại Việt ngã xuống thì ai sẽ cảm thông cho họ, ai tha mạng cho họ! Hầm, hào, bẫy, rập... bí mật quân sự bố trí bao nhiêu nắm trời đã bị cái tên Võ Thừa Khúc chó má đấy phá tung hết thảy. Nàng nghĩ ta tha là tha như thế nào? ”

Trương Duật nói xong lạnh lùng bước qua cô đi thẳng.

Võ Đông Nhiên bỗng bất ngờ ôm lấy chân hắn, cô gào lên:

“ Chàng không được đi, không được đi!”



“ Buông ra!” Hắn gầm lên.

Mặt cô tái xanh, nhưng bàn tay như có một sức mạnh vô hình ghìm chắc lấy.

“ Nếu chàng muốn đi thì giết ta đi. Duật ơi, xin chàng mà!” Cô òa khóc.

Cánh cửa mở ra, có hai người phụ nữ bước vào gỡ tay Võ Đông Nhiên ra khỏi chân hắn. Vật lộn gỡ từng ngón tay của cô ra khá mất thời gian. Cô thở hổn hển, trên mặt toàn là nước mắt.

Trương Duật bước nhanh ra khỏi bậc cửa, chỉ để lại một câu cho hai người phụ nữ lạ mặt

“ Canh chừng nàng ấy. Nếu có tổn hại gì ta lấy mạng các ngươi!”

Sau khi Trương Duật rời đi, cô gần như phát điên, điên cuồng đập phá đồ đạc trong căn phòng. Cô nhào ra cửa nhưng hai kẻ đáng ghét trước mắt đè cô nằm bẹp trên giường mãi một lúc sau kiệt sức mới thở hổn hển nằm yên.

Cơm dâng lên tận giường cô cũng không nuốt nổi, cứ ấm ức nhìn mâm cơm thịnh soạn mà bảo nương dâng lên, mãi đến cuối ngày màn đêm buông xuống cô mới yên tĩnh lại một hồi.

Hai vị bảo nương canh ngồi cửa dường như cũng quá mệt mỏi nên không chú ý đến cô nữa.

Tường nhà dựng bằng tre ốp.

Mắt cua cô sáng lên, một ý nghĩ lóe lên. Cô lấy mảnh sành vỡ bắt đầu cưa.

Liên tiếp hai ngày trôi qua, Trương Duật vẫn không về nhà, lòng cô như lửa đốt nên tốc độ cưa cũng càng lúc càng nhanh.

Để thuận lợi cho kế hoạch tẩu thoát cô bốc cơm nhét vào miệng ăn, cô phải ăn để có sức chạy trốn.

Hai vị bảo nương thấy cô chịu ăn uống cũng vì thế mà dễ chịu với cô hơn.