Tử Thần Dịu Dàng

Chương 107: Mỹ nhân trên Đài Vọng Lâu



Ngày ấy ở Đài Vọng Lâu,

Đài Vọng Lâu là một danh lam của Lạng Giang, được xây dựng trên mỏn núi đá quanh nắm đón gió lồng lộng, tầm mắt có thể phóng xa hàng trăm dặm nhìn rõ mọi quanh cảnh sông núi nước non.

Sông dài nước chảy, núi đá trập trùng, rừng xanh hùng vĩ hợp nhất tạo nên một cảnh đẹp rung động lòng người.

Bóng dáng mỹ nhân đứng ở vành lan can gỗ hướng mặt ra phía ngoài, nhắm mắt tận hưởng không khí mát lạnh thoang thoảng mùi của rừng rậm nguyên thủy.

Đôi mi của nàng cong dài rợp bóng xuống vành mi như một cánh bướm xinh đẹp, nước da lẫn dáng vóc thon thả được bảo dưỡng tốt trông vô cùng non mịn, mỹ miều.

Y phục trên người dù không còn xa hoa lộng lẫy như trước kia, nhưng vẫn mang đậm phong cách của một tiểu thư nhà quyền quý.

Nàng diện một bộ váy quây, áo choàng ngoài màu ngọc bích, đai thắt lưng bằng gấm thượng hạng có đính ngọc Châu Sa quý hiếm, điểm xuyến ở đường diềm cổ áo là từng đường thêu bằng chỉ thiếp vàng hình họa tiết hoa sen, lấp lánh ánh kim đẹp đẽ vô cùng.

Tóc xõa buộc ngang lưng, phía trên quấn nhẹ một vòng tóc tạo kiểu, cài cố định bằng một chiếc trâm ngọc cũng màu xanh ngọc bích như y phục.

Mặt xoan, mày liễu, môi hồng mềm mại như cánh của đóa sen nở vào ngày hạ.

Tổng thể giản dị, nhẹ nhàng lại không mất đi khí chất của con gái nhà quan dòng dõi thư hương.

Nàng đã qua cái tuổi còn nét xuân xanh thuần khiết trên khuôn mặt, cho nên đôi mắt kia dù cong dù tròn như thế nào cũng hiện lên vẻ trưởng thành nhuốm bụi của trần gian.

Hoàn toàn không nhìn ra được thiếu nữ Trầm Hương có ánh nhìn trong trắng thơ ngây của năm nào.



Đổi lại, chính là dáng vẻ xinh đẹp phong tình lại vừa đoan trang hiền đức mà không có bất cứ mỹ nhân Đại Việt nào có thể sánh bằng.

Để có được hình tượng hoàn hảo và mỹ lệ như lúc này, nàng đã đánh đổi biết bao nhiêu dụng tâm và sự mài dũa khốc liệt, trở thành một hoàng hậu hoàn mỹ trong cái nhìn hà khắc của thế gian.

Lão Thượng Thư ở phía sau tiến tới, khẽ ho khan hai tiếng.

Trầm Hương nhận ra cha mình vội cung kính khụy gối, hai tay hành lễ, giọng nói êm dịu vô cùng

“ Cha! Cha về rồi sao?”

Lão vuốt chòm râu bạc, mỉm cười ôn hòa với đứa con gái mình hết mực yêu chiều.

“ Con gặp lại Trương Duật rồi?”

Trầm Hương rũ đôi mi dài xuống, che giấu đi nỗi buồn thăm thẳm trong ánh mắt

“ Vâng, Nhưng ngay trong đêm đã thúc ngựa rời đi, hình như chàng ấy rất vội!”

“ Sau này đổi lại nó sẽ về với con thôi.”

Trầm Hương cười, một nụ cười thê lương chất chồng tâm sự

“ Chàng ấy không giống như trước kia nữa. Trong đôi mắt ấy đã sớm không còn hình bóng của con nữa rồi. Lúc nói chuyện, chàng có vẻ xa cách, hờ hững, thỉnh thoảng liếc nhìn về một nơi nào đó ở phía xa.”



“ Nó có nói gì không?”

“ Không nhiều, chỉ hỏi thăm sức khỏe của con, mấy năm nay có vui không, có hạnh phúc không? Con nói không. Chàng ấy mới có chút phản ứng xót xa.”

Nàng lại thở dài “ Người ấy như thế nào vậy cha, có xinh đẹp không?”

Lão liền cười, nụ cười không nhìn ra ý vị “ Nam nhân có một thứ mãi mãi không thể nào quên ... con biết là gì không?”

“ Đó chính là thứ tình cảm hoang sơ đầu đời. Dù đẹp dù xấu, dù thành hay tan, thì cảm giác ấy sẽ mãi như một cái dằm xương cá dính mãi trong cổ họng. Không dễ dàng buông bỏ đâu con ạ! Dù có trải quan muôn vạn hồng nhan thì làm sao sánh bằng một ánh trăng sáng của thanh xuân tuổi trẻ.”

Trầm Hương “Cha, đừng làm gì tổn hại đến Trương Duật. Chàng ấy từ nhỏ đã chịu quá nhiều khổ đau. Nếu chàng có mệnh hệ gì thì con làm sao sống nổi.” Đôi mắt nàng đỏ hoe, ngập tràn sự lo lắng.

Lão Thượng Thư vỗ vỗ tay con gái an ủi

“ Yên tâm, nó là con trai của họ Nguyễn. Cha làm sao có thể hại nó, đã vậy sau này nó sẽ là chồng của con, là con rể của ta, là trụ cột của gia tộc. Chỉ có điều, để nó cam tâm tình nguyện quay về như trước kia, phải giải quyết mối họa nữ nhân kia đã. Trương Duật sẽ không dễ dàng từ bỏ một thứ mà nó yêu thích, cũng giống như nó dành mười tám năm vô vọng chờ đợi con đó. Cho nên cha phải dùng một chút thử đoạn để khiến nữ nhân kia chủ động rời đi.”

Trầm Hương lau nước mắt, đôi mắt long lanh đẫm lệ nhìn lão

“ Con gái bất hiếu khiến cha tuổi già còn phải bận lòng chuyện chung thân đại sự. Con thật hổ thẹn, lúc này đây chỉ muốn chết!”

Lão Thượng Thư quắc mắt sáng trưng nhìn Trầm Hương tỏ ý không hài lòng

“ Cha chỉ có mình con, dù có phải lên trời xuống biển cũng phải an vị cho con một người chồng xứng đáng. Đại Việt chúng ta không khó khăn chuyện tái giá hợp hôn, hoàng thất cũng duy trì mối quan hệ cận huyết con cháu anh chị em kết hôn với nhau. Con và Trương Duật tình đầu ý hợp ngay từ bé, lại là huynh muội cùng một nhà. Vô cùng tương xứng, không có gì phải áy náy hay xấu hổ. Chỉ trách cha năm xưa đã giấu bức thư của nó viết cho con, ép buộc con xuất giá se duyên với Trần Chính, nay hôn sự gãy gánh giữa đường, con tái hợp với Trương Duật là thuận ý trời, thuận ý của nó . Nó cầu còn không được.”