Tử Thần Dịu Dàng

Chương 117: Một bóng lưng quen thuộc



Lúc bị đánh, Bình Sa ngã nhào xuống đất, cảm giác đau nhói ở sau vai khiến cậu muốn tắt thở ngay tại chỗ.

Nhưng cậu vẫn cố gắng lồm cồm bò dậy, miệng nói lời lả giả nịnh nọt

“ Đa tạ, đa tạ! Sau này có đồ ăn ngon nhất định báo đáp anh đại!”

Tên gác cổng không nói thêm lời nào, giơ tay ra hiệu cho kẻ gác đài trên cao là dưới này không có gì.

Đài gác trên cao, là một cái đài xây kiên cố bằng gỗ cao mấy mười mấy trượng (* 1 trượng là 4,7 mét ) quân thiện xạ canh gác chỉ cần phát hiện đối tượng nghi ngờ, lảng vảng gần doanh trại là lập tức bắn tên giết chết ngay tại chỗ.

Nếu có tình huống cấp bách là hú tù và báo động toàn quân doanh.

Đêm nay, Bình Sa hoàn thành nhiệm vụ xong tất cả thì cũng đã qua một ngày mới.

Lúc này cậu mới nhẹ nhàng ra con suối phía sau quân doanh, vẫn thuộc trong sự kiểm của quân đội Đông A để tắm rửa.

Sở dĩ cậu luôn tắm đêm vì căn bản giờ này tất cả các đồng bạn và Y sư đều đã ngủ hết.

Cậu lấy lý do công việc bận rộn để danh chính ngôn thuận ra suối vào buổi đêm mà không ai phàn nàn hay phải báo cáo với các Y sư đại nhân.

Bình Sa nhẹ nhàng cởi áo ngoài, bả vai có vẻ bị sưng rồi, cậu đau đớn nên khẽ rên lên một tiếng.

“ Tên gác cổng chết tiệt! Ra tay mạnh thế này! Ngày mai làm sao ta làm việc.”

Lớp áo ngoài vải tối màu thô ráp rơi xuống mép nước, cậu cũng không buồn giữ lại, vì đằng nào tý nữa cũng phải giặt, vì cả một ngày bị dính biết bao nhiêu là mồ hôi, bụi bặm.

Cậu nhẹ nhàng cởi lớp vải quấn quanh ngực.

Thở ào ra một hơi!

Thật thoải mái!

Sau đó, Bình Sa từ từ xuống suối ngâm mình, vốn dĩ cậu vẫn luôn giữ thói quen sạch sẽ như vậy.



Ở đây, binh lính có khi bảy ngày mới làm sạch thân thể một lần, còn cậu thì vẫn giữ thói quen mỗi ngày đều tắm rửa, chỉ tiếc là đêm nay về quá muộn không nấu nước nước tắm thảo dược được.

Nhất định lần sau phải nấu mới được, có chút nước bồ hòn mới làm sạch được cái thân dơ bẩn này.

Sau đó, cậu được thoải mái ngửi mùi thơm của bản thân chỉ trong một đêm ngắn ngủi.

Buổi sáng khi mọi người còn chưa thức dậy, cậu lại lao vào kho thuốc làm việc, để mùi thuốc át đi thứ mùi thơm thoang thoảng dịu ngọt ấy đi.

Cậu là đang sợ bản thân mình khác biệt với mấy tên nam nhân thô kệch ở đây, thân thể của bọn họ lúc nào cũng nặng mùi mồ hôi, còn cậu thì có mùi thơm từ da thịt con người toát ra.

Bình Sa đã vào quân doanh được ba năm rồi, ba năm nay cậu luôn luôn sống trong nơm nớp lo sợ, mỗi một bước đi mỗi một hành động đều cân đo đong đếm không chút sai xót.

Bởi vì, chỉ cần cậu chỉ cần sai một ly sẽ đi cả một mạng.

Sáng hôm sau, tiếng mỏ và tiếng tù và từ đồn gác liên tục vang lên.

Bình Sa choàng tỉnh.

“ Chưa đến giờ tập hợp điểm danh, sao hôm nay lại sớm thế!”

Sau đó ngay lập tức cậu liền nhớ ra, hôm qua Y sư đại nhân có dặn là có Đội quân từ chiến trường trở về, nghe nói thương tổn khá nặng.

Cậu vội vội vàng vàng lấy bột Cửu Tang thoa lên mặt và cổ, cả khuôn mặt trở lại như ngày thường đen đúa nhếch nhách rất chướng mắt.

Bên ngoài có tiếng tập hợp của Y sư đại nhân.

Cậu đứng vào hàng sau cùng, sau đó nghe nhiệm vụ phân phó và bắt đầu theo toàn quân ra cổng trại.

Bình Sa quỳ dưới nền đất để nghênh đón đoàn quân vừa chiến thắng trở về, thân phận nô dịch là luôn luôn bị như vậy.

Người khác chỉ cần nghiêm trang đứng thẳng thi hành quân lễ, nhưng cậu và một số nô khác thì luôn phải quỳ, đầu úp sát đất để bày tỏ thái độ cung kính.

Vậy cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy nhiều ánh mắt kỳ thị khinh thường của một số kẻ vẫn coi nô dịch là cỏ rác.

Ngay khi đoàn người ngựa vừa vào cổng, thì đội y sư đã hấp tấp chạy đến vị trí đầu đoàn, trực tiếp đón vị tướng quân kia.



Cậu nghe có âm thanh bước xuống ngựa rất chậm chạp, lúc người ấy đi ngang qua vị trí cậu quỳ, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi nồng đậm, và tiếng thở dốc nặng nề, xem ra bị thương không nhẹ.

Lúc cậu ngẩng đầu lên thì y sư đại nhân cũng đã theo đoàn vào lều chính trong doanh cả rồi.

Có một bóng lưng rất quen thuộc hiện ra, nhưng lại mờ mờ càng lúc càng xa cậu.

Y sư đại nhân luôn ưu tiên làm nhiệm vụ cứu chữa cho cấp Tướng trước, còn các phụ tá thì lao vào lều trại Quân Y cứu chữa cho binh sĩ.

Từng cán nằm được khiêng vào lều, lần này trận Hàm Tử thắng lớn nhưng binh sĩ chết quá nhiều, tất nhiên người bị thương cũng nhiều vô số.

Công việc cứ như núi đổ xuống đầu bọn nô dịch Bình Sa, nhưng vấn đề chính yếu là hình như mọi người trong lều quân Y thấy cậu được việc nên ra sức sai bảo, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đến tay cậu.

Bình Sa chạy ngược chạy xuôi như một con rối, phía sau là vô số kẻ kêu réo tên “Bình Sa”, sai bảo có, chửi mắng có.

Cậu mệt đến mức muốn tắc thở.

“ Bình Sa lấy nước!”

“ Bình Sa băng gạc!”

“ Bình Sa bột cầm máu!”

“ Bình Sa lấy dao”

“ Bình Sa nẹp tay!”

“Bình Sa gọi người kéo thi thể ra ngoài, người này chết rồi!”

“ Bình Sa ngươi sang phụ ta!” Phụ tá khu Nhất gọi. Cậu chưa kịp chạy sang khu Nhất thì có tiếng ai đó vọng đến bên tai “ Bình Sa ngươi sang khu Thập cho ta!”

“ Bình Sa con mẹ nhà ngươi chậm chạp!” lại bị chửi, ngày nào cũng có người lôi mẹ cha của cậu lên mà chửi, lắm lúc tủi thân cậu chỉ muốn quay lại tát cho kẻ đó mấy cái, nhưng rốt cục vẫn phải nhịn.

“ Bình Sa giữ chặt hắn!” Đôi khi một tên lính đau quá sẽ không chịu nổi mà cắn lưỡi chết, nên cậu không những vừa ôm người đó, còn phải đưa tay cho hắn cắn. Khổ cực vô cùng!