Tử Thần Dịu Dàng

Chương 118: Ra tay cứu người



Trong trận đánh Vạn Kiếp lần này, tuy chiến thắng nhưng khá chật vật, bên địch tướng Nghê Nhuận tử trận, bị Trương Duật giết ngay trên lưng ngựa.

Đồng thời bên quân Trần thương vong quá nửa, tướng chỉ huy cũng bị thương nặng, tin tức này bị giấu nhẹm đi.

Nhưng hai ngày sau lại tiếp tục bị Ô Mã Nhi tấn công dồn dập, nên tạm thời Trương Duật cho lui quân, bí mật đưa các tướng khác cùng binh sĩ bị thương về Kỳ Cấp để chữa trị không hề nằm trong kế hoạch.

Trại quân y của Y sư Thanh Cao phụ trách mười phân khu, tổng có hơn sáu trăm binh sĩ bị thương, ngoài ra còn có mấy trại quân Y khác cũng kham một số lượng bệnh binh lớn tương tự nữa.

Nhưng đa số các ca bệnh khó, bị thương nặng hơn đều được đưa về nơi này, vì Thanh Cao đại nhân chính là y sư giỏi nhất ở Kỳ Cấp.

Cho nên khi vào Trại quân y Thanh Cao khả năng vào được khó ra, người được chữa khỏi cũng rất nhiều, và người chết cũng rất nhiều.

Có một bệnh binh bị kiếm chém đứt cả chân tay, máu tươi chảy ra ướt đẫm cả giường nằm, tình trạng xuất huyết rất tệ, đã vậy vết thương đã có dấu hiệu hoại tử. Mắt hắn đã chuyển sang trạng thái trắng dã.

Với tình trạng này thì đã đi được một nửa con đường xuống hoàng tuyền.

Không khí trong lều Quân Y trở nên cực kỳ hỗn loạn và nóng đến kinh người.

“ Binh sĩ này tính sao đây?” Triều Ca thét lên hỏi mấy phụ tá khác.

Nhìn quanh quẩn không có một ai trả lời, ai cũng lo cho bệnh binh trong tay của mình, riêng Triều Ca trúng ca này khó nuốt vô cùng.

Mộc Chân có uy nhất ở nơi này, bước chân y chậm rãi ung dung đến bên cạnh giường bệnh, thái độ rất tự phụ.

Thấy vậy Triều Ca mới hỏi trong thấp thỏm

“ Có cần gọi thầy không?”



Mộc Chân quắc mắt trừng một cái thật dài

“ Thầy còn đang ở lều chính để trị thương cho Tướng quân! Ngươi có bị mù không. Mạng ai quan trọng hơn!”

“ Nhưng binh sĩ này đang nguy kịch. Suy yếu quá rồi!”

“ Đợi đi. Một lát thầy về rồi tính.”

“ Làm sao mà đợi được, hắn quá yếu. Máu chảy nhiều thế kia?”

Mộc Chân liền cười, ra vẻ am hiểu

“ Cho hắn ngậm một lát sâm, xem như là tử tế lắm rồi. Dễ gì có đặc quyền này! Nhân sâm quý như vậy cơ mà!”

Triều Ca nhỏ tuổi lại vào sau Mộc Chân nên răm rắp nghe theo lời phụ tá chính.

Ngay lúc y định bỏ một lát sâm mỏng vào miệng của người lính kia thì...

Bình Sa bắt lấy cản lại, cậu nhỏ nhẹ nói

“ Không được, sẽ hại chết hắn ta.”

Mộc Chân định quay đi, lại nghe thấy lời của Bình Sa thì tức giận mắng chửi

“ Cái thứ nô dịch nhà ngươi mà dám lên mặt dạy ta à. Tại sao lại không cho dùng.”

Bình Sa không buồn nói chuyện với y, vì căn bản y không phải là đối tượng cậu có thể dây vào, kiến thức của Mộc Chân quá tệ, cậu không muốn cãi lý với y, chỉ sợ mất thời gian, lại càng khiến y ghét cậu hơn.

“ Không nên dùng nhân sâm trong trường hợp này.” Bình Sa vẫn kiên trì với nhận định của mình, ánh mắt của Bình Sa lúc này rất sáng, sáng đến mức như ánh dương soi tỏa khiến người ta phải cúi mặt đầu hàng.



Mộc Chân bỗng dưng lại chột dạ với quyết định vừa rồi của mình, nhưng vẫn rất cố chấp chửi đổng lên, quyết tâm không thua kém cậu trước mặt người khác

“ Con m.ẹ nhà ngươi, ta đã nói dùng là dùng. Sao ngươi nhiều lời như vậy, muốn bị ăn gậy không. Ngươi biết cái m.ẹ gì mà lên tiếng ở đây.”

Trước giờ y luôn dọa nạt đánh đập hành hạ cậu như vậy, nhưng cậu luôn cam chịu nhịn nhục y, hôm nay đứng trước tính mạng của con người cậu không thể trơ mắt đứng nhìn Mộc Chân tác oai tác quái được.

“ Ta có thể cứu hắn.” Ánh mắt của cậu lúc này vô cùng kiên định và phản phất một tia bất an.

Bất an không phải vì cậu không tin vào tay nghề của mình, nhưng cậu chỉ sợ bản thân phô bày quá lộ liễu, dễ trở thành tâm điểm chú ý.

Mộc Chân cười gằn

“ Ngươi giỏi thì làm cho ta xem. Nếu hắn mà chết trước khi thầy về. Ta báo lên Quản Quân đuổi ngươi ra khỏi quân doanh, tiện thể cắt luôn cái lưỡi láo toét của ngươi quăng cho chó ăn.”

Ai cũng nhìn cậu với ánh mắt hiếu kỳ và có vài phần chê trách cậu bao đồng, dám đối đầu với Mộc Chân.

Bình Sa không nghĩ nhiều đến cái nhìn của mọi người xung quanh nữa.

Dù sao cũng làm một mạng người, nêu cậu quyết định “múa rìu qua mắt thợ” một lần.

Mà “thợ” này thực tế là khả năng không bằng một phần của cậu, vì số bệnh nhân từng được cậu chữa trị tuyệt đối không ít hơn Mộc Chân, đặc biệt là loại thương tích trước mắt này.

Không cần nghĩ nhiều nữa...

Cậu lao vào hành động trước con mắt kinh ngạc của tất cả các phụ tá.

Căn bản, cậu đang làm cái chuyện mà bất cứ ai trong lều này đều không thể làm, thậm chí với thái độ và hành động rất bình tĩnh và thành thục đến mức không thể ngờ.