Tử Thần Dịu Dàng

Chương 121: Đến lều chính phục vụ



Triều Ca đi được nửa đường thì bỗng phát giác ra một chuyện

“ Mộc Chân, anh nghĩ xem chúng ta là phụ tá cho Y Sư, làm mấy việc bưng trà rót nước, tắm giặt có phải là hơi ... bị mất uy tín không?”

Mộc Chân bĩu môi

“ Ngươi muốn bị bay đầu hay là làm việc. Nếu đã không muốn làm thì dẫn theo Bình Sa cho nó làm thay chúng ta, có nó làm tất cả mấy chuyện chạy vặt bên ngoài, còn chúng ta chỉ việc ở bên cạnh hầu hạ là được. Để ta gọi thêm vài đứa bên quân kỹ đến, phục vụ cái ấy cho Ngài.” Hắn nháy mắt với Triều Ca ra vẻ ám mụi.

“ Anh có nghe Y sư đại nhân dặn dò gì không, ngài ấy rất khó ở, nếu muốn làm gì tốt nhất hỏi ý kiến của y sư trước. Ta không dám mạo hiểm đâu, đầu trên cổ chỉ có một.”

“ Ngài ấy có khó thì cũng là nam nhân, mà nam nhân thì làm sao mà thiếu mấy cái đó.”

Đêm hôm nay, Bình Sa vừa ở trại tù binh về, vừa vào đến cổng đã nghe có người bảo đến lều Chính trong doanh có người truyền.

Bình Sa dè dặt hỏi “ Xin hỏi, lều đó hiện tại là vị nào đang ở vậy?”

Sở dĩ, cô hỏi chuyện này, vì Quân doanh Kỳ Cấp chính là địa bàn quản lý của tướng Phạm Ngũ Lão.

Nhưng hôm nay, nghe nói còn có rất nhiều tướng chỉ huy từ trận Vạn Kiếp chuyển về, từ đó lòng cậu cứ lâng lâng một thứ cảm giác sợ hãi vô hình, không biết diễn tả như thế nào.

“ Là A Duật Tướng quân!”

Đầu của Bình Sa như nổ tung một cái, choáng váng mặt mũi. Chân tay lạnh toát, bước chân vừa rồi đang đi đều, bỗng chậm lại rồi dừng hẳn. Toàn thân lúc này giống như đang đeo chì, nặng trịch không nhúc nhích được.



“ Ta không được khỏe lắm, có thể nói với Mộc Chân ta không đi được không?”

Chưa kịp nghe người nô kia đáp lời, thì tiếng của Mộc Chân vang lên sau lưng, kèm theo một cú đạp vừa vặn rơi ngay vào eo của cậu

“ Không khỏe này!” Kèm theo đó là tiếng ự thật trầm thô vang lên, hắn ra tay khá ác liệt không chút lưu tình.

“ Ngươi lười nhát quen thói, có phải ta dễ dàng với ngươi quá nên ngươi giỡn mặt với ta đúng không?”

Bình Sa mặt mày tái nhợt, cố nén cơn đau đứng lên, tay chống eo xoa xoa, cười lả giả cố lấy lòng y.

“ Mộc Chân, cả ngày hôm nay ta rất mệt. Ngươi tha cho ta cho được không?”

Lúc này cậu đang rất buồn, rất tủi thân và giận dữ.

Ở nơi này không ai nương tựa, ai ai cũng có thể tùy ý ức hiếp đánh đập mà không hề có một lý do gì để phản kháng, chỉ có cố gắng hết sức nịnh nọt, năn nỉ, để đối phương cảm thấy vui vẻ mà bỏ qua cho mình.

Mộc Chân mặt mày trở nên sáng rỡ khi thấy vẻ cam chịu bất lực của Bình Sa, lại càng khiến y quyết tâm chơi chết cậu.

“ Nói nhiều lời ta mách thầy đuổi ngươi ra khỏi đội Quân Y. Mệt có chết cũng phải đi.”

Bình Sa chỉ có thể nén cơn giận trong lòng, kéo lại khăn bịt mặt và đội mũ vải lên, quyết định không chống đối hắn nữa.

Cậu thầm nghĩ cậu ở lại chỗ này, chỉ muốn phục vụ cho triều đình, bảo vệ đất nước. Nếu bị đuổi đi thì lý tưởng của cậu không có chỗ để thực hiện rồi.

“ Ngươi cũng chỉ là một nô dịch, cần thiết tác phong như vậy sao?”



Cậu vội lùi ra sau một bước, chỉ sợ tên Mộc Chân lại phát điên lại đánh người, nên nói ra một đáp án mà y cảm thấy hài lòng nhất

“ Chỉ sợ tướng quân thấy bộ mặt của ta thì ăn không ngon cơm, chẳng phải khiến tình trạng vết thương nặng nề hơn sao? Với lại, ta cũng xuất phát từ đội Quân Y, nếu không chỉnh tề, Y sư đại nhân sẽ trách phạt.”

“ Tùy ngươi. Ta đi đến lều hoa Đào một chuyến, ngươi đi với Triều Ca, đến đó làm theo sự phân phó của hắn.”

Lều chính là một căn lều lớn nhất ở vị trí trung tâm doanh trại, xung quanh là các lều vệ tinh của các tướng Phó và đội trưởng các phân khu.

Được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng không thể lọt vào, cả ngày và đêm đều có quân lính canh gác đi tuần theo cặp lượn qua lượn lại, một cái chớp mắt cũng sẽ bị kiểm tra.

Phía xa xa, ở bốn phía đông tây nam bắc là bốn Lầu gác, đều tập trung xạ thủ luôn nhắm vào một vị trí lều chính để yểm hộ khi có bất trắc xảy ra.

Vừa vào đến cổng chính, thì Triều Ca đã sai cậu đi chuẩn bị nước tắm cho Tướng quân.

“ Ngươi mau mau chuẩn bị, trước khi Mộc Chân đem người đẹp về thì chuyện vệ sinh tắm rửa phải hoàn thành. Ta đi chuẩn bị giường chiếu.” Nói xong y hí hửng nháy mắt với cậu.

Bình Sa nheo nheo con mắt thể hiện ý cười sảng khoái

“ Vâng, ngươi yên tâm, ta sẽ làm nhanh!”

Khi y vừa rời đi thì nụ cười trên miệng của Bình Sa hoàn toàn tắt ngấm.

Cậu là đang làm cái gì đây? Tại sao cậu phải làm chuyện này, tại sao phải đến nơi này?