Tử Thần Dịu Dàng

Chương 122: Lần gặp gỡ sau 5 năm



Cậu lửng thửng đến phòng tắm riêng cho chỉ huy để cọ thùng, rồi bắt đầu đi nấu nước, gánh nước đổ vào thùng, sau đó là đến Tạp quân nhận khăn, trung y, tất chân... đặt trong một cái khay bên cạnh, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc đặt khay đồ xuống, còn vô thức chạm qua chiếc áo trong một lần, bàn tay dừng lại một chút, lòng chùn xuống, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào.

Chỉ là một chiếc áo mà lại khiến cậu không nỡ rời tay thế này.

Bất giác cậu lôi trong túi ra một cái lọ nhỏ, muốn đổ thứ bột ấy vào nước tắm nhưng lại thoáng chốc chần chừ.

Có nên hay không đây?

Nếu đổ vào thì sẽ bị lộ không?

Hắn có thật sự cần đến cái này?

Nhiều câu hỏi đặt ra, khiến cậu không biết phải giải quyết ra sao!

“ Ngươi là đang làm cái gì?” Giọng nói trầm ấm, vừa quen vừa lạ, vừa gần vừa xa, tựa như tiếng gió gầm khi trời sắp bão ở phía sau lưng cậu truyền đến.

Bình Sa hoảng loạn đánh rơi cái lọ xuống đất, nó lăn vào dưới gầm thùng đựng nước.

Cậu không có thời gian lấy lên, chưa kịp quay đầu lại, đã vội quỳ xuống gục đầu sát đất, cung kính lạy hắn.

“ Ngươi là nô dịch trong đội Quân Y?”

Cậu hoảng quá không biết nên nói gì, chỉ cố gắng gằn cổ họng ho khan mấy tiếng rồi gật đầu lia lịa.

Tình thế khẩn cấp cậu chỉ có thể giả vờ ho, ho như một con bệnh viêm phế quản nặng.

Trương Duật hiện lên vẻ mặt chán ghét, lạnh nhạt xua tay đuổi đi.

“ Lui! Đứng ngoài cửa chờ ta gọi.”



Hắn vốn dĩ không thích nói nhiều, nên cũng không cần quá câu nệ lễ tiết với cấp dưới.

Vừa rồi trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mờ đặc có bóng lưng khá quen mắt, nên nhất thời hắn chỉ muốn nói vài câu.

Nhưng có vẻ đã khiến tên nô dịch này hoảng hồn, hắn biết danh tiếng của mình trong tai quân sĩ không được tốt cho lắm.

Nên cũng không muốn làm khó người này nên bỏ qua, nhưng tầm mắt lại chú ý đến cái thứ vừa mới rơi xuống đất kia.

...

Cậu như được tái sinh một lần, vội vội vàng vàng chạy ra phía ngoài.

Cũng may lúc đó, Triều Ca đi tới

“ Ngươi xong việc chưa? Tại sao không vào phục vụ ngài ấy?”

“ Ta bị... ho, bị viêm họng... không ... nói ... được! Tướng... quân... không... hài...hài... ”

Triều Ca sốt ruột

“ Hài lòng! Là hài lòng đúng không? Được rồi, ta hiểu rồi! Để ta vào hầu hạ Ngài!”

Khả năng đóng kịch và nói dối của cậu trong mấy năm qua đã lên trình rất nhiều, có thể sống trong thân phận nô dịch hèn mọn, hoàn toàn thoát xác dáng vẻ của một con cháu nhà quan dòng dõi thư hương tri thức.

Chính là một minh chứng cho thấy, khả năng ứng phó với nghịch cảnh của cậu trong mấy năm qua là vô cùng linh hoạt và nhạy bén.

Nhưng chưa kịp vui mừng lại thì sét đánh ngang tai lại vang lên

“Ngươi quay về nhà bếp quân doanh nấu cái gì đó đem lên đây!”

Bình Sa thản thốt lắc đầu ngầy nguậy



“Ngươi có thể sai ta đi đổ bô, hay là quét chuồng lợn, nhưng đừng bắt ta nấu ăn được không?”

Triều Ca thở dài, trừng mắt lên nói

“Ta biết nam nhân thì đều không thích làm mấy cái chuyện này, nhưng đây là trại lính, ngươi là nô dịch, mọi thứ đều phải phục tùng. Cút đi nhanh, nếu không ta mách Mộc Châu!”

Bình Sa thở dài thườn thược, từ trước đến giờ vào trong doanh đây là lần đầu tiên cậu bước vào nhà bếp. Giờ này nuôi quân đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại một căn bếp vắng tanh, chẳng còn mấy thứ có thể nấu được.

Cậu đành đem món sở trường của mình ra thi triển: cháo trắng.

...

Lúc đem bát cháo trắng lên, cậu chun mũi ngửi một chút. Cậu thầm mạo hiểm tự đánh giá: Chắc là không phát hiện ra cháo bị khét đâu nhỉ! Cậu chỉ vớt phần phía trên, nên hoàn toàn không có dấu vết cháy sém bên dưới.

Cậu thò tay vào ngực định lấy cái lọ muối vẫn đem theo bên mình, để rắc một ít vào cháo, thì chợt nhận ra lúc nãy bị rơi ở nhà tắm, trong lúc nguy cấp nên chưa kịp lấy lên.

Bình Sa hấp tấp giao lại khay thức ăn cho một tên lính canh, rồi lao nhanh đi đến nhà tắm.

Lúc này Trương Duật đã tắm xong, nơi này đã không còn ai ở nơi đây nữa, rất vắng vẻ chỉ còn lại một cái thùng đã cạn nước.

Cậu nhào vào bên trong cuống cuồng tìm kiếm.

Nhưng tìm một hồi vẫn không thấy cái lọ đó đâu, cậu vò đầu bứt tai khá hoang mang, người lấy cái lọ đó đi là ai?

Ai cũng được, nhưng ngàn lần vạn lần xin đừng là hắn! Nếu không chuyện này sớm muộn cũng bị phát hiện ra.

....

Lúc cậu đi ngang qua lều chính, bên trong có tiếng nói của nữ nhân trong trẻo ỏng ẹo vang lên, chắc là mấy đào nữ trong quân kỹ đây mà.

Cậu thản nhiên đi ngang qua cửa lều, nhưng không biết vì sự hiếu kỳ hay ma xui quỷ khiến lại liếc nhìn vào bên trong một cái.