Tử Thần Dịu Dàng

Chương 127: Hợp tác



Thế là, cô đem thỏa thuận đã suy nghĩ suốt đêm qua nói với Mộc Chân, lúc đầu hắn còn bần thần không tin, đến lúc sau thì như hoàn hồn trở lại.

Môi mấp máy mấy cái hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi

“ Ngươi định lừa ta sao? Đừng tưởng hôm đó ngươi thể hiện tốt mà cả gan làm loạn. Người binh sĩ đó nếu chết ngươi cùng lắm là bị quy tội tự ý cứu người khi chưa cho phép. Còn người này là Trương Duật tướng quân đấy! Bay đầu như chơi, ngươi nghĩ ta ngu chắc.”

Võ Đông Nhiên ôn tồn giải thích

“ Vậy thử liệu pháp đầu tiên trước đã, nếu như ngài ấy vẫn không đỡ thì ngươi muốn làm gì ta, ta cũng chịu. Được không?”

Mộc Chân nheo mắt mờ ám nhìn cô với ý tứ khó tin

“ Ngươi thật sự chỉ vì muốn xin được ăn nhiều hơn mà làm việc này?”

Cô gật đầu lia lịa. Dùng toàn bộ vốn từ dễ nghe nhất để thuyết phục hắn.

“ Phải, ta chưa từng có bữa cơm no. Chi bằng giúp ngươi lập công, ngươi có tiếng còn ta có cơm ăn. Ta làm nô thì không ai tin ta, nhưng Mộc Chân đại nhân thì khác.”

Đến lúc này Mộc Chân mới đắc ý thừa nhận, rõ ràng lời của Bình Sa này nói vô cùng hợp lý. Hắn tất nhiên muốn lập công, nhưng lại không có khả năng, nay nếu có cơ hội thì việc gì lại không làm.

Hắn lại không muốn chia sẻ thành quả này với bất kỳ ai, kể cả với vị y sư Thanh Cao kia. Nên lại càng không muốn hỏi qua ý kiến của ông.

“ Được! Ta đồng ý!”

Võ Đông Nhiên thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

Trên đời này, người dễ thương lượng nhất không phải là người tốt bụng mà chính là người tham lam và kẻ thích thể hiện.

Võ Đông Nhiên lăn lộn mấy năm giang hồ, chút triết lý này cô hoàn toàn có thể hiểu, từ nay Mộc Chân chính là sợi dây để cô trực tiếp lẫn gián tiếp để tiếp cận hắn.

....

Nhờ có Mộc Chân, Võ Đông Nhiên thuận lợi vào được lều chính.

Đêm nay, trong bóng tối mờ nhạt của lò than hồng vẫn đang cháy, kèm theo vài tiếng nổ lép xép khá êm tai.

Một thân ảnh cao lớn đang nằm trên giường thở ra những nhịp thở đều đặn, lồng ngực hắn nhấp nhô lên xuống.

Cả thân thể rắn chắc cường tráng, màu da rám nắng càng tôn thêm dáng vẻ trưởng thành nam tính của một vị tướng.



Trên mặt và cổ lại có thêm mấy vết sẹo, nhìn xấu chết đi được, cô thầm ủ ê trong lòng tại sao cái con người này không biết bảo dưỡng cái nhan sắc trời cho này chứ.

Từ một nửa vai bên trái đến bụng đều băng kín, máu đỏ thấm ướt, chân cũng bị chém bị thương.

Đôi môi hắn mím chặt, xương chân mày cao cao, mi tâm nhíu lại cứ có cảm giác như hắn đang tức giận chuyện gì đó vậy.

Nhưng cô biết là hắn đang rất đau, ngay cả trong giấc ngủ cũng bị cơn đau hành hạ.

Bàn tay hắn nắm thật chặt, từng đường gân xanh nổi lên chạy dọc bắp tay rất dọa người.

Nam nhân này, dù đang bị thương nặng cũng toát ra khí thế kiêu hùng, bức bách người khác như vậy.

Cô khẽ thở dài, bỗng muốn vươn tay đến xoa nhẹ ấn đường để hắn giãn cơ mặt ra một chút, nhưng lại không dám. Thế là cứ lặng lẽ đứng đó nhìn mê mang hồi lâu.

Trước kia, hắn chỉ cần bị một vết thương be bé là cô đã tức giận mắng chửi loạn xạ, cô chăm sóc bảo dưỡng cho hắn kỹ càng đến là vậy. Thế mà sau mấy năm gặp lại, hắn đã biến thành như thế này.

Có tiếng động, cô vội vã chạy ra ngoài, thì ra là Mộc Chân.

Hắn bực bội ký đầu cô

“ Thằng nhãi, ngươi làm cái m.ẹ gì lâu thế! Không phải nói là nhìn một tý thôi sao?”

“ Cần phải xem xét tình hình hiện tại của người bệnh chứ, ta chỉ là quá chú tâm. Yên tâm đi ngài ấy vẫn đang ngủ.”

“ Thế nào, hiện tại ngươi có đối sách gì chưa, ngươi mà lừa ta, ta đánh chết ngươi!”

“ Đã có! Sau khi ngài tỉnh dậy, ngươi có hành động theo lời của ta.”

Hôm sau, Mộc Chân hầu hạ Trương Duật đi tắm, hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, tự trấn an bản thân chỉ là đi tắm ngâm mình thôi mà không thể xảy ra chuyện gì được.

Nếu lần này Trương Duật có biến chuyển thì hắn có thể rung đùi ở quân doanh hưởng phước, địa vị bổng lộc sẽ vượt qua cả y sư Thanh Cao quái đản kia rồi.

Trương Duật nhìn bồn tắm trước mặt bằng ánh mắt lạnh tanh, không mấy hứng thú, nhưng cuối cùng hắn cũng chịu bước vào.

Cả thân thể thương tích, nhưng vẫn không che đi được dáng người tuyệt mỹ của nam nhân, đường cong từ cơ vai căng tròn, chạy xuống sống lưng hõm một con mương dài quyến rũ, rồi kéo xuống hai bắp đùi căng cứng rất có lực.

Tất cả đều hoàn hảo đẹp như tạc tượng, chỉ có điều trên bức tượng ấy bị vô số nhát dao của số phận chém xuống, tạo nên nét chấm phá vừa hung tợn vừa cản mỹ quan.

Chỉ có duy nhất phần nam nhân kia vẫn không bị thương gì, lại khá nhức nhói mắt người nhìn... Mộc Chân khẽ nuốt nước bọt, cảm thán khẽ thở dài, trong mắt có một sự ghen tỵ thầm kín của một nam nhân.

Lúc này, Trương Duật nhắm mắt miên man suy nghĩ về những chuyện đã xa thật xa, lòng lại bắt đầu nhộn nhạo trào lên một thứ cảm giác như lúc ở ngôi nhà Cổ Lũng năm xưa.



Trước kia, cũng từng có người chăm sóc hắn tận tâm như vậy, nhưng giờ đây cái gì cũng không còn, người của hắn đã đi mất, mà lòng hắn thì cũng đã chết.

Nghĩ thế nào hắn lặn ngụp xuống, cả thân thể chìm trong nước.

Mộc Chân đứng bên cạnh sửng sốt, toàn thân như đóng băng vì sợ hãi. Không biết Bình Sa cho cái thứ gì vào nước tắm, nếu Trương Duật phát hiện ra điều bất thường thì hắn có trăm cái miệng cũng không giải thích nổi.

Mãi một lúc sau đó, Trương Duật mới từ từ trồi lên, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại như có thứ gì đó nổi cuồn cuộn lên, toát ra sự kinh ngạc lẫn ngờ vực sâu xa.

Mộc Chân nín thở nhìn hắn.

Thật bất ngờ, ấy thế mà Trương Duật lại nhếch môi một cái không rõ ý tứ gì nói

“ Tốt lắm, cơ thể sảng khoái hơn nhiều rồi.”

Mộc Chân thở ra một hơi nhẹ nhõm

“ Bẩm tướng quân, Nếu ngài muốn, ngày nào thuộc hạ cũng sẽ chuẩn bị cho người. Đảm bảo cơ thể sẽ có sự thay đổi ạ!”

Trương Duật nhìn hắn thật lâu thầm nhận định.

Một kẻ dẻo miệng, tâm tính nhìn có vẻ sâu xa như biển nhưng trí tuệ cạn như suối gần bờ.

Hắn hờ hững hỏi một câu

“ Ngươi từng đến Vân Đồn chưa?”

“ Bẩm Ngài, thuộc hạ chưa.”

Trương Duật gật đầu cười như có như không, phất tay một cái có ý muốn đứng lên.

Mộc Chân vội vã ngăn lại

“ Phải ngâm ít nhất nửa canh giờ ạ!”

Lần này Trương Duật ý cười làm thêm lộ, bỗng dưng trở nên dễ tính hẳn.

Trương Duật nhắm mắt lại tiếp tục trầm mình trong làn nước ngập mùi thảo mộc và có vị mằn mặn kia... hương vị cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên, khắc cốt ghi tâm.

“ Được.”