Tử Thần Dịu Dàng

Chương 128: Thuốc giải - người duy nhất.



Đã nhiều đêm liền, Võ Đông Nhiên thức trắng để canh lửa luyện thuốc, phải cô đặc thành cao dẻo.

Thuốc phải đúng độ lửa và đúng thời gian, mới nắm chắc khả năng thành công.

Trước kia, cô từng nấu mấy lần, chỉ có điều là âm thầm lén lút trộm nguyên liệu trong kho thuốc nên không thể nấu nhiều.

Mỗi lần chỉ luyện ra đúng một viên cho bản thân trực tiếp dùng.

Còn lần này đã có Mộc Chân giúp sức, cô danh chính ngôn thuận lấy một lượng lớn dược liệu quý hiếm một lần mà không ai để ý.

Nhược Trùng là loại độc lần đầu tiên du nhập vào nước Nam, cô cũng là người đầu tiên trực tiếp dùng nó để hại người.

Sau này, cũng là người sớm nhất bắt đầu nghiên cứu về loại thuốc độc này, cô mất năm năm để tìm thầy dạy kiến thức y học, tinh thông các loại thảo dược có dược tính kháng độc và giải độc trong máu huyết, nội tạng.

Cô vẫn còn giữ lại năm liều Nhược Trùng Độc chưa dùng đến, nên cũng thuận tiện cho việc thử thuốc và kiểm tra tính hiệu nghiệm của thuốc giải.

Cô đã biết được, độc mà Trương Duật trúng phải ngoài bảy loại từ động vật còn có thêm một vị từ thực vật là cây Phụ tử và một vị từ thạch khoáng là Thạch tín – được mệnh danh là vua của các loại độc, rất khó để phát hiện, nên các lần thử nghiệm trước của Võ Đông Nhiên đều thất bại.

Nhờ có y sư phương Bắc đang bị giam giữ kia giúp sức, ông đã chỉ điểm cho cô để tìm ra phương thức giải và kết hợp các vị thuốc đối kháng lại.

Sau nhiều năm nghiên cứu, cô sử dụng chính thạch tín với liều lượng vừa phải để phụ trợ chế thuốc giải, công dụng tiêu trừ thịt thối và hoại tử giúp vết thương của người nhiễm độc nhanh lành hơn, giảm đau đớn hơn.

Sau nhiều lần làm đi làm lại mới tìm ra được định lượng chính xác cần dùng, áp dụng chiêu thức “lấy độc trị độc” thành công mỹ mãn.

Cô thử nghiệm thuốc trên chuột, thỏ và chính bản thân mình, đã chế ra được một công thức thuốc giải hoàn thiện như hiện tại.

Cho nên, ở nước Nam này, người duy nhất có thể chữa khỏi cho Trương Duật, không ai khác chỉ có Võ Đông Nhiên cô mà thôi.

Nhưng cô lại không thể ra mặt để cứu hắn, chỉ đành mượn gió dẹp đường, thuận nước đẩy thuyền mà hành động.



Đến ngày thứ ba, mẻ thuốc đầu tiên đã hoàn thành để bắt đầu cho liệu trình thứ nhất.

Cô dùng bàn lăn thuốc vo viên thành những viên tròn tròn to bằng đốt ngón tay, màu đen sậm, có vị ngọt dịu của Cam thảo, táo đỏ và hương thơm của hơn 23 vị thuốc bắc khác nữa.

Đến ngày chính thức đem thuốc cho Trương Duật thử, cô còn muốn đảm bảo công dụng của thuốc, trực tiếp thử thuốc một lần nữa.

Mỗi lần thử thuốc là mỗi lần đau đớn, cô như từ địa ngục trở về, vừa sợ hãi vừa vui mừng. Lần này cũng như vậy, thật sự dọa chết cô mà.

Mộc Chân nghi ngờ nhìn cô một lần cuối

“ Ngươi tại sao lại đem công lao này trao lại cho ta, ngươi là có âm mưu gì?”

“ Vì ta là nô dịch, ai có thể tin ta. Thuốc ta chế ra chưa kịp cho tướng quân uống đã bị chém đầu vì xàm ngôn loạn ngữ rồi. Ta là nô thì ta chỉ cần cơm ăn là đủ, nếu sau này ngươi có cơ hội thăng quan tiến chức, chẳng phải ta được hưởng ké tý cháo hay sao. Ta còn phải nhắc lại lý do này bao lần nữa thì ngươi mới tin ta.” Cô cố gắng bày tỏ thái độ chân thành, nói ra hiện thực tàn khốc mà ai cũng hiểu cho y nghe.

Mộc Chân có là kẻ ngu cũng sẽ nhìn thấu hoàn cảnh hiện tại của nô dịch Bình Sa, quả thật thì lời cô nói hết sức hợp tình hợp lý. Chẳng phải có y giúp sức Bình Sa mới tập hợp đủ nguyên liệu chế thuốc hay sao? Vai trò của y trong vụ này rất quan trọng.

“ Chắc chắn đảm bảo không? Ngươi làm sao mà biết được loại độc Trương Duật tướng quân đang trúng phải?”

Cô cười thầm trong bụng, nếu y biết cô chính là người hạ độc Trương Duật thì chắc hẳn y sẽ sốc mà chết mất, nhưng cô không biết phải giải thích ra sao để hắn hoàn toàn yên tâm.

“ Y phu à, ngươi có thể ăn thử, hoàn toàn không có tác hại với thân thể. Nếu ngươi còn lo lắng, có thể đi hỏi y sư Thanh Cao, ông ấy sẽ nói cho ngươi trong này có những vị thuốc gì. Nhưng ta không dám chắc ông ấy sẽ không đem cái này đi lập công trước ngươi đâu. Còn chuyện vì sao ta biết chế thuốc, ngươi không cần biết, vì nó không quan trọng.”

Quả nhiên, đánh vào lợi ích thì kẻ tham sẽ có quyết định nhanh chóng hơn bao giờ hết.

Hắn quyết liệt giật lấy thuốc rồi đi thẳng đến lều chính.

Cô tin với khả năng lươn lẹo của Mộc Chân, hắn sẽ có cách để Trương Duật nuốt thứ thuốc ấy xuống.