Tử Thần Dịu Dàng

Chương 140: Xuất trận



Buổi chiều ngày xuất trận,

Mặt trời đỏ lựng to như một cái mâm đồng đang bị thiêu cháy, dần dần lặn xuống ở phía tây, xung quanh bến thuyền bị bao phủ bởi thứ ánh sáng nhàn nhạt, từng vệt từng vệt to dài xuyên qua vầng mây khổng lồ màu xám xanh, chiếu thẳng đến 1000 chiến thuyền đang trải dài trên sông.

Sóng nước dập dìu, lòng người mênh mang.

Trong thứ ánh sáng cuối cùng của trời đất trong ngày, cảnh tượng trên sông thật hùng vĩ và ngập tràn khí thế.

Trước khi mặt trời lặn đoàn quân đã tập kết đầy đủ. Công tác chuẩn bị đã hoàn tất, binh sĩ lần lượt lên thuyền, đội kỵ binh do Lý Bích dẫn đầu đã sớm xuất phát trước đó, còn lính thủy binh đánh bộ, và bộ binh thì lần lượt sóng vai nhau bước lên ván thuyền.

Số quân binh theo thuyền lần này là 5 vạn quân, để hội quân với Quốc Công Tiết Chế tập hợp lại quân đội để phản công.

Sông sài nước chảy xuôi về hạ nguồn, đưa đẩy đoàn thuyền cùng tiến về chiến trường nhanh chóng.

Hai bên sông là dân làng Thượng đứng chen chúc nhau đưa tiễn đoàn quân, những nhóc con tóc chỏm trái đào nghịch ngợm vui cười la hét, vì hiếm khi bọn chúng thấy khung cảnh náo nhiệt như vậy.

Người già, phụ nữ thì lặng lẽ chấm khăn lau nước mắt.

Chiến tranh sẽ không tránh khỏi thương vong chết chóc, chỉ có người ở lại mới thấu hiểu nỗi đau của lần ra đi này.

Tình quân dân như cá với nước, đã ba ngày nay dân chúng tụ họp gánh gồng, đội đầu thúng nia, cơ man không biết bao nhiêu là đồ ăn, lương thực đến tặng cho đoàn quân.

Thuyền vận chuyển thạch lương đã huy động đủ số lượng lương thảo cần thiết, nhưng vẫn không thể từ chối tấm lòng của nhân dân, nên cứ dùng dằng mãi Trương Duật cũng cho phép nhận.

Hắn đang đứng trên chiến thuyền chính, lớn gấp mười lần các chiến thuyền mộc chở binh sĩ, kế bên có chiếc trống da trâu cực to, xung quanh là giá nõ cỡ lớn chĩa ra hai bên vành đai.



Hôm nay, hắn mặt chiến giáp màu đồng, hai bên cổ tay là tấm thiết hộ thân hình trụ, phía bên ngoài là da thú dày.

Phía trong thắt lưng cất giấu dao găm. Mặt nạ, mũ đồng đều trang bị đầy đủ. Xuyên qua lớp nạ bạc là đôi mắt trầm lặng, u tịch lẫn uy mãnh.

Giờ lành đã đến, gió đêm đã bắt đầu thổi mạnh, tất cả các chiến thuyền sắp căng buồm nhổ neo.

Gia quyến vợ con,aq cha mẹ của những tướng ra trận cũng có mặt để đưa tiễn.

Mỗi gia đình tụ tập thành một nhóm nhỏ trò chuyện đủ cả nào là dặn dò, cầu chúc bình an xen lẫn tiếng khóc lóc ỉ ôi của mấy nữ nhân.

Trương Duật bần thần nhìn về hướng doanh trại ở phía xa xa, trong ánh đuốc sáng rực một hào quang màu vàng bao phủ con người hắn, đáy mắt như có một cơn sóng nước dập dìu khẽ động, toát lên một tâm sự nặng nề.

Trịnh Chiêu rũ mắt nhìn theo tầm mắt của hắn, mãi một lúc lâu mới dám hỏi

“Tướng quân, ngài nhìn gì vậy?”

Hắn lạnh nhạt cất lời “Người nhà!”

Trịnh Chiêu ho khan một tiếng “E hèm!”, rõ ràng hôm qua y còn nhận lệnh báo về phủ nói Phu nhân Trầm Hương không cần đến tiễn, nay lại có biểu tình nhớ nhung thương tiếc như vậy.

“ Tướng quân, ba năm trước ngài từng nói...” Y nghĩ gì đó lại im bặt rồi khẽ lén lút nhìn sang bên cạnh.

Trương Duật cũng không buồn nhìn hắn một lần, cả thân hình cao lớn trong bộ chiến giáp lạnh băng, cứ như một pho tượng đứng yên sừng sững, phát ra khí tức c.ường hãn làm người bên cạnh không thoát khỏi sự bức bách, sợ hãi.



Y mím môi câm lặng không dám nói thêm gì, nhưng thật sự y muốn gào thét lên “tố cáo” vị chủ tướng này một lần.

[ Rõ ràng là ngài từng khiển trách ta cái gì mà: Ra trận, Ta không quay đầu nhìn gia quyến... Còn nói đây là lần cuối cùng nhắc nhở ngươi. Ngài quên rồi sao Trương Duật tướng quân, Ngài thật mâu thuẫn! Trí nhớ của ngài bị làm sao vậy!]

Lúc này, một thuộc hạ khác bước đến chắp tay báo cáo .

“ Thưa tướng quân, hiện tại đã hoàn tất mọi công đoạn. Giờ lành đã đến, mời ngài đốt hương tế cờ, thuyền quân xuất trận!”

Lúc này, hắn thẳng người hít một hơi, thoát khỏi tất cả mọi suy nghĩ mông lung trong đầu.

Ánh mắt sắc bén, cùng toàn thân phát ra luồng khí tức kiêu hùng mạnh mẽ, từng bước di chuyển đến bàn tế, bắt đầu thắp hương đánh trống ba hồi báo hiệu toàn quân chính thức khởi hành.

Trong khi đó,

Võ Đông Nhiên đang trốn sau mấy thùng thuốc lớn trên thuyền của Quân Y.

Lúc tối, cô lén lén lút lút trốn khỏi trại doanh kỹ, vội chạy ra bến tàu tập hợp vào phía sau hàng của các y phu.

Mỗi một người lên thuyền sẽ đưa thẻ báo danh triệu tập, để tránh tình trạng binh sĩ đào ngũ, hay là có kẻ trà trộn lên thuyền.

Thẻ báo danh là cô lấy từ một y phu tên Lã Trọng trong phân khu, hắn không muốn ra trận, may mắn lại có cô nhận thay cái nhiệm vụ sinh tử lần này.

Cô lên thuyền trong trạng thái lo sợ thấp thỏm sợ bị Mộc Chân bắt gặp. Mãi cho đến khi thuyền nhổ neo đi thật xa, mới an tâm thở phào ra một hơi. Lại vô tình biết được Mộc Chân không có mặt trên thuyền, cô lúc này mới thất kinh biến sắc, nếu không có hắn thì phải làm sao đây?

Cô không thể tự ý vào lều chính nếu không có lệnh được!