Võ Đông Nhiên theo Trương Duật ở Vạn Kiếp một tháng, rồi lại hành quân vào Thanh Hóa, hiện tại quân đội nhà Trần đã được tập hợp lại, đang bước vào giai đoạn phản công.
Hắn hội quân liên tục bất kể ngày đêm, lều chính luôn có tin cấp báo từ các chiến trường khác truyền về.
Đèn trong lều không khi nào tắt, không khí căng thẳng bao trùm lấy quân doanh.
Cô không có cách nào tiếp cận hắn được, thuốc giải vẫn ở còn trong túi mà người cần được uống lại có vẻ không quan tâm đến bản thân.
Sở dĩ như vậy, vì thời gian này đang trong giai đoạn cơ mật, chỉ có y sư Thanh Cao và một số nhân vật cốt yếu mới được phép vào lều tướng quân, ai trái lệnh lập tức chém đầu.
Trương Duật ngày đêm xử lý quân vụ, họp bàn kế hoạch tác chiến, thỉnh thoảng cô thấy hắn xuất hiện ở cửa lều với dáng vẻ mệt mỏi.
Tình hình chiến trận có vẻ không được khả quan cho lắm, nghe phong thanh từ mấy y phu nói thì thầm mặt trận Nghệ - Thanh bị thất bại nặng nề, có hai tướng dưới trướng của Trương Duật tử trận.
An Tư công chúa bị đưa đi Thăng Long cầu thân với Thoát Hoan, để đổi lấy một hiệp ước đình chiến, tạm thời làm chậm bước tiến của địch. Nhưng đây cũng chính nỗi đau âm ỉ trong tim của mỗi một người dân Đại Việt.
Càng tăng thêm sự nôn nóng, bức bách muốn đánh đuổi giặc Nguyên ra khỏi nước nhà.
Trong lều chỉ huy giữa canh ba, ánh đèn vàng vọt nồng đậm mùi dầu lạc bị đốt cháy, sợi bấc đèn liên tục được nô dịch vào thay, các tướng chỉ huy vẫn trong trạng thái tỉnh táo.
Trương Duật nhìn địa đồ rồi từ từ ngước mặt lên, đôi mắt hằn lên từng tia máu đỏ li ti, nhưng phong thái vẫn cao lãnh toát ra một tia hung quang mãnh liệt.
“Nhất định, không để Toa Đô kéo quân ra Bắc tập hợp quân lực với Thoát Hoan, phải phá tan gọng kìm này, nếu bị kẹp lại ở giữa, Đại Việt ta “vạn kiếp bất phục”, toàn quân sẽ chết không toàn thây, trận này ta sẽ trực tiếp lãnh binh chặn đường.”
Phó Tướng Trần Thông và một số tướng khác cũng đồng loạt lên tiếng đồng ý.
“ Tướng quân, chúng tướng xin đồng lòng cùng ngài ra trận tử chiến trận này|!”
Trương Duật gật đầu, hắn trầm tư gõ ngón trõ lên mặt địa đồ một hồi, sau đó kết thúc dòng suy nghĩ bằng một giọng nói tràn đầy uy lực.
“ Hiện tại ta đã thông qua ý của Quốc Công Tiết Chế, ngay khi có thánh chỉ của bệ hạ ban xuống, toàn quân tập hợp đón đầu Toa Đô ở bến Hàm Tử.”
Một khi Trương Duật đã xin chỉ thị thì gần như cầm chắc sẽ được Hoàng đế thông qua, trận chiến chắc chắn sẽ diễn ra.
“ Tuân mệnh!”
Lúc này hắn một lần nữa nhìn từng mặt các chỉ huy đang họp quân, cao giọng nói với thần khí lãnh đạm phong vân
“ Trận này, bằng mọi giá phải thắng. Nếu không, cái giá phải trả là hàng vạn dân chúng lầm than, Đại Việt muôn kiếp làm nô làm cho phương Bắc. Các ngươi nhớ kỹ, chỉ cho phép chết trên lưng ngựa chứ không được phép đầu hàng. Rõ chưa?”
“ Thưa rõ!”
...
“ Thưa rõ!”
Từng tướng lĩnh đứng dậy bày tỏ quyết tâm cho trận chiến lần này, chắp tay cung kính thi hành quân lễ với hắn, từng chữ phát ra từ miệng như một lời thề với quyết tâm sôi trào.
....
Sau khi nhận được chỉ thị từ vua Trần, Trương Duật chính thức dẫn binh bày bố trận địa Hàm Tử.
Ngay trong đêm, có Mật thám báo tin về, thuyền của Toa Đô sắp đổ bộ. Chiến sự chỉ còn được tính bằng từng canh giờ, trước khi ra trận Trương Duật bất ngờ phán xử một chuyện: Quân đào ngũ.
Võ Đông Nhiên đứng từ xa chứng kiến một màn tra tấn khốc liệt từ đội Cung chiến trường với mười binh sĩ.
Tất cả đều bị trói trên trụ cao, duy nhất một kẻ cầm đầu bị quỳ trước một đống lửa lớn giữa doanh trại.
Cô đứng ở phía sau cùng của nhóm người đội Quân Y, tầm mắt vừa vặn rơi vào cái người ở phía trước. Người mà cả đời này cô không dám đến gần, chỉ âm thầm đứng từ một góc khuất để nhìn.
Trương Duật đang đứng uy nguy cao lãnh trên đài, bộ chiến giáp của hắn trở nên sáng rực phản chiếu ánh lửa, xung quanh tỏa ra một luồng hào quang của bậc anh hùng.
Âm thanh rền rền của một vị phó tướng vang lên “Tội binh đào ngũ xử chém trước toàn doanh, kẻ cầm đầu phải chịu hình phạt đầu treo trước cổng doanh để lấy đó làm gương. Nay trước thềm chiến trận, để củng cố lòng quân, thi hành án ngay trong đêm.”
Ngay lập tức, lệnh được thi hành, không khí xung quanh im phăng phắc như tờ, toàn doanh trại chính không có lấy một âm thanh, mười lưỡi đao sáng choang vung lên chém mạnh xuống. Mười cái đầu rơi xuống cùng máu tươi xối xả thấm đẫm mặt đất.
Cả ngườiTrương Duật lạnh lùng, bước từng bước xuống đài, đứng trước toàn quân lớn giọng cất lời
“ Đây là kết cục của những kẻ đào binh, đất nước lâm nguy trốn tránh sợ hãi giặc ngoại xâm chính là không xứng làm con dân Đại Việt. Còn đáng hận hơn nữa, nghe lời xúi giục của tình báo Đại Nguyên kích động trốn trại thì đây chính là kết cục của các ngươi. Nên nhớ, kẻ nào dám bỏ chạy trong trận chiến, ta sẽ không bao giờ tha thứ. Nhìn mười cái đầu rơi dưới đất này mà làm gương!”