Tử Thần Dịu Dàng

Chương 142: Không thể giả vờ được nữa, hắn hạ màn!



Trương Duật mang theo 5 tướng giỏi nhất của Đại Việt lúc bấy giờ cùng năm vạn quân tổng tiến công chiến trường Hàm Tử.

Vết thương trên cơ thể hắn vẫn còn đau, thuốc giải đã ngưng mấy tháng nay.

Hiện tại, thứ vẫn còn duy trì hoàn hảo nhất trong hắn chính là cái đầu tinh anh.

Hắn đã bày binh bố trận, tạo ra một cái bẫy hoàn hảo để đón địch.

Bến sông rộng lớn, gió thổi lồng lộng, ẩn bên trong đám lau sậy được bố trí súng bắn đá, cung thủ cỡ lớn.

Hai bên sông Hồng là vô số bẫy rập hầm chông, tạo ra thế trận thiên la địa võng vô cùng hoàn mỹ.

Hơn năm vạn quân đang trong trạng thái hừng hực khí thế chờ đợi quân địch cập bến

Hắn ngồi trên lưng ngựa ở vị trí đầu hàng, đón đầu ngọn gió nóng hừng hực của mùa hè.

Đôi mắt của hắn như một con chiến lang đang săn mồi, quét qua một lượt tất cả địa hình bày trận.

Lần này chính là trận tử chiến với chiến tướng số một Mông Cổ -Toa Đô, hắn biết sẽ hết sức nguy hiểm và gian nan.

Trước kia hắn không bao giờ có chút gợn sóng trong lòng khi ra trận, cái chết không bao giờ là nỗi sợ với hắn, nhưng lần này thì hắn có một sự quyết tâm cháy bỏng, hắn thật sự muốn quay trở về.

Lòng hắn chợt nhớ đến Võ Đông Nhiên, người con gái đang ẩn thân trong đội quân y ở Kỳ Cấp.

Đúng lúc này, hắn khẽ động tâm lơ là chiến trường phía trước một chút, hắn tự nhủ hắn sẽ thoát ra nhanh thôi.

Điều tối kỵ nhất của một vị chỉ huy, chính là bị phân tâm hay vướng bận.

Nhưng hôm nay, hắn lại không khống chế được mình, ánh mắt hắn chợt dừng lại trong đội ngũ y sư chiến trường ở phía sau cùng.

Bỗng dưng, Trương Duật thất kinh bát đảo, trong con ngươi của hắn in rõ một thân ảnh.

Đông Đông!

Mắt hắn mở lớn, toàn thân chấn động, bất giác tứ chi trở nên tê liệt như bị ngâm dưới hầm băng lạnh giá.

Hắn chắc chắn người đó là cô, một khuôn mặt bị che giấu dưới lớp khăn ngụy trang, nhưng ánh mắt ấy làm sao hắn có thể nhận nhầm được.

Dáng vẻ nhỏ bé đứng kế bên nhiều binh sĩ cao lớn lại càng thêm nổi bật.

Trương Duật cho ngựa xoay lại, ngược hướng gió nhìn cô, rồi lại nhìn phía xa xa là đoàn thuyền địch đang sắp cập bến.

Ánh mắt hắn ngưng trọng, nổi lên tia máu đỏ, càng làm cho hắn trở nên dữ tợn hơn ngày thường.

Hắn không ngờ... cô lại cả gan đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió này!

Trương Duật nhìn sang Lý Bích bên cạnh, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo mấy phần



“ Lão Nhị, ta phải làm sao đây? Võ Đông Nhiên lén lút theo ta xuất trận.”

Lý Bích nghe xong cũng hoang mang không kém, y nhìn một lượt sang đội ngũ quân y ở phía xa.

“ Ta không thấy rõ, quân y đang ẩn thân sao ngài thấy được!”

Trương Duật không trả lời y, hắn bỗng nói gấp.

“Ta phải quay lại!”

Lý Bích gầm lên

“ Không được, Ngài là tướng tiên phong! Nếu rời bỏ đội hình, lòng quân hoang mang sẽ gây tổn hại nghiêm trọng như thế nào ngài có biết không?”

Thuyền địch càng lúc càng tiến sát, hơn 1000 chiến thuyền trang bị súng thần công, súng bắn đá, cung thủ đều đã sẵn sàng nghênh chiến với khí thế bức người.

Gió sông nổi lên, cuốn theo cát bụi và hơi nước ẩm bay ngập tràn trong không khí, thần kinh của toàn quân đang căng như dây đàn.

Nhưng đầu óc Trương Duật lúc này lại đang chia hai sự chú ý, một trước một sau, bên nào cũng rất quan trọng với hắn.

“ Ta phải quay lại!”

Lý Bích thất kinh, y vẫn là người lý trí nhất trong hoàn cảnh này, y quyết tâm cản Trương Duật lại.

“Trương Duật , nếu ngài dám quay lại, ta khẳng định sẽ cho ngài ra Viện Hình Luật Quân Đội chịu tội. Ngài bĩnh tĩnh lại đi, lúc này không thể phân tâm.”

“ Ta nhất định phải quay lại.” Hắn đăm đăm nhìn về phía Lý Bích khẳng định.

"Ngươi thay ta cầm cờ lệnh!"

Lý Bích tiếp tục cảnh báo, thái độ rất quyết liệt.

“ Ngài vừa chém đầu lính đào ngũ, làm sao có thể dẫn nàng ấy đi trước mặt quân lính? Võ Đông Nhiên là quân y, nàng ấy biết mình phải làm gì!”

Lý Bích chưa kịp nói thêm lời nào nữa, Trương Duật đã thúc ngựa chạy ngược lại chiến tuyến, xông thẳng đến vị trí của Võ Đông Nhiên, chỉ để lại một câu nói.

“ Ta sẽ trở về trước khi thuyền giặc đến!”

Ngựa chiến xé gió lao đi!

Hắn đang tức giận vô cùng! Xen lẫn vào đó là một cảm giác sợ hãi bủa vây, cảnh đầu rơi máu cháy chảy của chiến trường lại hiện ra trong đầu.

Hắn có thể trải qua trăm ngàn trận địa ác liệt nhất, tàn khốc nhất mà không mảy may có một chút dao động, nhưng nếu trận địa ấy có Võ Đông Nhiên hắn không thể nào giữ bình tĩnh được.

Lúc này, Võ Đông Nhiên cảm thấy có điều bất thường khi thân ảnh một người một ngựa kia, tiến lai càng lúc càng gần, đến khi không thể cứu vãn được nữa, cô mới sửng sốt nhìn ra vị tướng dẫn binh kia đang nhắm đến vị trí của mình lao đến. Là Trương Duật!



Trương Duật nhảy phắt xuống ngựa, chạy ào đến chỗ của cô trước con mắt sửng sốt của đội quân Y.

Hắn kéo mạnh cô vào một bụi rậm, ẩn sau lớp mặt nạ là đôi mắt đỏ ngầu hung tợn, hắn không muốn xuất hiện trước cô như thế này, nhưng tình huống gấp rút hắn không có sự lựa chọn.

Toàn thân cô theo lực kéo của Trương Duật, mà ngã nhào vào trong lòng hắn, chính xác là hắn đã nghiêng người đỡ lấy cô.

Trong lúc cô thất thần, lẫn kinh ngạc vì sự xuất hiện đột ngột này, thì Trương Duật rất nhanh cất lời, giọng hắn thâm trầm xen lẫn một phần giận dữ, chín phần bất an.

“ Võ Đông Nhiên! Nàng đừng nói gì cả, chỉ cần nghe ta thôi...”

Cô còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã nắm lấy bả vai cô thật chặt, ánh mắt xuyên qua lớp mặt nạ bạc kia dừng lại trên mặt cô, giọng nói cực gấp rút, xen lẫn hơi thở nóng bỏng.

“ Nghe kỹ lời ta... Lần này không giống với những trận đánh nhỏ như trước kia ở Kỳ Cấp, quân địch rất đông. Lúc địch bắn tên, sẽ rất nhiều mũi nhọn lao ra cùng lúc, lực sát thương tụ họp, nàng là nữ nhân, tay yếu sẽ không chống đỡ nổi, đừng đối đầu trực diện. Lấy khiên che nghiêng, hạn chế cùng lúc tên bắn vào. Né được mũi nào hay mũi đó. Nhớ! Cầm chắc lá chắn! Nàng đừng sợ, sợ sẽ run tay, sẽ rớt lá chắn.”

Nói đên đây, giọng hắn rất khác lạ, có lẫn một chút run run. Cô chưa từng thấy Trương Duật mất bình tĩnh như vậy.

Lúc này, Võ Đông Nhiên không thể nói gì, ngoài việc tập trung tiếp nhận tất cả lời hắn nói.

Trương Duật nuốt nước bọt, rồi nói rất nhanh:

“Lúc địch lao đến, nếu không giết được chúng, thì đừng giả chết, nàng nằm xuống sẽ bị ngựa giẫm lên, tử vong là chắc chắn. Quay ngược lại bỏ chạy, nhớ cho ta... nhất định phải chạy hướng ngược lại! Phải lo cho bản thân trước. Giết giặc là chuyện của ta! Bảo vệ tính mạng là trách nhiệm của nàng!”

" Nghe chưa?"

Cô nhất thời im lặng, miệng bỗng á khẩu không thốt nên lời.

" Rõ không! Nói!" Hắn quát lên, giọng điệu căng thẳng vô cùng.

Thanh âm khàn khàn, lớn giọng khiến cô bừng tỉnh, thoát ra khỏi cơn sửng sốt vừa rồi, vội vô thức gật đầu. Môi vẫn không hé nổi một chút nào.

Bỗng cô cảm thấy có chút tủi thân, vừa rồi hắn vừa quát cô sao?

Sau bao năm gặp lại, hắn lại vẫn thói cũ, cục cằn thô lỗ với cô!

Mắt cô khẽ chớp một cái. Trương Duật nhìn cô vành mắt phiếm hồng, có vẻ bị hắn dọa sợ rồi!

Tim hắn bỗng bị cái gì đó cào một cái, nhói lên!

Hắn ngưng lại trong chớp nhoáng, ngay sau đó... cúi xuống hôn phớt má cô, một nụ hôn nhẹ nhàng vừa khẩn cấp. Hắn sau đó đã ngay lập tức đã đứng lên.

Vừa rồi, chỉ là muốn dỗ dành cô một chút!

Một sự tiếp xúc thông qua tấm vải che mặt nhanh đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, lại gây ra sức chấn động kinh hồn cho đầu óc của cô.

Toàn thân Võ Đông Nhiên lúc này lạnh toát vì sự việc quá bất ngờ này, chân tay cô hoàn toàn không có phản ứng, cả một bên má vừa bị hắn hôn cũng trở nên mất cảm giác.

Đến lúc cô có phản ứng thì ngựa của hắn đã lao đi, để lại một khoảng bụi mù mịt.