Tử Thần Dịu Dàng

Chương 155: Nỗi lòng hậu phương.



Một buổi chiều nọ, trong cái nắng chói chang của ngày hè nóng bức, Võ Đông Nhiên đang phơi thuốc ở bến sông thì nghe mõ vang lên liên tục.

Lúc cô hớt ha hớt hải chạy về tập hợp, thì nhận tin của kỵ binh truyền về trận Chương Dương đã toàn thắng.

Sau ba ngày vây thành Thăng Long thì quân nhà Trần dưới sự chỉ huy của Chiêu Minh Vương Trần Quang Khải và Thống Soái Trương Duật đồng chỉ huy cùng ba tướng Trần Thông, Nguyễn Khả Lạp và Nguyễn Truyền tổng tấn công, chính thức giành lại thành Thăng Long.

Trong doanh trại liên tục đánh trống phất cờ, ăn mừng tin thắng trận.

Dân chúng xung quanh vỡ òa vui mừng, trong mười mấy dặm xung quanh các làng xã, nhân dân đốt lửa suốt đêm soi sáng cho quân sĩ quay về.

Võ Đông Nhiên không giống như bao người hân hoan cười nói, cô cũng biết tại sao mình lại không thể vui được.

Đã mười ngày trôi qua, quân đoàn của các doanh đều bắt đầu trở về trấn thủ ải của mình.

Nơi Doanh dã chiến Thị Cầu là điểm tập trung chữa trị lẫn dừng chân của các quân đoàn trước khi hành quân trở về, nên ở đây đông đúc và nhộn nhịp không khí chiến thắng hơn bao giờ hết.

Tại sao các tướng chỉ huy khác đều đã dẫn binh trở về, nhưng Trương Duật vẫn mãi không thấy tin tức!

Cô lại nghe phong thanh có vị tướng nòng cốt trong trận sông Như Nguyệt đã tử trận, nhưng đến hiện tại tin tức người ấy là ai vẫn bị giấu kín như bưng.

Mãi đến khi một đoàn kiệu người ngựa gia quyến của các chiến tướng đến chung vui ở Thị Cầu, Võ Đông Nhiên thấy có cả vị phu nhân Trầm Hương nhà Trương Duật.

Cô mới lén lút tiếp cận một nô tỳ của phủ Thượng Thư để hỏi thăm, thì biết được quả thật phu nhân Trầm Hương cũng đang lo lắng vì không có tin tức của hắn.

Cô lanh miệng lanh tay, tặng cho nô tỳ đó nhiều son phấn và hoàn đơn hồi xuân cô chế ra để làm thân, người ấy cũng chịu nói vài thông tin.



Nô tỳ ấy nói thì thầm với cô:

“Ta nói cho cậu cho nghe, có người bảo tướng quân gặp chuyện rồi. Nên phu nhân nhà ta mới đến tận nơi này. Cả Ngũ Lão tướng quân cũng chưa trở về, quận chúa Anh Nguyên khóc lóc mấy hôm nay. Quận chúa biên thư hỏi cha mình (*) thì ngài hồi đáp chỉ vỏn vẹn một câu “thiên cơ không thể tiết lộ”. Quận chúa rất thân với phu nhân nhà ta, nên tin này là đích thân người kể lại.”

(*) Cha của Anh Nguyên là Quốc Công Tiết Chế Hưng Đạo Vương.

Võ Đông Nhiên nghe xong mà đờ đẫn cả người, chân tay mất đi cảm giác, cổ họng nghèn ngẹn nhưng vẫn cố nén lòng mà hỏi tiếp.

“ Tại sao lại giấu tin tức này?”

Nô tỳ đó liếc mấy lượt xung quanh

“ Hai vị chiến tướng hàng đầu của Đại Việt gặp chuyện, quân Nguyên còn chưa ra khỏi lãnh thổ. Nếu nghe tin đó đó truyền ra, chẳng phải sẽ biết quân đội Đại Việt ta bị mất hai cánh tay trái phải hay sao? Lúc đó có khi bọn chúng sẽ quay ngược lại cắn chúng ta một nhát nữa thì... ”

“ Thôi, thôi... ta chỉ là nghe người làm trong phủ nói bậy bạ... ta chưa chứng thực. Cậu cũng đừng nhiều chuyện đồn đại lung tung kẻo mất đầu, lại liên lụy ta.”

Lúc đó Võ Đông Nhiên mới hoàn hồn trở lại, cười gượng đáp một câu để người nọ yên lòng.

“Chị yên tâm, ta là nô dịch nhỏ nhoi, chỉ là nhiều chuyện một chút. Mạng chỉ có một, không ngu dại nói lời xàm ngôn đâu!”

Khi bóng nô tỳ ấy biến mất, cô mới lảo đảo dựa vào một thân cây gần đó rồi quỵ xuống.

Đã một thời gian rồi, cô không nhận được thư nữa, tin tức của hắn cũng bị phong tỏa.



Tại sao, người ra đi vô tâm vô tức, mà kẻ ở lại khổ sở triền miên như thế này.

....

Trong một tán trại chính của chủ tướng ở Vạn Kiếp,

Tiết công tiết chế Hưng Đạo Vương ngồi ở vị trí thượng tọa thống lĩnh, phía dưới là hai bên các chiến tướng nòng cốt phân cấp bậc từ cao đến thấp. Trương Duật và Phạm Ngũ Lão ngồi ở hàng đầu tiên.

“ Bẩm Quốc Công, Quân Thoát Hoan tháo chạy đến Sông Như Nguyệt thì bị Hoài Văn Hầu chặn đánh, quân địch thua tan tác tiêu hao hơn phân nửa lực lượng, nhưng Hoài Văn Hầu đã tử trận. Tin tức vẫn chưa được công bố!”

Tin tức từ người đưa tin khiến cả Quốc công lẫn các tướng lĩnh đều bàng hoàng.

“ Quốc Toản tuổi trẻ tài cao nhưng thọ mệnh ngắn! Thật đáng tiếc! Nó không được nhìn thấy thời khắc đất nước ca khúc khải hoàn rồi!”

Một bầu không khí tang tóc bao trùm tất cả mọi người.

Trương Duật căm phẫn nén đau thương, ánh mắt sắc bén nhìn vào thanh đao bên cạnh. Sau đó hắn nói:

“ Bẩm Quốc Công, Thoát Hoan chắc chắn sẽ vượt sông sang Kiếp Bạc để trốn thoát. Thuộc hạ đề nghị dẫn kỵ binh và tượng binh truy sát trên bờ. Đồng thời, phái Yết kiêu cho thủy binh trà trộn vào làng chài bên sông canh phòng. Chỉ cần Thoát Hoan xuất hiện là đánh úp ngay, không cho hắn một con đường lùi.”

Quốc Công vuốt râu gật đầu đồng ý.

“ Lệnh cho Hưng Võ Vương Nguyễn và Hưng Hiếu Vương Uý canh gác biên giới phía Bắc cẩn thận! Trương Duật và Phạm Ngũ Lão phối hợp để trực tiếp truy bắt Trấn Nam Vương Thoát Hoan.”

Phạm Ngũ Lão và Trương Duật đồng thanh “Tuân mệnh!”