Tử Thần Dịu Dàng

Chương 156: Chiến tranh kết thúc.



Trương Duật ngồi lại với Phạm Ngũ Lão trong lán trại riêng.

Phạm Ngũ Lão đặt cốc trà xuống bàn, vẻ mặt trầm tư lo lắng

“ Duật! Nhất định lần này ta phải lập được công để cưới Anh Nguyên. Dù đổi mạng cũng phải giết bằng được Thoát Hoan. Ngươi đánh cánh tả, ta cánh hữu. Dồn ép hắn vào đường cùng, nhưng nhất định cái đầu của hắn phải để ta lấy.”

Trương Duật vỗ vai Ngũ Lão đồng tình, hắn cười cười cất lời:

“Sính lễ là đầu của Thoát Hoan sao?”

“ Đúng! Ngươi cũng có một thỉnh cầu cho riêng mình phải không?”

Trương Duật cúi đầu, tâm trạng cũng chùn xuống không kém Ngũ Lão.

“ Ta cầu bãi án.”

“ Án gì?”

“ Án phản quốc.”

Ngũ Lão thất kinh, y nhìn trước nhìn sau mấy hồi, ngữ điệu lén lút hỏi:

“ Ngươi có bị làm sao không? Đại Việt ta từ ngày lập quốc đến nay có hai tội không thể tha. Đối với gia đạo là tội thông d.âm, đối xã tắc là tội phản quốc. Nhất định phải chết, thiên tử phạm tội xử như thứ dân. Ngươi không thấy tấm gương Trần Chính sao, hắn bị trục xuất khỏi Hoàng thất, vì là người hoàng gia nên giữ lại được cái mạng. Nhưng hiện giờ sống không bằng chết. Ngươi dám kháng thánh lệnh toàn dân để cầu xin án phản quốc. Ngươi điên rồi!”

“Ta không điên. Nhất định phải bãi án, ta sẽ kháng lên Thượng Thư Thẩm Hình Viện, nếu Thẩm Hình Viện không bãi ta kháng lên đến Thái Thượng Hoàng.” Trương Duật bỗng lớn giọng, thái đội kiên quyết với ý định của mình, đến nỗi chén trà trong tay hắn vỡ toang ra, trà nóng đổ lên da, làm tay hắn ửng đỏ một mảng.

Phạm Ngũ Lão giật mình, nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Không ngờ một kẻ tâm lạnh như băng như Trương Duật cũng có lúc kích động như vậy.

“ Người đó có tội không?” Ngũ Lão ôn tồn hỏi.



“ Là Phụ thân có tội.”

“ Không được. Hắn nằm trong phạm vi ba đời rồi! Không thể khoan thứ tội nghiệt này. Không phải án oan, ngươi lấy cái gì kháng án.”

“ Nhưng nàng không có tội...” Trương Duật nhìn Phạm Ngũ Lão với cặp mắt đỏ ngầu nổi đầy tia máu.

Lúc này Ngũ Lão mới ngã ngửa ra, y há hốc, như không thể tin vào mắt mình

“ Vì nữ nhân sao?”

“ Nàng là vợ ta.”

“ Ôi trời ơi! Duật ơi là Duật! Ngươi có phải thiếu ngủ nhiều ngày nên đầu óc nhún nước rồi không? Người ấy đã chết rồi, ngươi còn kháng án cái gì!” Ngũ Lão lúc này ôm đầu sửng sốt nhìn Trương Duật như một kẻ điên vừa phát bệnh.

Trương Duật không có biểu hiện gì, hắn bắt đầu kể cho Ngũ Lão nghe bí mật của mình.

Kể xong, hắn bỗng ngồi thẳng dậy, nhìn Ngũ Lão bằng ánh mắt thâm trầm và tràn đầy sự tín nhiệm. Hắn rót trà ra một cái cốc mới, sau đó chân thành nói:

“Ngũ Lão, ta và ngươi đều là học trò của Thầy. Tuy ta vào quân trước ngươi, là cấp chỉ huy của ngươi. Nhưng ta xem luôn ngươi là bạn đồng môn chí cốt, ngươi nhất định phải giúp ta một chuyện, nếu sau trận này, ta kháng án cho nàng. Thành thì không nói, nếu bại sẽ chọc giận đến Thái Thượng Hoàng. Lúc đó, bằng mọi giá ngươi phải giúp ta dẫn nàng cao chạy xa bay, đưa nàng ấy đến nơi thâm sơn cùng cốc ổn định chỗ ở. Xem như là lời thỉnh cầu đầu tiên cũng là cuối cùng ta nhờ ngươi.”

Không đợi Ngũ Lão nói thêm, Trương Duật trịnh trọng dâng trà trước mặt y, rồi uống cạn. Hành động này khiến y kinh ngạc, nhất thời hơi luống cuống không biết nên chấp thuận hay từ chối.

Mãi một lúc lâu sau,

“Trương Duật à, sao ngươi lại đưa củ khoai nóng này cho ta rồi! Thế ngươi đã nói với Lão Nhị chưa? Hắn phản ứng thế nào?”

Trương Duật cười nhạt, khom người một tay chống gối nhìn về phía cửa lều

“Tất nhiên, sau khi hắn nghe ta nói sẽ đấm vào mồm ta, rồi bằng mọi giá trói ta lại rồi.”

Ngũ Lão không thể cười nổi với lời nói đùa này của Trương Duật, nhưng y có thể tưởng tượng được Lão Nhị sẽ làm giống như vậy.



“ Chuyện này để sau hẵn nói được không? Để ta suy nghĩ đã.”

“ Được, ngươi cứ suy nghĩ bao lâu tùy thích, nhưng nên nhớ: Phải chấp thuận lời thỉnh cầu của ta!”

Nói xong Trương Duật đứng dậy bỏ ra khỏi lều, để lại Ngũ Lão nói vọng theo, ngữ điệu ghét bỏ.

“ Này! Thỉnh cầu cái đầu ngươi. Cái này là ép buộc mà...”

....

Đúng như dự tính của Quốc Công Tiết Chế, Thoát Hoan điên cuồng dẫn tàn binh chạy về nước.

Trương Duật theo kế hoạch đã bàn trước với Phạm Ngũ Lão trận này hai cánh tả hữu với hai nhiệm vụ khác nhau.

Ngũ Lão truy sát giết Thoát Hoan, Trương Duật giải quyết toàn bộ các tướng lĩnh còn lại.

Quân Nguyên vượt sông Sách, bắt cầu phao để qua, nhưng bị quân Trương Duật bắn phá cầu dẫn đến lính Mông Cổ quanh năm trên lưng ngựa ở thảo nguyên gặp sông nước chết đuối nhiều vô kể, giãy dụa ầm ĩ một khúc sông, cuối cùng xác chìm đen đặc dưới đáy sông Sách.

Đuổi đến Vĩnh Bình, Trương Duật cho tượng binh ra chinh phạt, giẫm nát ngựa chiến lẫn binh lính tháo chạy, thế trận máu me thấm đẫm mặt đất của vùng rừng núi này.

Khi sắp sửa đến biên giới, Trương Duật thét lớn gọi Ngũ Lão

“Ta dọn đường cho ngươI, mau đuổi theo Thoát Hoan!”

Ngũ Lão phóng ngựa mang theo cung tiễn lao đi.

Cuối cùng, phó tướng Lý Hằng, A Bát Xích trực tiếp ra ngăn cản cầm chân Trương Duật nhưng bị Trương Duật hạ tiễn bắn chết trên đường chạy về nước.

Cuộc rượt đuổi của Ngũ Lão và Thoát Hoan kéo dài hơn ba trăm dặm, nhưng Thoát Hoan trà trộn vào quân lính trốn thoát, sau đó nhờ vào ngựa chiến Mông Cổ có tốc độ nhanh vượt trội mà bầm dập một thân tàn ma dại thoát sang biên giới đến ải Tư Minh – Đại Nguyên.