Tử Thần Dịu Dàng

Chương 157: Người tử trận



Ngày hôm đó, một chiều tối tháng sáu oi bức, khi mặt trời đã lặn ở đằng tây, nền trời chỉ còn loang lổ những vệt sáng sót lại.

Võ Đông Nhiên ngồi cạnh sông Cầu giặt quần áo, bị mấy thiếu nữ làng bên cũng đang tắm gội bên sông trêu chọc, vốn dĩ Bình Sa trong mắt của thiếu nữ là một thứ gì đó không tốt lành cho lắm.

Nô dịch Bình Sa đã không có địa vị, lại lầm lì ít nói, thân thể nhỏ bé như đàn bà, làn da đen đúa xấu xí.

Tất nhiên cô không thể nằm trong tầm mắt của mấy thiếu nữ ở đây, chỉ là đối tượng để mấy cô trêu chọc giải khuây mà thôi.

Cô cũng không muốn đáp trả, mặc kệ họ ò ơi tạt nước mà lẳng lặng lên bờ đi về doanh.

Vừa về đến doanh thì trời cũng tối hẳn, đèn đuốc cổng doanh đã nổi lên. Trong không khí lại nồng nặc mùi dầu lạc bị cháy, làn khói xám xanh mờ mờ lan dần tỏ ra khắp nơi.

Mõ kêu dồn dập! Tù và ù ù vang lên!

Quân gác cổng chạy ra đứng xếp thàng hàng hai bên, nghênh đón đoàn quân cuối cùng trở về.

Họ mang theo rất nhiều thi thể phủ chiếu manh được đặt trên các cán gỗ, mỗi cán có hai lính trước sau khênh vào.

Hàng trăm cỗ thi thể được đưa về, phía sau là hàng tướng chỉ huy trên ngựa lần lượt đi vào. Toàn doanh ngập tràn không khí tan thương chết chóc.

Võ Đông Nhiên đứng từ xa, mắt nhìn chằm chằm vào cổng doanh, cứ chờ mãi chờ mãi ngóng trông một bóng hình.

Có tiếng khóc tấm tức, lẫn gào thét vang lên ở khu tập kết thi thể. Đây là những tướng lẫn đội trưởng bị tử trận, được ưu tiên đưa về doanh thực hiện nghi lễ, sau đó người nhà đón rước về quê nhà.

Khu tập kết thi thể là bãi đất trống phía sau quân doanh, có vài lính canh gác ở bên ngoài cổng. Đèn đuốc sáng trưng mãi đến đêm khuya, bóng người thưa dần rồi yên ắng hẳn.

Võ Đông Nhiên cả một chiều không uống nổi một ngụm nước, cứ ngồi trong xó bếp nấu thuốc thẩn thờ nhìn ra bờ sông.

Cô cũng không dám nhìn về phía cổng doanh nữa, càng không dám đến bãi đất trống kia. Cô đang sợ điều mình lo sợ sẽ đến, nếu điều ấy xảy ra từ nay cô sẽ sống ra sao đây?

Đến khi qua giờ sửu, xung quanh chỉ còn lại tiếng ếch, nhái kêu rộn rã ở phía bờ sông. Cô mới lửng thửng bước đi trong vô thức đến nơi đó.



Mùi hương khói lẫn tử khí bắt đầu bốc lên xộc vào mũi, đi qua một toán lính canh đang lén lút ngồi đánh bài trong bóng tối.

Thấy có người đi tới, bọn chúng chán ghét vì bị làm phiền nên giọng điệu gắt gỏng hỏi

“Nô kia! Đêm khuya khoắt ngươi đi đâu?”

Võ Đông Nhiên mặt mày tái xanh, ánh mắt vô hồn trống rỗng nhìn bọn chúng, cô vân vê vạt áo, giọng nói lạc hẳn đi:

“Mấy đại nhân cho ta hỏi, mấy ngài có thấy tướng... tướng... Duật ... có... trong đó không?” Cô uất nghẹn lại, trong câu nói xen lẫn giọng mũi khàn khàn, lời nói ra không biết mấy kẻ đó có nghe rõ hay không.

Cô vừa sợ vừa lo nhỡ lời nói ra, lại nhận được đáp án không muốn nghe thì biết phải làm sao. Tim cô lúc này như bị một tảng đá đè lên, nặng nề đau đớn.

Còn chưa nghe cô nói hết câu, thì một tên trong nhóm lính đã quát vào mặt:

“Từ khi nào một nô dịch thấp hèn lại cả gan đứng chỗ này hỏi này hỏi nọ? Nhiệm vụ của ngươi là gì? Cút! Trước khi ông đây chém chết cả họ nhà ngươi. Chém luôn cha mẹ ngươi!”

Võ Đông Nhiên hơi há miệng thất thần sau đó là giận dữ trừng mắt lên nhìn kẻ phát ra câu nói vừa rồi. Hắn dám nhắc đến đại kị trong lòng cô, cả đời này cô có thể chịu đủ mọi sự sỉ nhục nhưng tuyệt đối không được động đến người nhà của cô.

Sẵn tâm trạng đang bi thương bị kìm nén, cô xông đến nắm lấy cổ hắn, giơ tay cho hắn một cái tát. Mắt cô long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ hách dịch trước mặt.

Tên lính canh nào có chịu để một nô dịch đánh dễ dàng như vậy, liền vung một gậy côn lên rồi giáng xuống người cô, vừa đánh vừa chửi:

“Con chó nhà ngươi!”

“Muốn hỏi chứ gì?”

“Hỏi này! Hỏi này!” Mỗi một câu là một cú đánh giáng xuống.

Võ Đông Nhiên chịu đau nằm quằn quại dưới đất không rên không la, mắt đỏ lên chỉ nhìn xoáy vào kẻ đánh mình đầy phẫn hận.

“Cần tìm người đúng không? Hắn chết rồi! Ở trong khu thi thể ấy, vào đó mà tìm. Loại như hạ đẳng như ngươi mà dám nhận người thân thích gì với mấy vị trong đó sao? Ti tiện, dơ bẩn! Đánh ngươi chỉ tổ bẩn tay ta.”



Bị mấy người xung quanh can ngăn, hắn cũng dừng lại, thét lên “Cút!”

Âm thanh mắng chửi vang vọng trong đêm, làm Trịnh Chiêu đang đi tuần tra từ phía xa chú ý, y thấy một nô dịch bị đánh, nhìn hơi quen mắt, vì quá tối cũng không nhìn rõ cho lắm. Y từ từ đi tới xem sự tình.

Võ Đông Nhiên nghe lời kẻ đó nói xong, cũng không còn để ý đến lời chửi bới vừa rồi, vội lao vào bãi đất phía sau.

Cô nhào đến từng cán tre đặt thi hài, giở từng manh chiếu lên, từng manh, từng manh, lệ tuôn ướt đẫm cả khuôn mặt.

Trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đuốc dầu, mặt cô dính bùn đất lẫn với vết thương còn chảy máu, vừa lem luốc bột Cửu Tang với nước mắt, đen đen trắng thật khó coi.

Hơn một trăm thi hài nằm xếp hàng dài chờ cô lần lượt xốc lên.

Đi một đoạn thân thể lại bị ngã một lần, dường như tứ chi đã không còn nghe theo lời của cô nữa. Cô cảm thấy thật lạnh, lạnh từ tim lạnh ra.

Thời gian trôi qua thật lâu mà vẫn chưa xem hết số thi hài đó. Mỗi lần định giở lên, cô lại ngưng lại một chút rồi cầu nguyện...

Cầu xin ông trời đừng là hắn!

Mùi tử khí cứ len lỏi vào khoang mũi cô, có nhiều thi thể đã bắt đầu phân hủy trương phình to, da chuyển sang màu đen tím rất đáng sợ. Nhưng cô vẫn kiên trì từng bước từng bước đi hết tất cả.

Ngay lúc nhận ra bóng dáng Võ Đông Nhiên đi vào khu thi thể tìm người, Trịnh Chiêu hấp tấp chạy về lều chính bẩm báo.

Đoàn người ngựa của Trương Duật đi về sau cùng, vì phải ghé qua Vạn Kiếp hội việc quân với Quốc Công. Mãi đến giờ sửu, hắn mới đến doanh trại.

Vì mong muốn về sớm, hắn cho quân liên tục ba ngày hành quân không nghỉ ngơi, cả người hắn lấm lem bụi đường, chiến giáp dính đầy vết máu đã khô đen dơ bẩn.

Hắn còn chưa kịp cởi áo giáp, đã thấy Trịnh Chiêu chạy ào vào lắp bắp:

“ Bẩm.. bẩm... tướng quân! Vị...Tiểu thư Bình Sa đó đang ở khu thi thể tìm ngài!”

Trương Duật quay lại nhìn Trịnh Chiêu, ánh mắt ngưng lại một chút, rất nhanh sau đó đã hiểu sự tình. Hắn lướt qua Trịnh Chiêu đi nhanh ra cửa lều.