Tử Thần Dịu Dàng

Chương 161: Nỗi lòng 1



Cô liếm môi, bỗng hồi hộp lạ thường, lồng ngực khẽ run lên hỏi

“Tướng quân, còn có gì sai bảo chăng?”

Hắn nghiêm giọng ra lệnh “Ngồi xuống!”

Cô hơi lúng túng vì thái độ khác thường này, không hiểu ý hắn nên ngồi ở đâu. Hắn bỗng đứng dậy đẩy cô xuống giường.

“ Ngài làm gì vậy?” Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng cả lên.

Trương Duật từ trên cao nhìn xuống, híp mắt cười cười trêu chọc.

“Nàng nghĩ ta làm gì?”

“Không... không làm gì cả!” Cô bị hỏi ngược lại trở nên lúng túng, theo thói quen lại vân vê vạt áo.

“Nàng nghĩ đi đâu thế!"

"Đợi ta một chút!”

Hắn ra ngoài một lúc sau đi vào mang theo một chậu gỗ. Hắn ngồi cạnh giường, nhún một cái khăn sạch vào chậu nước, rồi bất ngờ đưa khăn về phía mặt cô.



Khoảng khắc đó, cô tuy hơi bất ngờ nhưng lại phản xạ rất nhanh nghiêng người né tránh. Hắn cũng nhanh không kém, một tay cố định sau gáy cô, một tay nhẹ nhàng lau lau xoa xoa từ vầng tráng xuống hai má rồi hạ dần xuống chiếc cằm nhỏ.

“Làm gì thế!”

“Ấy! Ngài đừng làm vậy, buông ta ra. Ta còn không muốn người khác biết đâu.”

Cô nắm tay hắn lại, kiên quyết giữ đến cùng không để hắn làm loạn thêm.

Trương Duật lúc này mới ngưng lại, hầu kết khẽ động, ánh mắt hiện lên một tia thâm trầm khác lạ rơi vào khuôn mặt vì hoảng hốt mà tái xanh của cô.

“Nàng thế này... ta cảm thấy tội lỗi! Đông Đông, nàng tha thứ cho ta được không? Chúng ta bắt đầu lại, mọi chuyện vẫn như xưa, ta không muốn bỏ lỡ nàng thêm một thời khắc nào nữa.”

Võ Đông Nhiên “...” Cô yên lặng, tâm trạng bỗng chốc rơi xuống vực sâu tăm tối.

Vị phu nhân Trầm Hương kia vẫn còn ở lều gia quyến của tướng quân, vẫn chờ đợi hắn trở về. Hắn còn ở đây đòi “nối lại tình xưa” với cô sao?

“Trương Duật! Những lời này có lẽ nên nói với phu nhân của phủ Tướng quân thì hơn, ta chật vật trốn trong cái lốt nam dịch đã rất vất vả rồi. Trên đầu ta đã có ba tội danh nặng như núi, ta không muốn thêm một tội “mèo mả gà đồng” nữa đâu, sẽ bị cạo đầu bôi vôi thả lồng trôi sông, khi chết sẽ thật khó coi. Xem như là ta cầu xin ngài!”

Trương Duật mặc kệ cô có nói gì vẫn chậm rãi từng chút từng chút lau mặt cho cô. Cô cũng không còn sức nào mà cản hắn, đành phải để yên.

Hắn trầm tư một hồi, như cố gắng sắp xếp lại mọi thứ trong đầu sau đó ôn tồn nắm tay cô, nói:

“Tình huống năm đó, ta không thể làm khác. Trầm Hương... nàng ấy bị bề trên ép buộc làm thiếp cho Viên Ngoại Lang một kẻ phàm phu dùng tiền mua chức một quan thất phẩm, lão đã ngoài sáu mươi trong nhà thê thiếp đề huề. Thân phận của nàng ấy đặc biệt, nên bề trên xem đó là một sự trừng phạt, tùy ý chỉ định một kẻ không ra gì. Ta biết ta đã phản bội nàng, nhưng giữa ta và Trầm Hương ...”



Cô ngắt lời hắn bằng một nụ cười nhạt, có một sự khó chịu không hề nhẹ trong lòng. Hắn suy nghĩ cho người ấy như vậy, lo lắng bảo vệ Trầm Hương từ nhỏ đến lớn. Tình cảm thật tốt nha!

Còn cô thì hắn luôn là sự lựa chọn sau cùng của hắn. Nếu chọn người hắn sẽ chọn Trầm Hương. Nếu chọn trách nhiệm hắn cũng sẽ chọn giết người nhà cô trước.

Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, giọng sắc bén đến rợn người.

“Tướng quân, ngài không phản bội ta. Năm đó, ta đã sớm chấp nhận sự thật rồi! Nếu đã không có tình cảm thì sao tính là phản bội. Ngài nói quay trở lại như xưa sao! Trương Duật, Ngài nghĩ xem, đêm nay trời tối như thế nhưng ngày mai mặt trời sẽ lại mọc, bầu trời sẽ lại xanh, Cổ Lũng vẫn còn đó, nhưng ta đã không còn là Võ Đông Nhiên của ngày xưa nữa, ngài cũng vậy.”

Cô bỗng ôm mặt, vành mi bị hai tay đè thật chặt để ngăn chặn nước mắt chảy ra, tất cả cảm xúc lúc này đã không thể khống chế được nữa. Âm mũi khàn đặc, cô run run nói:

“Năm xưa chàng đối xử với ta như thế nào? Chắc vẫn còn nhớ đúng không?”

“Ta đã ngu ngốc đã tin chàng, chàng nói gì ta cũng nghe theo. Vào một buổi khuya cách đây hơn năm năm, chàng xin ta cho chàng nợ một mạng, ta đồng ý. Rồi cũng vào một ngày khác chàng nói, ta cho chàng cơ hội bên ta, ta cũng đồng ý...”

Cô bỗng ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt long lanh nước nhưng tăm tối như mặt biển đêm trong ngày mưa bão, vừa thê lương vừa đáng sợ, cô cười khan một tiếng.

“ Đổi lại là gì... Cả ba họ nhà ta đều chết dưới tay chàng. Nếu dùng lý lẽ của một kẻ ngu muội vì tình như ta mà nói, thì lúc đó chàng chưa quen ta, chàng chưa thề ước với ta, chàng chỉ vì quân lệnh vì quốc gia mới làm như vậy... nên ta tha thứ cho chàng. Nhắm một mắt mở một mắt chấp nhận làm thê của chàng, an phận cả đời này sống một đời bình bình an an, không vướng bận khói lửa nhân gian.”

“Nhưng sau này thì sao? Ta tin chàng như vậy, móc tim móc gan và cả sự tín nhiệm ra mà đối đãi với chàng, thế mà...” Cô nấc lên, nước mắt không kìm được theo một cái chớp mắt tuôn ra.

“Chàng vừa nói lời yêu thương với ta, đối xử với ta như một người vợ... lại âm thầm sau lưng thì chém cho ta một đao chí mạng. Buổi sáng hôm chàng đi truy giết Võ Thừa Khúc có từng nghĩ đến ta hay không? Chàng giết anh Cả của ta chính là đoạt đi nửa cái mạng của Võ Đông Nhiên này.”