Tử Thần Dịu Dàng

Chương 162: Nỗi lòng 2



Hắn bất động, chỉ cúi gầm mặt. Hắn là đang cảm thấy tội lỗi sao? Hay là không thể phản bác?

Đối diện với cô lúc này hắn giống như một tảng băng vô tình lạnh giá, một tảng băng nổi trên mặt nước, ở dưới mặt nước kia còn chứa thứ gì, có ý nghĩ thâm sâu bao nhiêu, toan tính bao nhiêu, cô không thể biết.

Cô nắm lấy hai bả vai hắn, ánh mắt sắt bén, gằn giọng hỏi.

“Trương Duật, ngay từ đầu chàng đã biết Võ Thừa Khúc tạo phản đúng không, nên chàng mới giả vờ yêu thương ta, lợi dụng ta để bắt được Võ Thừa Khúc. Chàng nói sẽ dẫn ta đi tìm anh trai nhưng thật ra không phải. Chàng biết anh trai ta thương ta nhất, nên sẽ đem ta ra làm mồi nhử, nhưng tiếc là ta đã nhanh hơn... chàng rất thất vọng đúng không?”

Trương Duật ngẩng lên, mặt trở nên trắng bệch, vặn vẹo đến mức khó coi.

“Không phải...tuyệt đối không phải như nàng nghĩ!”

Bỗng cô cười lớn thật quỷ dị, đáy mắt như bị nhiễm tà khí đen kịt.

“Lúc ấy, chàng biết ta đã nghĩ gì không, nếu chàng đã giết người nhà của ta. Thì ta sẽ khiến chàng giết chính người nhà của chàng. Nên ta đã lên con thuyền đó... Haha! Mặc dù... ta biết chàng không yêu ta. Nhưng ta vẫn cố chấp với suy nghĩ, ta tự lừa dối mình: Chúng ta vẫn là phu thê được ban hôn. Ta là người thân duy nhất của chàng.”

Võ Đông Nhiên buông thỏng hai ra, cả khuôn mặt được hắn lau sạch sẽ lộ ra từng đường nét rõ ràng, làn da xanh xao khắc khổ, cả môi cũng không có chút huyết sắc, cô run run nói ra một sự thật khiến cô đau khổ như cắt da cắt thịt.

“Chàng đem ta làm vật thế thân, một thứ công cụ để thỏa mãn sự nhớ mong vị thanh mai trúc mã của chàng... nên giờ chàng thấy áy náy với ta chăng?”

Giọng điệu cô lúc này trở nên lạnh lùng, đanh thép hơn bao giờ hết, không để cho hắn có một cơ hội để phản bác.

“Trương Duật, ta xin thề với trời... dù ta có là nô dịch thấp hèn, cưới trâu cưới chó, cũng không bao giờ chịu kiếp chồng chung, làm thiếp cho chàng. Không bao giờ chấp nhận một kẻ trăm phương nghìn kế để dồn ép người nhà ta vào chỗ chết, cắm một tên nhọn vào ngực ta đâu! Bất cứ lời nào chàng nói ra cũng chỉ là giả dối, ta sẽ không tin chàng nữa.”

Cô đứng lên bỏ đi, hắn bắt lấy tay cô kéo lại, đôi mắt mờ mịt tăm tối một màng sương mù của đêm đông lạnh giá.

“Đông Đông...”



Lời nói sắp sửa nói ra, liền bị vẻ mặt lạnh lùng của cô chặn lại.

“ Đừng nói với ta là hiểu lầm. Đâu ra lắm hiểu lầm vậy, nếu thế thì chàng người bất hạnh nhất thế gian rồi. Mọi người mọi vật đều chống lại chàng, vu oan cho chàng. Còn ta chính là một đứa con nít khờ dại, mắt tai bị khiếm khuyết rồi.”

Trương Duật sững sờ, hắn như chết lặng.

Hắn nên giải thích gì đây, nói gì để giữ cô lại.

Những lời vừa rồi, những ký ức cô còn giữ lại hoàn toàn khớp với những gì đã xảy ra, hắn có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi.

Trương Duật dần buông cô ra, trong bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhưng có một vết chai nơi ngón cái, lạnh ngắt, gầy gầy mềm yếu, bàn tay này vì có sự “góp sức” của hắn mà lam lũ vất vả suốt tám năm nay.

Hắn lúc này miệng lưỡi đắng chát, chẳng thể làm gì ngoài cảm thấy bất lực.

Nếu hỏi, hắn có hối hận, có thay đổi quyết định năm xưa hay không, thì chắc chắn câu trả lời sẽ là không.

Nhưng nếu thời gian quay trở lại, nhất định hắn sẽ không để cái đêm định mệnh nghiệt ngã ấy xảy ra với nàng, dù có đánh đổi cả mạng sống này, hắn không bao giờ muốn quay lại khoảng khắc kinh hoàng ấy nữa.

Bóng dáng Võ Đông Nhiên xa dần xa dần, sau đó biến mất trong màn đêm, hai người từ trong một góc khuất đi ra.

Một giọng nữ vang lên.

“Phu nhân, người nên để ta ra mặt dạy dỗ con tiện nhân đó!”

Một giọng nói nhẹ nhàng, âm sắc thâm trầm bay bổng có đủ đáp lại, lời nói không hẳn là nói cho người kia nghe, giống như một sự nhắc nhở cho chính bản thân mình.

“Đợi! Chàng mới về, để chàng nghỉ ngơi đã. Hãy để mọi việc xảy ra tự nhiên nhất, tránh rút dây động rừng, đến lúc đó... chàng muốn cũng không thể cứu được ả.”