Tử Thần Dịu Dàng

Chương 204: Sự thương cảm của Trầm Hương



Thời khắc ấy, chân tay của cô dường như đã không còn nghe theo lời của chủ nhân nữa. Nỗi sợ hãi bị lộ thân phận kinh hãi hơn cả lúc cô bị quân lính Đông A truy sát cô trong vụ thảm án năm đó.

Lúc Võ Đông Nhiên bị treo trên trụ gỗ dành cho tội phạm tử hình thì trời băt đầu nổi gió, trời đất vào những tháng giao mùa hè thu thường hay có những cơn mưa bất chợt, mấy hôm nay thỉnh thoảng vẫn có những trận mưa đêm như vậy.

Xung quanh pháp trường, đuốc đốt sáng rực cả một góc trời, quân lính canh giữ dày đặc với ánh mắt tò mò và dè chừng tuyệt đối, dường như họ xem cô là tội phạm vô cùng nghiêm trọng.

Có lẽ cô bị lộ rồi!

Hay là ... sáng nay? ánh mắt của Chiêu Sinh Vương đã sớm nhìn thấy cô, nghi ngờ cô, nên muốn viện một lý do để diệt khẩu. Hà tất phải làm như vậy? Cô nào có muốn vào lều quân vụ nghe được thông tin cơ mật đó, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Cô nhìn trên bầu trời đêm đen đặc với những đám mây nặng nề đang phủ trên đầu mình như một lưỡi dao sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào mà dâng lên cảm giác buồn nôn cùng cực. Mỗi khi cô lo lắng hay sợ hãi quá độ là dạ dày lại đau đớn, quặn thắt như vậy.

“Bạch Vân!” Cô nghe có tiếng Bạch Vân đâu đó ở xa xa, dường như nó luôn quanh quẩn ở bên kho thuốc thì phải.

Nó có trí thông mình của con người, thông minh đến nỗi nhiều lúc cô cảm thấy nó có thể nhìn thấu tâm tư của mình. Dường như nó biết cô đang sợ hãi, nó cũng lo lắng bất an cho cô. Lúc này, tiếng kêu của Bạch Vân lúc xa lúc gần khiến cô vừa lo lắng vừa hy vọng, một hy vọng nhỏ nhoi nó có thể thông minh đến độ đi báo tin cho Trương Duật trở về.

Nhưng có lẽ cô đã quá ảo tưởng rồi! Làm sao có thể được! Nó cũng chỉ là một con chim mà thôi!

Ánh mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào bầu trời đen rộng lớn cô tịch kia mà không chú ý đến có hai bóng người từ phía xa đang nhìn mình. Từ lều nghỉ ngơi của gia quyến đi sang khu pháp trường không xa cho lắm, chỉ cần một trổ nhỏ là có thể nhìn rõ mọi sự việc đang diễn ra trước mắt rồi.



“Tiểu thư! Chúng ta nên về thôi! Tránh gây hiểu nhầm không đáng có!”

Trầm Hương một thân váy đính thêu hoa sen trên nền vải trắng trở nên đẹp đến ma mị giữa đêm tối, dường như ả vừa muốn có trốn tránh lại vừa muốn bị người nhìn trúng.

Trầm Hương kẽ nở nụ cười thật xinh đẹp, lộ ra hai má lúm thật duyên dáng, sau đó tặc lưỡi tiếc nuối:

“Thật đáng thương! Ta có nên giúp đỡ nàng ta một chút không?”

Xuân Xước nhìn Trầm Hương bằng cặp mắt vừa sợ hãi vừa kính nể, vội vàng cung kính phụ họa:

“Tiểu thư tâm như bồ tát, nhưng chúng ta vô năng lực bất tòng tâm. Sự tình đến nước này, tướng quân trở về cũng không có cách nào cứu vãn được. Chúng ta nên về thôi, một lát nữa cảnh máu me sẽ làm tiểu thư sợ hãi đó ạ!”

Trầm Hương che miệng cười, không nhìn ra trong mắt nàng đang ẩn chứa thứ gì, dường như màn đêm đang ủng hộ nàng ta, bao phủ tận lực giúp nàng che đi một góc tâm tư thầm kín trong lòng, khiến ngay cả Xuân Xước bên cạnh cũng không thể nhìn thấu.

“Đi thôi!”

Tiếng cười khúc khích trong gió đêm trở nên thật linh dị, giống âm điệu như yêu ma quỷ quái đang hiện hình, bay xung quanh trên đầu của vị phu nhân cao quý ấy.

Trầm Hương khẽ lau nước mắt, nói: “Thật tội nghiệp!”

Xuân Xước: “Vâng! Hy vọng nàng ta sớm được về đoàn tụ với tam tộc của mình.”



Trầm Hương tròn mắt thơ ngây hỏi Xuân Xước một câu, dáng vẻ vừa tò mò vừa tức giận:

“Ngươi nói xem, kẻ tàn nhẫn nào chỉ điểm vạch tội Bình Sa vậy!”

Xuân Xước nhìn biểu cảm không hợp với lứa tuổi của Trầm Hương thì có phần không hợp tác biểu diễn cho lắm, trong một cái chớp mắt ả nô tỳ đã rất nhanh phối hợp theo.

“Đêm nay, quân khuyển đã đánh hơi được ở bờ sông sau doanh trại có “tiểu nguyệt bố” dính máu, nghi ngờ là vật dùng khi đến kỳ nguyệt san của phụ nữ. Nên đã đến lều Gia quyến hỏi chúng nô tỳ, qua xác minh thì cái đó không phải của người trong lều Gia quyến. Quân khuyển đánh hơi đến kho thuốc thì mất giấu. Nên nghi ngờ Bình Sa có điều khuất tất! Vì chỉ có nàng ta là người duy nhất canh giữ kho thuốc thôi ạ!”

“Thật trùng hợp nha!” Trầm Hương tấm tắc “Quân khuyển thật giỏi!” Ánh mắt lộ ra một tia thâm trầm êm dịu nhưng lại đen tối như một vực sâu thẳm.

Đến lúc này thì Xuân Xước nén tiếng thở dài trong lòng, len lén nhìn Trầm Hương. Lòng dâng lên một sự sợ hãi rõ ràng. Vị tiểu thư mà ả theo hầu bao nhiêu năm nay, tâm tư càng lúc càng khó đoán, đôi lúc lại khiến cho ả không thể nhìn ra vị tiểu thư thanh tao, yêu kiều của năm nào.

Trầm Hương cất giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Xuân Xước! Tin tức cha ta báo về đã đốt chưa!”

“Tiểu thư an tâm, không còn một mảnh tro ạ!”

“Tốt!”