Qua một đêm bị tra tấn ở pháp trường, cuối cùng thân phận nữ nhân của Võ Đông Nhiên chính thức bị lộ.
Cả một đêm, mưa rơi rí rắc nhưng không ngưng nghỉ cứ từng chút từng chút thấm vào tấm áo đã nhuộm đỏ máu của Võ Đông Nhiên.
Nước mưa rửa trôi đi không biết bao nhiêu thứ chất lỏng màu đỏ ấy, hết lớp này đến lớp khác.
Đêm qua, Võ Đông Nhiên chịu hình phạt roi hình rất tàn khốc của quân đội, sự việc lần này không chỉ đơn giản là giả trang nữ nhân vào quân đội mà chính là thân phận thật sự của Bình Sa là ai? Lý do tại sao lại phải cải trang? Đặc biệt là, cô lại đúng lúc xuất hiện nghe toàn bộ cuộc họp cơ mật của các vị Vương gia trong buổi dâng trà ngày hôm qua. Mọi thứ đều quá sức trùng hợp!
Nếu chỉ đơn giản là giả gái vào quân doanh, chỉ cần tra ra thân phận thì cùng lắm sẽ bị chịu hình và tạm giam.
Nhưng vấn đề là Bình Sa lại không thể có bất cứ thông tin gốc gác quê cha đất tổ, không có sổ hộ tịch. Mọi thông tin đều bị cô nuốt trọn vào bụng một chữ cũng không khai ra.
Tra tấn suốt một đêm, người đánh còn phải thay ca mấy lượt, còn kẻ chịu đòn vẫn một mực lặng thinh không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, dáng vẻ của nô dịch Bình Sa lúc này hiện ra trước mắt của phó đội Trần Trì thật lỳ lợm và ngoan cố.
Đòn roi giáng xuống rơi vào mỗi tất da thịt của cô một lần, là cũng thêm một lần cô như chết đi.
Nỗi đau cắt da cắt thịt đó cứ như một vòng tuần hoàn đều đặn, sau mỗi một câu hỏi bức cung “Khai mau, ngươi là ai?” là da thịt cô bị xé toạt ra càng lúc càng sâu.
Quần áo lúc đêm còn nguyên vẹn chỉ thấm máu tươi, nhưng sau một đêm thì đã rách tươm, đặc biệt là trên cánh tay và bả vai đã lộ ra từng mảnh da thịt trắng đỏ đan xen, nhầy nhụa bết dính.
Dung nhan thanh thuần thoát tục của thiếu nữ dưới cơn mưa dài rả rích, đã hoàn toàn bị trưng bày trước con mắt của nhiều thanh niên binh sĩ đứng xung quanh.
Mái tóc dài bị bung ra tuôn xõa xuống vai, cô cúi gầm mặt, nhưng không thể giấu đi hoàn toàn khuôn mặt trái xoan thanh tú ấy được.
Người trực tiếp dùng hình là một binh sĩ thuộc phân khu đội Cung của Thị Cầu, hắn nhìn trân trối người con gái nhỏ bé đang đổ gục dưới nền đất. Môi cô tái nhợt thiếu sức sống như một kẻ chỉ còn lại ba phần hồn phách, nhưng đôi mắt kia quá đỗi xinh đẹp như một viên ngọc màu hổ phách lung linh kinh động lòng người.
Mỗi một lần đánh xuống là một lần cô run rẩy khép đôi mi lại, khiến hắn có cảm giác thật tội lỗi khi ra tay.
Hai bên tay là hai sợi dây xích trước nay chỉ treo tội binh là nam nhân. Cổ tay của cô vừa nhỏ vừa mềm yếu đến nỗi, đêm qua hắn đã phải bấm kiềm để điều chỉnh lại vòng xích mấy lần mới giữ vừa tay của cô.
Trước nay chưa từng có tiền lệ nữ nhân cải trang vào quân doanh, nên nghi vấn cô là nội gián là có căn cứ. Thật sự hắn không nỡ làm thương tổn một thiếu nữ mềm yếu như hoa như ngọc như vậy, nhưng lệnh trên đưa ra không thể không tuân.
Binh lính ngạc nhiên khi thấy Bạch Vân xuất hiện, nó giống như phát điên cứ đập cánh loạn xạ bay xung quanh nô dịch Bình Sa đang chịu hình kia.
Lẽ thường, con chim đại bàng lớn đó sẽ bay theo tướng quân Trương Duật mọi lúc mọi nơi, hôm nay lại xuất hiện làm loạn ở pháp trường.
Khi nghe tiếng huýt sáo quen thuộc của Võ Đông Nhiên vang lên, nó mới dám sà xuống gần như vậy.
Lúc đầu, cô không hề có ý định sẽ đem Bạch Vân ra dọa như lời Trương Duật, vì lần này không chỉ đơn giản là cô bị ức hiếp bắt nạt thông thường, mà cô bị nghi là nội gián, cô không muốn các vị Vương gia kia nghĩ cô có liên hệ mờ ám gì đó với Trương Duật.
Nhưng đến sáng nay, cô biết mình đã đến giới hạn, nếu còn tiếp tục cô sẽ chết.
Võ Đông Nhiên dùng hơi thở yếu ớt để gọi Bạch Vân, chỉ muốn nó bay đến bên cô, đem theo một tia hy vọng nó sẽ tiếp cho cô chút hơi tàn, kéo dài một chút thời gian cầm cự.
Chờ đợi Trương Duật quay về!
Trần Trì lạnh lùng ra lệnh dừng tay, mặt hắn mang theo sát khí nhìn chằm chằm vào con thú cưng của Đại tướng quân mà lòng có chút nghi ngại.
Bạch Vân là con đại bàng nhỏ Trương Duật cứu về trong một trận truy kích đánh quân Khơ Me ở biên giới, tính đến nay nó cũng đã sống bên Trương Duật gần 23 năm, từ khi Trương Duật là một thằng nhóc cầm kiếm còn không chắc đến khi lên trở thành vị Đại tướng oai hùng bá chiến của Đại Việt.
Trong quân ai ai cũng biết địa vị của Bạch Vân trong lòng Trương Duật quan trọng như thế nào, nên tuyệt đối không thể làm tổn thương nó.
“Lui hết đi, một lát nó bay đi thì tiếp tục tra khảo!” Trần Trì ra lệnh.
Tên binh sĩ kia như trút được gánh nặng mà thầm kêu một tiếng trong lòng, hắn quay người đi, không quên nhìn nô dịch Bình Sa xinh đẹp một chút cho thỏa lòng của nam nhân.
Bạch Vân cứ lượn lờ trên không như vậy mãi từ sáng đến chính ngọ.
Khi ánh nắng đã xuyên qua tầng mây dày xám xịt soi vào đôi mắt của Võ Đông Nhiên, cô mới dần dần hồi phục lại chút ý thức của mình.
Bỗng trên nền đất, đối diện tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày thêu chỉ kim tuyến sang trọng, Võ Đông Nhiên từ từ ngẩng mặt lên nhìn.