Tử Thần Dịu Dàng

Chương 74: Trương Duật, sao ngươi không đi tìm ta?



Thấm thoắt đã đến tiết thanh minh, trời đất nhu hòa mát mẻ, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ mọc lên khắp các triền đồi, ven rừng , bờ suối...

Cảnh đẹp cũng khiến tâm tình của con người trở nên tốt hơn.

Võ Đông Nhiên vẫn chăm chỉ lên núi hái thuốc, ngày qua ngày giao dịch với lão Kiêu càng lúc càng nhiều mặt hàng.

Trong núi, thực vật sinh trưởng mạnh mẽ sau một mùa đông dài phủ đầy tuyết trắng.

Thậm chí, có hôm cô còn gặp nhiều nấm linh chi mọc chi chít trên những thân cây ẩm mục ở trong khu vực sườn núi kín gió hoặc gần kề hang động mát mẻ.

Lần đó, kiếm được không ít tiền, bỏ đầy một túi bạc kêu leng keng khiến cô rất vui.

Thời gian gần đây, Trương Duật hắn muốn theo cô đi rừng, lúc đầu cô còn không chịu, nhưng ấy thế mà hắn lại lẽo đẽo theo phía sau, dọa cô mấy lần phát hoảng.

Cô sợ hắn vất vả lao lực lại phí công cô điều dưỡng bấy lâu, nên nhiều hôm cố tình dậy sớm trốn đi.

Những ngày hắn phát bệnh phải ngâm mình ngoài suối cả đêm thì sáng lại nằm ngủ mê mệt ở cửa mà không hề phát giác ra sự di chuyển của cô.

Hôm nay, cô lại trốn đi trước khi mặt trời lên, vào một địa phương trước giờ chưa từng ghé qua, tìm thấy một loại nấm cực quý hiếm, dựa theo hiểu biết của cô về nó thì thứ cô nhìn thấy phải có tầm mười lăm năm tuổi.

Nấm Phục Linh Thiên mọc trên cây Vân Sam.

Nấm phục linh thiên quý hiếm là bởi quá trình hình thành loại nấm này rất đặc biệt.



Chúng được tạo ra khi côn trùng, sâu bọ đục khoét thân cây vân sam.

Loài cây này sau đó sẽ tiết ra chất nhựa để chữa lành vết thương.

Từ chỗ nhựa này có thể mọc ra quả nấm phục linh thiên. Trăm cây Vân Sam mới có một cây có nấm.

Chỉ cần một lát mỏng có thể phục hồi thân thể của người ốm rất tốt, đặc biệt có lợi cho sức khỏe và trị nội ngoại thương.

Cô nghĩ đến Trương Duật gầy yếu ở nhà, nên vội vàng muốn hái xuống, nhưng cái cây Vân Sam mọc lá kim chằng chịt, lại ở trên vách núi cao.

Cô muốn hái chỉ có thể nương theo một cây cao khác mọc bên cạnh vách đá.

Không nghĩ nhiều vội nhanh chóng trèo lên cái cây đó rồi, vươn tay hái nấm từ cây Vân Sam kế bên.

Mồ hôi nhễ nhại, cô khẽ đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm của mình, thổi phù một hơi.

Lúc này, cô mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, vị trí của cô đang đứng cách mặt đất khá xa, hơn tám thước.

Nhưng cô lại có một thói quen xấu đó chính là trèo lên được nhưng lại không xuống được, lần trước xuống ngựa chỉ có cách làm mình tự ngã từ trên lưng ngựa xuống, ngày hôm sau cô đau nhức ê ẩm cả người.

Cô không dám nhìn xuống, thật sự rất cao, cô gần như bị choáng ngay lập tức, mặt mày tái xanh và có cảm giác buồn nôn.

Nếu lần này cô tự ngã xuống, ắt hẳn sẽ tổn thương gân cốt, nếu gãy xương chân không di chuyển được thì sẽ nguy hiểm gấp nhiều lần.

Tình huống đó nếu xảy ra, nếu không ai cứu giúp, thì chỉ còn đường là bị dã thú ăn đêm xé xác trong rừng sâu.



Đã quá nửa đêm, cô vẫn còn loay hoay trên cây không xuống được, vừa đói vừa khát, sương đêm phủ khắp núi rừng, thỉnh thoảng vang lên những tiếng động lạ ghê hồn khiến cô hoảng loạn vô cùng.

Gió đêm mang theo hơi lạnh thấu xương thổi hiu hiu ghê rợm quanh quẩn bên tai cô.

Ở rừng sâu, thứ khiến người ta sợ hãi nhất không phải là dã thú mà chính là ma rừng. Những linh hồn lang thang đã chết hàng trăm năm vẫn tồn tại trong thâm sơn cùng cốc.

Họ dẫn dắt con người đi lạc rồi xô xuống vực sâu, hoặc nhét vào kẽ đá, hay đưa người đó đi vòng quanh vô định, khiến người bị lạc hoảng loạn điên loạn rồi tự sát.

Lời kể của chị Tang lúc trước lại vang lên bên tai, khiến cô không khỏi rợn người.

Trong nội tâm cô lúc này vừa sợ hãi vừa mong chờ có ai đó đến cứu mình, mà người mà cô hy vọng nhất chính là hắn.

Lúc này cô chỉ mong được nhìn thấy Trương Duật.

Thường ngày, Trương Duật biết cô chỉ quanh quẩn ở mấy ngọn núi gần nhà, nhưng cô không biết hắn có ý định đi tìm mình hay không.

Hắn vẫn lạnh nhạt với cô như thế, thỉnh thoảng cô cảm thấy hắn bị một cái gì đó làm cho quẫn bách, khó chịu khi đứng gần. Khi cô nhìn hắn, hắn vội quay đi tránh né cô. Hắn là đang khó chịu khi sống chung với cô.

Võ Đông Nhiên đã đứng trên chạc cây suốt một ngày, chân tay đã có hiện tượng co rút vì mỏi và lạnh.

Sự tuyệt vọng bủa vây...cô chỉ mong trời mau sáng, nhưng liệu có sống sót đến lúc trời sáng hay không? Cô sợ ma rừng, sợ thú hoang, khoảng cách này là quá xa so với cô, nhưng nếu gặp mãnh thú thì này chỉ là một con tép không đáng nói.

[ Trương Duật, tên đồ tể vong ân bội nghĩa. Sao ngươi không đi tìm ta?]