Tử Thần Dịu Dàng

Chương 75: Mãng xà - "Ta bế nàng"



Có một câu nói: “Vi thiện giả, thiên báo chi dĩ phúc; vi bất thiện giả, thiên báo chi dĩ họa”, nghĩa là người làm điều thiện thì trời lấy phúc mà trả lại, kẻ làm điều bất thiện thì trời lấy ác mà trả lại.

Võ Đông Nhiên chưa làm điều ác sao mọi thảy xui xẻo bất hạnh cứ đổ xuống đầu cô như vậy, cô cảm thấy tủi thân vô cùng, nước mắt chỉ muốn chực chờ mà rơi xuống nhưng rất nhanh lại âm thầm nuốt vào trong.

Lúc này cô không thể yếu mềm, không được khóc nếu khóc sẽ gục ngã. Tâm không tịnh, rất dễ bị “tâm ma” bắt mất, cô cố ý không nhớ đến hai chữ “ma rừng” vẫn thấp thoáng hiện ra trong đầu.

Mắt đã quen với bóng tối, cảnh vật trong đêm đen hiện ra mờ mờ trong mắt cô, bụi cây như những cái bóng lớn linh động tản ra khắp nơi, lắm lúc cô còn cảm nhận được có thứ gì đó đang di chuyển.

Bỗng chân cô bị thứ gì đó mềm mềm mát lạnh quấn lấy, thứ chuyển động cô vừa cảm nhận được không phải là ảo giác mà là một con mãng xà.

Rất lớn! Dài hơn mười thước.

Rất kinh tởm!

Cô thét lên, tiếng thét vang vọng cả ngọn núi, cô có thể nghe được tiếng vọng của mình va đập đến vách núi phía trước rồi dội ngược lại vành tai.

Nó nhanh chóng trườn lên quấn cả đến eo cô, Võ Đông Nhiên ở vị trí bất lợi không di chuyển được, một tay bám thân cây, một tay rút con dao ra đâm mạnh về cái đầu gớm ghiếc của nó, nhưng lại bị mãng xà nhanh như chớp ngậm chặt cổ tay.

Cả thân dưới của cô bị quấn, có cảm giác như xương chân sắp bị ép đến căng cứng, gãy vụn đến nơi.

Bỗng một tiếng rít quen thuộc vang lên bên tai, lực đạo vỗ cánh mạnh mẽ quạt tới một luồng gió hất mạnh vào mặt cô.

Võ Đông Nhiên hét lên “ Bạch Vân! Cứu ta!”



Bạch Vân lao đến trực tiếp dùng móng vuốt bám lên thân mãng xà, ra sức kéo nó ra khỏi thân cô, cái miệng cong hoằm liên tục mổ tới tấp mắt của mãng xà khiến nó há miệng buông tay Võ Đông Nhiên ra.

Mãng xà hình thể to hơn Bạch Vân rất nhiều, điên cuồng cắn trả bằng những cú đớp.

Nhưng Bạch Vân là đại bàng lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú chẳng mấy chốc đã kéo được mãng xà rơi xuống. Bạch Vân lao xuống tấn công tiếp.

Thời khắc mãng xà vừa chạm đất thì một bóng người nhảy vọt ra một dao chém xuống ngay vị trí bảy tấc chí mạng.

Tuy nhiên nó vẫn còn giãy dụa, quay miệng lại táp người vừa đến, hắn nghiêng người lách sang bên cạnh, hai chân mạnh mẽ kẹp thân, một tay kẹp đầu mãng xà liên tục dùng tay còn lại giáng từng cú đấm mạnh vào đầu của nó.

Một người một chim hợp sức giết một con rắn lớn trong đêm tối.

Trận chiến kịch liệt vô cùng, một mảng cỏ dưới đất bị giẫm nát tươm bụi đất mù mịt, mãng xà giãy dụa một hồi thì ngưng hẳn.

Hắn là Trương Duật!

Trương Duật đứng lên nhìn con mãng xà to bẳng thân hình của một con người bình thường, nhưng so với hắn vẫn là nhỏ hơn. Chắc chắn với kích thước như thế này Võ Đông Nhiên rơi vào bụng cũng vừa đủ no.

Hắn thở hổn hển, từng bước một nhanh chóng đến cạnh cái cây nhìn lên khuôn mặt tái xanh của cô, đêm tối nhưng hắn có thể nhìn ra cái bộ dáng của cô khó coi như thế nào.

“ Mau cút xuống đây cho ta!”

Võ Đông Nhiên vẫn bất động như tờ không thể thốt ra lời nào, lại nghe thấy quát lên

“ Còn muốn ở lại ngủ qua đêm hay sao?”



Lúc này cô mới nghẹn ngào nói trong hoảng loạn, giọng nhẹ như gió chẳng còn chút sức lực

“ Ta... không xuống được.”

Hắn vẫn lạnh nhạt, giọng điệu lãnh khốc kèm theo cơn giận vẫn âm ỉ nãy giờ bốc hỏa lên chửi thề “Mẹ nó! Nàng là cái thể loại gì... Khốn kiếp! Loại nữ nhân ngu ngốc như nàng ta vơ vét ngoài chợ cũng không có người thứ hai.”

Miệng chửi, nhưng chân đã thoăn thoắt leo lên một nhánh cây gần nhất, hắn rất cao nên khi đứng lên đã đứng với tay lên đến vị trí của cô.

Nghe hắn chửi mình, cô vừa sợ hãi vừa tủi thân, mọi ấm ức cả ngày dồn hết vào lúc này, bỗng rơi một giọt nước mắt, lần đầu tiên cô tùy tiện nhân cơ hội bóng đêm tự cho mình được khóc một lần.

Nhưng cô khóc rất nhẹ, đến một tiếng nấc cô còn không phát ra, chỉ một khắc ngắn ngủi cô vội lau đi, nuốt ngược tất cả sương mù trong hốc mắt vào trong tim một lần nữa.

Hắn vẫn luôn ghét cô như vậy! Cô là gánh nặng của hắn nên hắn mới thô lỗ, cộc cằn, nói lời cay đắng trực tiếp đánh thẳng vô mặt cô không chút kiêng nể.

“ Ngồi xuống” hắn nói như ra lệnh.

Cô vâng lời làm theo ngồi xuống.

Hắn chỉ dẫn từng bước, giọng trở hòa nhã hơn lúc nãy rất nhiều, nghe ra có một chút dịu dàng.

“ Cúi xuống, đưa hai tay. Ta bế nàng!”

Thân thể của cô vừa vặn đáp xuống người hắn, bắt lấy cánh tay rồi ôm toàn bộ thiếu nữ mỏng manh trước mặt vào ngực. Trong khoang mũi cô ngập tràn mùi vị mồ hôi của hắn, có cả mùi máu tanh của mãng xà hòa trộn.