Tiên Lộ

Chương 12: Diệt Yêu Thú (1)



Chương 12: Diệt Yêu Thú (1)

Leo qua cả một tòa núi lớn, những tiều phu có khi chì ở lưng chừng mà chặt cây kiếm sống, Đoàn Tâm không đi vòng mà trực tiếp leo lên, quả thật rất cao và lớn, nếu giờ này lựa chọn đi vòng qua thì hắn không biết khi nào mới đến được. Trên đỉnh tòa núi có một ngôi miếu thờ khá lớn, tuy không nói là cũ kỹ nhưng mang vẻ thời gian khá lâu, hình như là ít người dọn dẹp. Là một căn miếu thờ thần núi ở đây, những người bị lạc hay là tiều phu đi quá xa có thể ghé lại nghỉ ngơi ở đây dưỡng sức.

Cánh cửa bằng gỗ mục vài phần nhưng vẫn khá chắc chắn, người tạo ra đích thị là một thợ mộc có tiếng. Đi vào bên trong thì ngoài vết tích bụi bặm ra thì không có gì quý giá. Một cái lư hương lớn ở gian giữa, một bó nhang vẫn còn đó. Đoàn Tâm tuy không tin quỷ thần nhưng vẫn thắp lên một nén nhang cúng bái, sau đó bỏ ra chút ít thời gian ngắn mà dọn dẹp lại nơi đây, sau khi ổn thỏa rồi thì kiếm một chỗ nào đó để đặt lưng xuống nghỉ ngơi, đi cả một ngày khiến hắn rất mệt, đặt lưng xuống là ngủ ngay lập tức.

Hôm sau thì cũng tỉnh dậy, sau khi ăn uống thì cáo từ mà rời khỏi, không quên thắp thêm một nến nhang nữa tỏ lòng. Xuống bên kia núi và đi thêm một đoạn nữa thì thấy một con sông rất lớn, tuy không chảy xiết nhưng nếu dùng sức mà bơi qua thì khá khó. Dọc theo dòng sông mà đi thêm một đoạn thì có một chỗ nghỉ chân bán nước và thức ăn, kế bên vừa hay lại có một người chèo thuyền đang đợi người thuê.

Không vội nên trước hết là ăn uống trước tiên, lúc sáng chỉ là một mẩu bánh mì khô với nước lã mà thôi nên cũng không cầm cự được lâu. Vừa ngồi xuống thì kêu ngay một vài món ăn và thức uống. Tiền của thế tục hiện tại không làm bận lòng của Đoàn Tâm, lúc ở Đăng Tiên Sơn thì có đổi được khá nhiều tiền chỉ ở một viên linh thạch hạ phẩm. Những món ăn được bày biện ra, Đoàn Tâm không màn xung quanh mà ăn uống. Lúc sau đã chén sạch mọi thứ, thanh toán xong thì đi ra bên ngoài.

- Từ bờ này qua bờ kia bao tiền?

Đoàn Tâm lại gần người chèo thuyền đang chán nản ngồi đấy.

- Quý nhân, năm đồng thôi.

Thấy có người mở hàng sáng sớm nên người chèo thuyền rất niềm nở trả lời.

Người chèo thuyền này thân thể cường tráng đặc biệt là phần hai cánh tay rất to, cũng đúng thôi là vì hắn mang nghề chèo thuyền khá khổ cực.

Đoàn Tâm nhanh chóng đưa tiền rồi lên thuyền. Thuyền cũng không quá lớn mà cũng không quá nhỏ, có một cái lều nhỏ để che nắng ở giữa, nếu không ngắm cảnh thì có thể nghỉ ngơi bên trong.

- Vị đây qua sông có việc gì nhỉ?

Người chèo thuyền nhìn cách ăn mặc của Đoàn Tâm thấy không phải người của vùng này bèn hỏi.

- Ta qua bờ có việc.

Đoàn Tâm chỉ trả lời ngắn gọn, không muốn nói thêm điều gì nữa. Người chèo thuyền như cũng biết được nên cũng im lặng mà chèo.

Lúc lâu sau đã qua bên bờ, bên này so với lúc nãy cũng không khác là mấy, cũng là đất với cây cỏ, theo bản đồ mà tiếp tục lên đường. Vừa đi Đoàn Tâm vừa phát động thần thức nhè nhẹ quét qua khắp nơi, sợ phát động quá mạnh mà kinh động đến vài con yêu thú đang ngủ say. Trong rừng rậm rạp từng ánh nắng chiếu qua lá cây nhất thời khá tối so với bên ngoài. Đi thêm một đoạn dài nữa thì Đoàn Tâm thấy một hang động đá lớn, nhìn vào bản đồ thì vừa khớp. Đoàn Tâm cẩn thận bước vào.

Đường vào cũng không hẹp mà ngược lại khá rộng, cuối đường là một nơi rất rộng lớn, dưới đất có các loài hoa đang nở rộ, xung quanh được bao bọc bằng đá, linh khí rất nồng đậm, đây đích thị là phúc địa cấp hai. Tâm trạng của Đoàn Tâm không vui mừng được bao lâu vì hắn biết rằng phúc địa cấp hai thì ít nhiều gì thì cũng có một con yêu thú cấp hai canh giữ, chiến lực của yêu thú cấp hai không yếu hơn tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nhưng do giới hạn về trí tuệ nên uy h·iếp chỉ ngang Luyện Khí đỉnh phong, một vài tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ hoặc Luyện Khí đỉnh phong cùng nhau vây khốn thì có thể diệt được dễ dàng nhưng Đoàn Tâm chỉ có một mình và không có nhiều pháp khí để đối chọi lại nhưng vẫn phải liều một phen.

Vừa vào thì cảm ứng và nhìn thấy được một con yêu thú, một loại yêu thú to lớn cỡ một trượng cùng với gai góc xung quanh, có nhiều chân như rết, da thịt nhìn qua thì khá nhầy nhụa mang lại cảm giác khá trơn.

Sau khi xác định vị trí và một vài nhận biết đặc tính của loại yêu thú này, tuy không biết điểm yếu nhưng theo các quyển sách ghi lại thì loại yêu thú này thường sống khá dai và sợ lửa hoặc vài pháp khí mang thuộc tính Phong hoặc Lôi.

Đoàn Tâm lấy ra Huyết Sắc Tam Kiếm, nhỏ một giọt máu của mình vào, theo cảm ứng mà thanh kiếm sáng lên một màu đỏ rực và phân ra làm ba thanh kiếm có cùng độ dài với nhau, với thần thức hiện tại của Đoàn Tâm thì một lúc ba thanh kiếm như vậy thì có hơi quá sức.

Theo ý niệm của Đoàn Tâm thì cả ba thanh đồng loạt lao về hướng con yêu thú đang ngủ kia, cùng với đó là vài viên hỏa đạn mà Đoàn Tâm bắn ra, lao nhanh hơn cả ba thanh kiếm kia. Hỏa đạn chạm vào thân con yêu thú rồi nổ khiến nó tỉnh dậy từ trong đau đớn, thêm vài viên nữa bồi thêm khiến nó nhất thời không thể xác định được là ai làm. Ba thanh kiếm kia cũng vừa lúc lao đến và ghim vào thân, một con mắt và cắt bay một chân của yêu thú. Nó rống lên hồi lâu, lắc người hất văng đi những thanh kiếm kia. Vô hiệu hóa một bên mắt cũng đã là hay, giờ thì tìm cách lấy thêm một con mắt nữa là có thể chiếm lấy năm phần chiến thắng.

Xác định được Đoàn Tâm đang ở đối diện, nó rống lên rồi từ trong miệng phun ra một loại c·hất đ·ộc, nhìn như nước màu xanh nhưng khi chạm vào chỗ nào thì chỗ đấy bắt đầu khô héo dần đi. Những bộ xương bên dưới nó và nằm khắp chỗ này là minh chứng. Thấy dù tránh nhưng không thể tránh hết, Đoàn Tâm lấy ra Thiết Thuẫn bọc xung quanh mình, c·hất đ·ộc kia chạm vào Thiết Thuẫn tạo nên âm thanh xèo xèo đáng sợ, nếu dính vào người thì vô phương cứu chữa.

Lúc sau, khi yêu thú phun hết thì cũng là lúc Đoàn Tâm điều khiển Huyết Sắc Tam Kiếm lên, nhưng lần này yêu thú đã biết nên quay người hất văng cả ba thanh kiếm đi buộc Đoàn Tâm phải thu về. Không chờ Đoàn Tâm ngơi nghỉ, yêu thú lao nhanh về hướng hắn đang đứng, dùng toàn thân định đè c·hết nhưng Đoàn Tâm nhanh chóng né được. Cầm thanh kiếm trên tay, Đoàn Tâm nhảy lên thân của yêu thú, trực tiếp đâm xuống phần thân của nó, phần thân nhầy nhụa và rất trơn khiến Đoàn Tâm khó ổn định, thêm việc yêu thú không ngừng lắc lư qua lại khiến Đoàn Tâm mất đi thăng bằng mà rơi xuống. Khi rơi xuống không kịp rút kiếm ra nên vẫn còn trên đó.

Yêu thú nhanh xoay thân lại, trực tiếp húc đầu vào Đoàn Tâm hất văng hắn ra xa và đập vào phần vách đá thô cứng kia. Đoàn Tâm rơi xuống, toàn thân bắt đầu có cảm giác đau và hơi choáng. Yêu thú tiếp tục lao đến Đoàn Tâm, lần này nó nhe hàm răng nhọn của mình ra, lúc cách Đoàn Tâm vài bước thì hắn vừa kịp trấn tĩnh lại, dùng Hỏa Thuật tạo ra vô số hỏa cầu rồi bắn về phía con yêu thú kia.

Lửa chạm vào phần da nhầy nhụa kia bắt đầu nổ vài tiếng thật lớn, nhưng vẫn không làm chậm lại tốc độ của yêu thú, nó vẫn tiếp tục lao đến. Đoàn Tâm lấy ra Thiết Thuẫn bao quanh, v·a c·hạm với cái đầu cứng của yêu thú tạo ra âm thanh lớn, Đoàn Tâm hất văng đi nhưng không bị gì còn yêu thú thì bị choáng tạm thời do đầu v·a c·hạm mạnh.
— QUẢNG CÁO —