Tiên Lộ

Chương 11: Huyết Tẩy Sơn Trại



Chương 11: Huyết Tẩy Sơn Trại

Thời điểm bây giờ cũng đêm muộn, lại không có mặt trăng để soi chiếu nên đen tối vô cùng, bình thường khi đi vào ban đêm không trăng này thì ít cần hai người cùng với thêm một cây đuốc to để soi đường. Những người trong sơn trại thì cũng như vậy, khi tuần tra xung quang trại thì đóng thành nhóm sáu người đi, hai người phía trước cùng với hai người phía sau cầm đuốc mà soi chiếu đường đi và soi sáng kiểm tra xung quanh, còn hai người ở giữa đóng vai trò cảnh giới và sẵn sàng chém g·iết những tên ẩn nấp bất cứ lúc nào. Trại đóng trên núi và chặt những cây to để san phẳng làm trại ở đây cho nên những người này chưa kịp quen địa hình, có đoàn đi rất lâu mới trở về còn có đoàn chỉ đi một lúc sẽ về.

Trong khi những người trong trại không phải nghỉ ngơi thì cũng vui đùa hoặc luyện tập, vẻ khá tận hưởng, một bóng người do là không trăng nên không nhìn rõ nam hay nữ đang kéo lê một cái xác khá quen thuộc, chậm rãi mà bước đi. Không sai, là Đoàn Tâm, không biết vì sao mà sau khi g·iết tên tu sĩ Luyện Khí kỳ kia thì hắn trở nên khá điên dại, một là vì lấy được Lưu Linh Thủy, một loại nguyên liệu cần thiết cho Trúc Cơ Đan, hai là lấy được kha khá pháp khí, trung cấp đến thượng cấp cũng có nhất thời khiến Đoàn Tâm hưng phấn.

- Chị, chị, dậy đi, đừng ngủ nữa!

Một trong hai nữ nhân kia đang khóc mà nói.

Hai nữ nhân kia là hai chị em, họ ở thôn bên dưới, lúc đi tắm suối thì bị lũ sơn tặc nhìn thấy mà b·ắt c·óc đi, không biết làm sao mà trở thành thị nữ mà phục vụ cho tên tu tiên giả Luyện Khí kỳ kia.

- Thần tiên phù hộ cho hai chị em con thoát khỏi đây...

- Có người xâm nhập!

Hai chị em kia chưa kịp làm gì thì có một âm thanh vang vọng khắp cả sơn trại.

Tiếng trống báo hiệu vang lên khiến cho những người khác đang nghỉ ngơi bật dậy, mang theo v·ũ k·hí mà di chuyển ra bên ngoài.



- Tên nào làm phiền ta ngủ?

Tên trưởng trại kia đang say giấc nồng thì bị tiếng trông gọi dậy.

- Đại...đại ca, là....là tiên nhân kia...

Giọng lắp bắp của một tên canh cổng kia vang lên.

Chú ý của tất cả mọi người dồn về tay của Đoàn Tâm, hắn đang lê cái xác của tên tu tiên giả kia.

- Giết nó...báo thù cho tiên nhân!

Tên trưởng trại thấy tiên nhân mà mình kính trọng đ·ã c·hết thì có chút run sợ nhưng ỷ vào thế nhiều người, ra lệnh cho đàn em tiến lên.

Đoàn Tâm không nói không rằng mà vứt xác qua một bên, chốc thân ảnh của hắn biến mất, chốc lại xuất hiện trước mặt một tên rồi tay không mà thiêu c·hết hắn. Những người còn lại thấy tình cảnh như vậy lúc đầu còn hăng hái chốc đã run sợ, nhiều người tay cầm v·ũ k·hí thì run lên.

- Vây c·hết hắn!

Tên trưởng trại ra lệnh.



Những người kia dàn thành trận mà vây Đoàn Tâm lại, v·ũ k·hí cùng nhau đâm về phía hắn. Một loại ánh sáng hiện lên, là Thiết Thuẫn được Đoàn Tâm dùng linh lực chữa trị nên giờ là phát ra sức mạnh tốt nhất của pháp khí. Những phàm khí cấp thấp kia không thể đâm vào, chỉ có gãy hoặc gãy mà thôi, tuyệt không có công kích gì gây khó dễ cho Đoàn Tâm, với sức mạnh của Luyện Khí đỉnh phong của mình thì trừ khi là Trúc Cơ tu sĩ chạy đến đánh thì mới mong có thể phá đi lớp phòng ngự này.

Huyết Sắc Tam Kiếm không ngần ngại mà lấy ra, lúc mua đến giờ cũng mới có một lần tắm máu, đêm nay nhất định cho thanh kiếm này tắm một biển máu. Máu của phàm nhân tuy k·hông k·ích hoạt Huyết Sắc Tam Kiếm nhưng khi chạm vào máu thì lực t·ấn c·ông mạnh hơn rất nhiều, dù cho là có mặt giáp trụ kiên cố thì cũng bị một chém chia làm hai nửa.

Tên này b·ị c·hém rồi lại tên kia b·ị c·hém, thứ gì rơi vào tầm quan sát của Đoàn Tâm cũng chém hết thảy, nhất thời hắn như hóa Sát Thần mà điên loạn chém tới, những kẻ này cùng lắm là đỡ được một hai nhát kiếm rồi cuối cùng cũng b·ị c·hém hết thảy. Đến độ mà Đoàn Tâm thả cho tâm thần xuất ngoại thì thân thể cũng tự lao đến chém, không kiêng kị điều gì cả.

Tên trưởng trại thấy Sát Thần đang ngày càng tiến lại gần thì nhất thời hoảng sợ mà điên cuồng chạy đi, không ngừng lấy các thuộc hạ của mình làm lá chắn mà chạy đi, cả đời của hắn chắc chưa bao giờ ngờ được mình sợ đến như vậy, thấy tứ chi của kẻ khác lăn lộn khắp nơi khiến hắn sởn gai ốc, dù cho là có xuất phát từ lính ra nhưng cảnh tượng này khiến hắn sợ xanh mặt mà chạy đi.

Những pháp khí khác cũng được Đoàn Tâm lấy ra mà thi triển, một con dao màu xanh có tốc độ khá nhanh phóng ra nhất thời có thể từ xa g·iết địch. Một cái quạt giấy bình thường nhưng những cái cây định hình trên quạt phóng ra một loại ám khí chứa kịch độc có thể độc c·hết cả một tu sĩ Trúc Cơ nếu không được chữa trị kịp thời. Một cái áo choàng đen có thể giúp thể lực và tốc độ của Đoàn Tâm tăng lên khá nhanh. Tất cả đều được Đoàn Tâm thử nghiệm qua, mỗi thứ một chút để làm quen, cả sơn trại hơn trăm người bị Đoàn Tâm diệt hết thảy chỉ còn tên trưởng trại cùng với đám lâu la thân cận cố thủ trong cái trại lớn kia.

"Bùm bùm bùm" vài ba âm thanh nổ phát ra khiến chi cả căn lều to lớn ấy b·ốc c·háy rực lên, khiến cho những kẻ cố thủ bên trong phải chạy ra thoát thân. Người gây ra không ai khác là Đoàn Tâm đang đứng trước căn lều kia mà nhìn những con kiến đang chạy ra khỏi tổ.

- Thượng nhân tha mạng, thượng nhân tha mạng!

Bọn chúng đồng loạt hô lên và quỳ xuống bái lạy.



Giết c·hết tiên nhân và hóa Sát Thần g·iết gần như toàn bộ thì ai nhìn vào cũng phải sợ.

- Thôi đi, ta chưa c·hết, quỳ lạy như thế tổn thọ ta mất.

Đoàn Tâm ổn định lại tâm thần mà cất giọng nói.

Một giọng nói trầm ổn và đầy uy nghiêm phát ra nhất thời khiến cho những kẻ đang quỳ lạy kia một phen run rẩy, giờ thì việc sống c·hết là của tên mà bọn chúng đang quỳ lạy chứ không phải bọn chúng nữa. Giết hết hay không tùy thuộc vào Đoàn Tâm nhưng việc hắn làm toàn bộ đã phạm vào nhân quả xấu, nếu không cắt đứt thì tương lai khó đoán mà đi nên tiếng xé gió vang lên vài tiếng v·út v·út. Những kẻ đang quỳ lạy van xin kia kể cả tên trưởng trại đều b·ị c·hém đầu tất thảy.

Đoàn Tâm làm hết mọi việc, không làm gì cả mà đứng đó hồi lâu, hắn đang ổn định lại trạng thái của mình, sát tâm động quá mạnh, bây giờ có lẻ nào khác chạm vào Đoàn Tâm thì hắn sẽ tiếp tục chém g·iết. Tầm vài phút sau thì Đoàn Tâm thở ra một hơi dài, nhân quả hắn cho là xấu đã diệt trừ xong, còn nhân quả chưa biết tốt hay xấu vẫn đang trong căn lều nhỏ kế bên kia.

Lại gần căn lều mà mở ra, hai chị em kia đang lõa thể mà ôm nhau run sợ, Đoàn Tâm chỉ lấy hai bộ y phục mà hắn lấy được từ một căn lều khác thảy vào cho hai chị em kia thay. Sau một lúc thì cũng có hai thân ảnh ủy mị đi ra tuy tóc tai khá rối bù nhưng chung quy lại cũng bớt sợ Đoàn Tâm.

- Đường từ đây xuống thôn chắc hai cô cũng biết nhỉ?

Đoàn Tâm chậm rãi từng lời mà nói.

- Biết...biết...

Hai người vẫn còn khá sợ nên giọng khá ấp úng.

Đoàn Tâm không nói gì mà vẫy tay ra hiệu đi và tiện tay lấy cho hai chị em họ một cây đuốc thắp sáng đường đi. Hai chị em họ vui mừng mà chạy đi nhưng không quên quay người lại cúi người cảm tạ Đoàn Tâm.

Sáng hôm sau trước thôn có hình dâng hai chị em kia chạy về, những người trong thôn dò hỏi một phen thì hai chị em chỉ nói là thần tiên hạ phàm giúp đỡ họ, g·iết sạch những tên sơn tặc. Từ đó trong thôn có giai thoại về một vị thần tiên giúp đỡ thôn qua cơn nạn.

Đoàn Tâm đương nhiên chẳng hay biết, hắn chỉ dọn xác tập trung lại một nơi rồi thiêu hủy sạch sẽ, những đồ có giá trị thì thu lấy còn như những v·ũ k·hí kia thì không cần nên thuận tay chôn hết, cả sơn trại bị đốt hết chốc nơi đây hoang tàn không có sự sống. Xong mọi việc thì Đoàn Tâm không nghỉ mà theo bản đồ tiếp tục đến phúc địa.
— QUẢNG CÁO —