Tiên Lộ

Chương 14: Luyện Đan



Chương 14: Luyện Đan

Qua một mùa đông lạnh giá, khi mọi vật vẫn chìm trong sự lạnh lẽo kinh người, một vài tia sáng chiếu rọi xuống khắp nơi, hoa đua nhau nở rộ khắp chốn, những con vật bắt đầu ra khỏi chỗ ở mà săn mồi. Trong một cái phúc địa cấp hai nhỏ ở trong một khu rừng lớn rậm rạp, nếu không phải có bản đồ chỉ dẫn hoặc có cơ duyên cực lớn thì chẳng có ai mà biết chỗ này. Bên trong phúc địa có một căn lều nhỏ, ánh sáng khôn ngừng được thắp lên để xua tan đi cái lạnh, một bóng người đang lẳng lặng tiếp thêm củi khô để duy trì ngọn lửa, toàn thân mặc chồng chéo nhiều lớp áo chứng tỏ đã trải qua một mùa đông khắc nghiệt.

Không ai khác là Đoàn Tâm, sau khi g·iết được yêu thú cấp hai kia thì làm một trận pháp cơ bản để ẩn giấu đi mảng phúc địa nhỏ này, sau khi kiên trì mà trải qua một mùa đông lạnh giá thì cũng qua đến mùa xuân, số củi khô được Đoàn Tâm thu thập từ rất sớm và bảo quản kỹ càng, ban đầu chếm một phần phúc địa nhưng sau khi mùa đông qua đi thì chỉ còn lại một phần nhỏ.

Công sức chờ đợi của Đoàn Tâm cũng có báo đáp, Cỏ Linh Xuân đã bắt đầu trưởng thành, chỉ cần chờ Cỏ Linh Xuân vươn mình dậy thì có thể thu hoạch mà luyện đan. Đoàn Tâm cũng sau khi mùa đông qua đi thì đào một cái hố nhỏ rồi đổ Lưu Linh Thủy vào tạo thành một hồ nước nhỏ, dựa vào linh khí nồng đậm của phúc địa mà bảo quản lâu hơn.

Mỗi khi qua một ngày của mùa xuân thì Cỏ Linh Xuân lại vươn lên trưởng thành và cũng là lúc Đoàn Tâm hát cả rễ lẫn thân, sau đó phơi qua một đêm. Sau khi thu thập đầy đủ tất cả, cuối cùng thì Đoàn Tâm cũng có thể thi triển thuật luyện đan của mình.

Suốt mùa đông thì ngoài việc canh chừng yêu thú cấp một hoặc kiếm gì đó ăn thì Đoàn Tâm tập trung hết vào luyện đan, ban đầu là các loại đan dược không cấp mà phàm nhân cũng có thể uống, từ từ nâng lên các loại đan dược cấp thấp phổ thông. Từ từ rút được một chút kinh nghiệm điều lửa và kỹ thuật điều chế. Trong thời gian ấy thì Đoàn Tâm làm mẻ nào thì mẻ đấy mười phần thì thành đan mười phần, không có phần nào bị hư hỏng, nếu có thì là do phối thành phần không đúng chứ chuẩn theo đan phương thì tuyệt nhiên không có. Lần này bào chế Trúc Cơ Đan thì Đoàn Tâm đánh liều làm hết mọi nguyên liệu, không chừa lại một phần phòng trừ, nếu đúng như những gì hắn nghĩ thì Trúc Cơ Đan sẽ toàn bộ thành đan.

Hoàng Linh Chi sau khi hái qua một đêm nếu không nhanh xử lý sẽ mất hết dược lực ban đầu. Trước tiên là hái lên, sau đó là rửa sơ qua, do là giống nấm nên phần đầu cắt đi, phần thân cũng cắt làm hai theo chiều dọc. Luộc với nước sôi nửa ngày sau đó để nguội rồi đem đi phơi khô, như vậy sẽ hoàn toàn bảo quản được dược lực của Hoàng Linh Chi. Phần nước luộc hoặc giữ lại làm nước dẫn các loại đan dược hoặc trược tiếp uống sẽ chữa lành các loại nội thương và các v·ết t·hương lẫn vết sẹo dù lớn hay nhỏ sẽ từ từ tiêu tán, trị độc thì ngoài các loại độc hiếm thấy thì hầu như các loại độc phổ thông sẽ chữa được hết.

Cỏ Linh Xuân sau khi hái sẽ rửa sơ qua với nước rồi trực tiếp đi phơi khô, khoảng hai ngày trước khi bào chế. Nếu không bào chế thì có thể làm trà uống, rất ngon, vị ngọt nhẹ từ đầu đến cuối, có thể giải nhiệt vào mùa hạ và một chút ấm người vào mùa đông, giảm căng thẳng và vài loại bệnh liên quan đến đường ruột hoặc dạ dày có thể từ từ khỏi. Phần rễ bào chế Trúc Cơ Đan phải giữ nếu không thì có thể làm chất dẫn để bào chế các loại đan dược khác.

Lưu Linh Thủy thì cho vài giọt vào mỗi viên đan dược, trong khi luyện thì phải xem đan dược thế nào rồi cẩn thận cho thêm vài giọt vào. Sau khi đan thành thì có thể ngâm trong Lưu Linh Thủy để có thể nhanh chóng sử dụng. Khi không có gì thì có thể uống trực tiếp, uống vào có chút ngọt và thanh mát, mọi mệt mỏi sẽ tan biến dần. Nếu nấu trà chung với Cỏ Linh Xuân thì dược lực ngang với nhân sâm trăm năm.

Sau khi đã chắc chắn tập trung hết tất cả các nguyên liệu thì Đoàn Tâm bắt tay vào bào chế, dựa theo đan phương mà làm. Hoàng Linh Chi và Cỏ Linh Xuân cho vào bát, theo tỉ lệ năm phần Hoàng Linh Chi, bốn phần Cỏ Linh Xuân và một phần Lưu Linh Thủy, lấy chày giã nhuyễn tất cả các thành phần, sau một lúc thì thành quả là một thứ màu nâu sệt, nhìn như đất nhưng thoang thoảng một mùi hương ngọt nhẹ, sau đó bỏ vào khuôn tạo hình. Sau một lúc tạo hình sẽ cho ra mười lăm viên đan dược, nhưng trong lúc tạo hình sẽ có tỉ lệ hỏng đan nên từ mười lăm viên giảm xuống năm viên. Lần thứ hai làm y như lần một, lần này Đoàn Tâm đã cố gắng vào kỹ thuật tạo khuôn nên lên được sáu viên. Hai lần là đã dùng sạch số nguyên liệu đã chuẩn bị, chỉ có Lưu Linh Thủy thì còn rất nhiều.

- Khởi lửa!

Đoàn Tâm lấy các hộp gỗ chứa Trúc Cơ Đan thành hình ra, tiến về phía lò luyện đan.

Bỏ năm viên Trúc Cơ Đan vào, dùng Hỏa Thuật tỉ mỉ điều chỉnh nhiệt độ lửa phù hợp, ít nhất là một tay phải thi triển Hỏa Thuật liên tục, nếu không sẽ không thể luyện thành. Trong khi luyện thì đan sẽ có dấu hiệu cháy, khi đó cho Lưu Linh Thủy trung hòa lại nhiệt độ lẫn hình dạng. Cẩn thận điều chỉnh, trong khi thi triển một là đứng làm, hai là ngồi làm nhưng phải thẳng lưng, hơi thở đều đặn tránh thở dốc và hụt hơi, linh khí từ lửa bổ sung liên tục tránh tổn hao nhiệt độ. Đương nhiên nhiệt độ khi luyện đan chỉ dưới rèn sắt, nhiệt độ cao liên tục bắt buộc phải chịu đựng, mọi thứ thừa thải trong khi luyện đan phải bỏ hết, chỉ cần một chút phân tâm sẽ làm cho đan dược ít nhiều sẽ bị tổn hao dược lực và có thể hỏng đan mà cháy thành than.

Luyện đan không phải ngày một ngày hai, chỉ luyện một mẻ năm viên phải mất hai ngày, trong hai ngày này thì Đoàn Tâm luôn tập trung vào luyện đan, dù cho là đói rã rời hay là khát khô cả họng cũng không thèm mà để ý. Sau hai ngày liên tục thì đã xong, năm viên Trúc Cơ Đan vừa vặn thành đan tất cả, việc này mà truyền ra bên ngoài thì có thể gây nên một hồi chấn kinh toàn bộ tu tiên giới vì luyện Trúc Cơ Đan một lúc năm viên thì thành công hai viên thì đã là rất may mắn.

Trúc Cơ Đan mang một màu sắc tím và một mùi hương ngọt nhẹ, hiện Đoàn Tâm không vội sử dụng nên không ngâm qua Lưu Linh Thủy mà để vào hộp gỗ bảo quản. Trúc Cơ Đan thường dược tính duy trì đến trăm năm nên không lo lắng. Sau khi nghỉ ngơi qua một ngày, để cho sinh lực lẫn pháp lực hồi phục thì mới tiếp tục luyện đan, trong thời gian một ngày nghỉ ngơi thì Đoàn Tâm có sử dụng một vài đan dược hồi phục linh lực lẫn sức lực.

Sau khi tịnh dưỡng và hồi phục, Đoàn Tâm tiếp tục công cuộc luyện đan, lần này là sáu viên nên thời gian theo đó mà tăng lên theo, tuy số lượng chỉ tăng một viên nhưng thời gian lại tăng lên hai ngày, lúc trước chỉ hai ngày là Đoàn Tâm đã mệt rã rời, bây giờ là bốn ngày, nhưng hắn không chút lo sợ mà ngồi xuống truyền lửa vào.

Qua ngày thứ nhất, mọi thứ vẫn cứ như cũ, sinh lực của Đoàn Tâm đang ở đỉnh phong nên vẫn chưa thấm mệt, tuy tay có hơi mỏi nhưng vẫn cầm cự được. Ngày thứ hai qua đi, sinh lực đã hao gần nữa, toàn thân lúc này bây giờ nếu bị kẻ khác đánh lén thì ắt hẳn sẽ không có chút phản kháng. Ngày thứ ba đến, dấu hiệu mệt mỏi đã xuất hiện trên khuôn mặt của Đoàn Tâm, mồ hôi đổ liên tục xuống nhưng Đoàn Tâm vẫn không có hành động, tay vẫn dùng Hỏa Thuật mà truyền vào lò luyện, đôi lúc sẽ cho vài giọt Lưu Linh Thủy vào trong. Ngày thứ tư, sinh lực đã hao gần cạn, hôm nay cũng là ngày cuối cùng và cũng là thời gian mà Đoàn Tâm yếu nhất, thân thể đã thấm mệt, tay đã bắt đầu run rẩy nhưng Đoàn Tâm vẫn cứ như không thấy mà tiếp tục. Sau bốn ngày miệt mài thì đan đã thành, một mùi hương ngọt nhẹ phản phất khắp phúc địa tỏa ra.
— QUẢNG CÁO —