Tiên Lộ

Chương 20: Tàn Nhẫn



Chương 20: Tàn Nhẫn

Sau vài tháng bôn ba, Đoàn Tâm đã rời khỏi tầm ảnh hưởng của Đoàn gia, tiếp đó là hắn gia nhập hội nhóm tán tu Trúc Cơ để có chỗ kiếm sống, dù sao một kẻ như hắn mà không có tiền thì cũng không tiện, mặc dù có hơn vạn linh thạch hạ phẩm bên người, đủ để làm cho các tán tu khác thèm thuồng nhưng với tính toán của Đoàn Tâm thì chỉ đến Trúc Cơ hậu kỳ là hết sạch, chưa kể hắn còn có kế hoạch giúp cho hai con rối của mình lên Trúc Cơ để có thể ba người liên thủ tạo lợi thế khi chiến đấu.

Tu tiên giới có bốn phe: Thánh địa, môn phái, gia tộc và tán tu. Các môn phái và gia tộc thì cạnh tranh với nhau từ rất lâu, còn tán tu thì ít người có thể thống nhất, chỉ có Thánh địa Thiên Hoang chiếm lĩnh một vùng rộng lớn, có tiếng nói nhất vì có tận hai Hóa Thần kỳ đại tu sĩ trấn giữ, dưới có gần mười hộ pháp Nguyên Anh hậu kỳ và các thủ vệ Kết Đan. Do đó mảnh đất rộng lớn này lấy luôn tên Thánh địa làm tên. Bên ngoài có Đại Hải bao lấy, bên kia Đại Hải được kể lại là có thêm một đại lục nữa thay vì chỉ có Thiên Hoang đại lục, nhưng thông tin về đại lục kia thì rất ít, chỉ biết bên kia là thế giới riêng của ma đạo.

Đoàn Tâm từ phía nam đại lục là chỗ của Đoàn gia, sau vài tháng di chuyển thì gần đến phía đông nam, chỗ ảnh hưởng của Phong gia. Đoàn Tâm gia nhập Tán Tu Hội, là nhánh chính của Đăng Tiên Sơn. Lập ra để cho các tán tu có tài nguyên trao đổi hay giao lưu với nhau, chỉ cần không phải là người của các thế lực trên thì có thể gia nhập. Đoàn Tâm lấy cái tên Tư Không Phong Nam mà gia nhập, với tu vi Trúc Cơ của hắn đương nhiên sẽ được đối đãi rất tốt. Với tán tu thì không như các gia tộc hay môn phái, tán tu chiếm số lượng đông nhất là Luyện Khí kỳ với hơn vạn tu sĩ, tiếp đến là Trúc Cơ kỳ với vài nghìn tu sĩ, Kết Đan kỳ thì chỉ có vài trăm tu sĩ còn Nguyên Anh thì mấy lão ấy không màn đến mấy chuyện như vậy, thường sẽ tìm một chỗ nào đó vắng vẻ để lập động phủ rồi ẩn cư, nếu không có chuyện quan trọng thì chẳng ra khỏi động phủ.

Đoàn Tâm trong thời gian mấy tháng này cũng đọc rất kỹ bộ công pháp của Thi Âm Môn, hắn cũng biết được cách để kết thành kim đan, là tán công. Bằng cách tán đi vài phần công lực của mình, tuy tu vi sẽ giảm nhưng đổi lại khi lần nữa hấp thu linh khí thì linh lực hóa lỏng sẽ tinh thuần hơn, nhờ vào đó mà tăng tỉ lệ kết thành kim đan, trở thành Kết Đan kỳ tu sĩ. Kế hoạch của Đoàn Tâm là giúp hai con rối lên Trúc Cơ kỳ, sau đó tán công khiến tu vi giảm xuống Luyện Khí kỳ tầng một, lần nữa tu luyện, bình cảnh khi từ Luyện Khí kỳ đột phá Trúc Cơ kỳ cũng không còn do linh lực hóa lỏng khi tán công vẫn sẽ còn ở đan điền, khi Trúc Cơ thì lượng linh lực ấy sẽ từ đan điền tiếp tục lưu chuyển. Nhờ vào hai con rối đã Trúc Cơ thì Đoàn Tâm sẽ ít bị phiền toái khi bị thụt lùi tu vi.

Một khu rừng rậm rạp ở một nơi nào đó, nơi đây hiện chỉ mới vào mùa hạ, không khí vẫn còn khá mát mẻ, chỉ có điều là nắng khá gắt, bù lại những tán cây ở đây đã che hết những ánh nắng kia, nên vẫn khá mát mẻ, tuy vậy nhưng vẫn phải cẩn thận các con vật hoang dã ở đây, đặc biệt là hổ.

- Ôi, là đây sao?

Một thiếu niên với bộ lam y chỉnh tề.

Thiếu niên ấy theo bản đồ phúc địa mà đi đến đây, giao dịch từ một tu sĩ cùng giai Luyện Khí kỳ với giá khá cao, gần như toàn bộ tài sản mà hắn tích góp được.

- Huyên Nhi, nàng chờ ta, ta sắp có thuốc chữa trị cho nàng rồi!

Thiếu niên ấy hào hứng vào bên trong khu rừng này, thiếu niên ấy không biết được rằng sau lưng hắn có một tên hắc y nhân thần bí đang âm thầm bám theo. Thiếu niên tuy hào hứng bước đi nhưng vẫn cẩn trọng lấy ra thanh kiếm cầm trên tay, một là để bảo vệ khi có chuyện, hai là dọa rắn với phát quang bụi cỏ tạo ra đường đi. Hắc y nhân kia vẫn bám theo, đu trên những cành cây cao mà theo sát.

- Hy vọng phường thị kia không lừa ta, với bệnh tình của Huyên Nhi thì chỉ có mấy loại linh thảo này mới có thể.



Thiếu niên lam y nôn nóng, mỗi bước đi càng bước càng nhanh.

Trên đường đi, thiếu niên đó có g·iết vài con thú hoang cản đường, thiếu niên càng đi càng nôn nóng, chốc đã phóng đi như bay, tốc độ nâng lên hết mức. Đến một cái cửa hang lớn, thiếu niên cẩn thận dò xét, thấy đúng như trong bản đồ, thiếu niên hào hứng, hơi thở trở nên nhanh hơn.

- Vị đạo hữu đây đang tìm kiếm vật gì sao?

Hắc y nhân ấy xuất hiện, đứng trên một cành cây nói.

Thân hình hơn bốn thước một chút, toàn thân phủ một lớp hắc y và một chiếc mặt nạ gỗ không nhìn thấy dung mạo.

- Ngươi là ai?

Thiếu niên lam y hô to.

- Ta là ai? Không quan trọng, chỉ có điều ta cần cái phúc địa này hơn đạo hữu, nếu đạo hữu có lòng nhường lại thì năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm này là của đạo hữu.

Hắc y nhân ấy ra điều kiện.

Bản đồ phúc địa cấp hai này giá thị trường cũng chỉ loanh quanh nghìn linh thạch hạ phẩm trở xuống, với điều kiện này thì rất béo bở.

- Không thì sao?



Thiếu niên lam y động lòng một chút nhưng kiên quyết không để vụt mất, thiếu niên sẽ sẵn sàng liều mạng nếu tên hắc y nhân này động thủ.

- Hầy, ta quả thật không giỏi trong đàm phán.

Hắc y nhân kia thở dài.

Chốc thân ảnh ấy biến mất, thiếu niên lam y kia theo bản năng mà thủ thế, sẵn sàng liều mạng. Thiếu niên ấy không nhìn rõ tu vi của tên hắc y nhân này nên rất cảnh giác. Chốc một bàn tay vụt lao đến, thiếu niên nhanh chóng đỡ lấy và lui ra, hắc y nhân ấy thu tay lại, thân ảnh nhanh chóng lần nữa biến mất, sau đó lại hiện ra đánh một quyền rồi lại biến mất.

Với tu vi chỉ ở Luyện Khí kỳ với không có nhiều pháp khí mạnh mẽ, thiếu niên lam y nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể đỡ lấy chứ không thể đánh lại. Hắc y nhân cứ thoắt ẩn thoắt hiện khiến cho thiếu niên không biết đâu mà lần. Bỗng nhưng xuất hiện ra hai hắc y nhân, nhưng lại đeo mặt nạ sắt, hai hắc y nhân ấy tóm và khóa chặt hai tay và chân của thiếu niên lam y. Hắc y nhân với mặt nạ gỗ hiện ra, từ từ tiến lại chỗ thiếu niên kia.

- Ây da, ta ít kiên nhẫn lâu lắm, giờ ra điều kiện lần nữa nhé, ta không phải kẻ hớt tay trên. Một là c·hết ở đây, hai là lấy năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm rồi có thời gian một ngày để cút khỏi đây. Chọn đi!

Hắc y nhân đeo mặt nạ gỗ kia tiếp tục ra điều kiện.

Với năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm kia thì thiếu niên sẽ không lo thiếu thốn tiền bạc nhưng những linh thảo có thể cứu lấy người thiếu niên ấy yêu lại không có, thiếu niên ấy không nỡ nhìn người mình yêu c·hết đi trong sự bất lực của chính mình.

- Hầy, lâu thế?

Hắc y nhân đeo mặt nạ gỗ ấy thấy rất lâu mà thiếu niên lam y không mở miệng, thở dài một cái rồi gỡ mặt nạ gỗ ấy ra.

- Ngươi!...



Thiếu niên ấy nhìn thấy khuôn mặt của hắc y nhân liền kinh hãi.

- Sao? Bất ngờ à?

Hắc y nhân ấy là Đoàn Tâm.

- Tư Không Phong Nam, ngươi lại giở trò đê hèn này?

Thiếu niên thất kinh.

- Giờ ta g·iết ngươi, không ai biết cả, chỉ có quỷ thần mới biết, nhưng họ cũng không thể ngăn cản ta, đúng không?

Đoàn Tâm thản nhiên nói.

- Chọn đi, ta mất kiên nhẫn rồi đấy.

Đoàn Tâm tiếp tục nói.

- Hầy, bẻ gãy cổ hắn, đừng làm hắn c·hết lâu.

Đoàn Tâm lại chờ rất lâu nhưng chỉ để lại cho hắn là ánh mắt hận thù vô tận, thở dài rồi ra lệnh cho hai con rối kia.

Đoàn Tâm giật lấy tấm bản đồ, từ từ tiến vào bên trong. Ngay lúc Đoàn Tâm đi vào trong, hai con rối bắt đầu dùng sức, thiếu niên kia chỉ có thể dùng ánh mắt đầy hận thù và vô số các câu nguyền rủa đến Đoàn Tâm. "Rắc" âm thanh vang lên cũng là lúc thiếu niên kia c·hết, đầu thiếu niên bị bẻ ngược ra phía sau, chưa mất đến một giây.

Thế gian này là vậy, chỉ có tàn nhẫn mới có thể tồn tại, từ cổ chí kim, để sống sót thì con người phải tàn nhẫn với thú hoang để lấy thịt mà có thể tồn tại, phải tàn nhẫn với chính đồng loại để tiếp tục tồn tại, phải tàn nhẫn mới có thể thiết lập trật tự đấy là quy luật. Phải tồn tại bằng mọi cách dù có phải đánh đổi thứ gì đi chăng nữa.
— QUẢNG CÁO —