Tiên Lộ

Chương 19: Tư Không Phong Nam



Chương 19: Tư Không Phong Nam

Đoàn Tâm đến gần xác của Phong lão, cẩn thận dò xét vì hắn không chắc chắn lão hồ ly này còn dấu chiêu bài nào nữa. Lúc lâu sau Đoàn Tâm lấy được một cái túi trữ vật màu xám, do là túi cấp thấp nên chỉ cần cho thần thức vào và động ý niệm một lần là có thể nhìn thấy bên trong.

Trong túi trữ vật của Phong lão gồm: một vạn linh thạch hạ phẩm, hai thanh kiếm thuộc tính Kim, ba tấm Hỏa Bạo Phù, tám viên Tịnh Linh Đan, một quyển sách có ghi Thi Âm Thuật, một quyển Luyện Rối Thuật và vài loại linh thảo mà Đoàn Tâm chưa biết.

Thu hoạch lần này khá lớn, Đoàn Tâm cảm thấy hài lòng khi mạo hiểm hôm nay. Đoàn Tâm lấy ra quyển Luyện Rối Thuật, tò mò đọc qua. Sau vài phút đọc sơ bộ, Đoàn Tâm vẻ mặt hứng thú nhìn hai con rối ở bên kia. Vì Phong lão là chủ nhân của hai con rối và chưa thiết lập cấm chế nên khi chủ mất thì hai con rối sẽ mất đi tri giác, là một khúc gỗ không hơn không kém, chứng tỏ rằng thuật pháp này đã lấy đi bảy - tám phần Hồn Huyết, có khi là chín phần.

Đoàn Tâm lại gần hai con rối kia, là rối được luyện từ người, hắn cẩn thận tháo mặt nạ sắt kia ra. Hai khuôn mặt hiện ra, tuy đã bị hủy dung vài phần nhưng vẫn ngộ ra đại khái.

- Lão già này, thật không có tình người!

Đoàn Tâm nhìn hai khuôn mặt, sau đó nhìn lại t·hi t·hể của Phong lão rồi thốt lên.

Hai con rối là hai người con của Phong lão. Là Đoàn Thiên và Đoàn Phong, hai người tất cả đều là tứ thuộc tính linh căn. Tuy không biết là loại linh căn nào nhưng là ngụy linh căn nên chẳng ai để ý, do có cha là cung phụng cho trưởng tộc nên chẳng có ai trước mặt mà khinh bỉ hai người.



Không biết chuyện gì nhưng theo lời kể của nhiều người thì hai anh em này đã hy sinh trong lúc chiến đấu với ma đạo xâm lấn mười mấy năm trước. Hai người được chính trưởng tộc khắc tên trên bia mộ để tưởng nhớ.

- Không ngờ lão già này lại sử dụng hai người họ để luyện rối.

Đoàn Tâm vẻ trách móc nói.

Tu tiên giới vốn khốc liệt và tàn nhẫn, dù cho là máu mủ ruột thịt hay tri kỷ trăm năm cũng có thể quay đầu bất cứ lúc nào. Con người ai cũng s·ợ c·hết, chỉ là ít hay nhiều, khi lâm vào đường tử thì cũng sẽ có đường sinh để thoát, lúc đó bản chất con người mới được bộc lộ rõ ràng, mỗi người có vô số chiếc mặt nạ để đeo lên, người này một khuôn mặt hiện ra khác, người kia là một khuôn mặt khác, làm sao để tất cả đem lòng tin tưởng của mình giao phó.

Chuyện huynh đệ tàn sát, phụ tử hay mẫu tử độc ác với nhau cũng có rất nhiều tuy cũng có những người yêu thương máu mủ ruột thịt hay kính trọng tình cảm nhưng là số ít. Có những người nhìn vẻ ngoài lãng tử thư sinh nhưng tâm địa ác độc, có những người vẻ bậm trợn hống hách nhưng tâm tính rất tốt, tất cả hiện lên một vẻ trái ngược với góc nhìn chính diện của chúng ta. Như câu "Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong" vẻ bề ngoài chưa chắc đã hiện lên tất cả. Họ muốn ta nhìn cái gì của họ thì ta mới thấy, còn những thứ họ không muốn cho thì đương nhiên ta chẳng thể nào biết được.

Chuyện tu tiên giới cũng như giới tục, chỉ có khác là được phóng đại lên gấp nhiều lần. Đụng đến lợi ích của nhau thì mới có thể thấy được sự tàn bạo của tu tiên giới. Những kẻ mạnh coi kẻ yếu như quân cờ mà điều khiển, họ bảo vệ ta thì chỉ là chưa phải lúc hy sinh, đến lúc thì họ chỉ việc phẩy tay áo ngó lơ là xong chuyện.

- Chậc chậc, Phong lão, dù sao ta với ngươi cũng xem như người thân trong gia tộc, để ta tiễn ngươi thêm đoạn dù biết ngươi đã hồn phi phách tán.



Đoàn Tâm tặc lưỡi, sau đó dùng Hỏa Thuật t·hiêu r·ụi thân thể của Phong lão, tất cả đều hóa tro bụi.

Sau đó Đoàn Tâm thay đổi kế hoạch, dành ra vài ngày trong căn mật thất bằng đá để đọc những công pháp của Thi Âm Môn.

- Tuy giờ hai người đã không phải hai người, linh hồn đã bị lão ta luyện hóa thành sức mạnh của lão nhưng giờ bỏ lại hai ngươi cũng tiếc.

Đoàn Tâm sau vài ngày đọc kỹ công pháp thì quyết định tu luyện bôn ma công này.

Đoàn Tâm dùng máu của mình quẹt lên mặt của hai con rối, sau đó theo hình vẽ được vẽ trong quyển sách mà vẽ theo. Sau đó tiến hành luyện rối thay chủ, chưa mất đến một ngày đã xong. Giờ hai con rối là một phần của Đoàn Tâm, không sai, hắn đã luyện lên cao tầng của Luyện Rối thuật là Thân Ngoại Hóa Thân nhưng do hạn chế tu vi và thần thức chưa đủ mạnh nên chỉ có thể làm với một con rối.

Ngoài cái túi trữ vật thì Đoàn Tâm cũng tìm thấy được thêm một cái túi nữa, cái này màu đen và không thể trữ được vật vì bên trong có hàn khí rất lạnh. Sau khi đọc Thi Âm Thuật thì mới biết đây là túi trữ thi, chứa hàn khí bảo quản t·hi t·hể chưa luyện hóa, nếu đã luyện hóa thì vẫn có thể trữ được. Đoàn Tâm theo Phong lão mà xùy xùy hai cái, hai con rối liền tự thu nhỏ rồi bay vào bên trong. Túi trữ thi được khắc một phù văn giả vật bên ngoài, nếu tự ý xâm nhập bằng thần thức thì chỉ thấy vài cái đồ vật tu sĩ linh tinh không đánh tiền.

Đoàn Tâm theo lối cầu thang trong căn mật thất mà đi lên, khi mở cửa ra ngoài thì mơi phát hiện căn mật thất này được xây ngay dưới Tàng Kinh của gia tộc. Đoàn Tâm cẩn thận rời khỏi đây. Sau một lúc thì mới rời khỏi Tàng Kinh, giờ dùng pháp khí mà bay đi tuy có thể nhanh chóng rút ngắn được khoảng cách nhưng lại có thể kinh động đến một số người. Đoàn Tâm đi bộ đến mộ của cha mẹ mình, quỳ xuống trước mộ phần của hai người, sau đó dập đầu ba cái, bày tỏ thành ý sau đó trở về nhà. Đoàn Tâm thu dọn hết đồ đạc và nhanh chóng rời khỏi gia tộc.



Vì hạn ra bên ngoài của minh vẫn còn cho nên Đoàn Tâm không mất quá nhiều thời gian để rời khỏi đây. Sau khi rời khỏi gia tộc, Đoàn Tâm nhanh chóng ngự pháp khí và dùng hết sức nâng tốc độ lên tối đa mà bay đi. Chạy hết một ngày liên tục, hấp thu gần trăm viên linh thạch hạ phẩm mơi có thể miễn cưỡng ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của gia tộc.

- Ta giờ phải thay tên đổi họ.

Đoàn Tâm khi ngồi nghỉ ngơi trong một cánh rừng thì suy nghĩ.

- Giờ ta không cha, không mẹ, không thân phận vì có xưng Đoàn gia thì cũng bị gia tộc t·ruy s·át, không có nơi để về nên chọn họ là Tư Không. Muốn như cơn gió mà tự do đi đây đi đó nên là Phong, sinh ở phía nam nên lấy luôn là Nam. Hợp nhất lại là Tư Không Phong Nam, vậy đi.

Đoàn Tâm thay tên đổi họ thành Tư Không Phong Nam.

- Hai con rối kia tuy trước đó tên là Đoàn Thiên và Đoàn Phong nhưng vẫn phải đổi, Tư Không Nhất và Tư Không Nhị đi.

Đoàn Tâm vỗ vào túi trữ vật, suy nghĩ, sau đó quyết định tên.

Đoàn Tâm không giỏi trong việc đặt tên nên như vậy cũng được và hắn khá thoáng trong việc đặt tên, không cầu kỳ hay ý nghĩa sâu xa.

Về Đoàn gia thì sau vài tháng kể từ lúc Đoàn Tâm trốn khỏi đó, sự việc đã đến tai tộc trưởng Đoàn Ngự Long, lão ta vẻ khá tức giận một phần là vì có kẻ đã trốn khỏi gia tộc, một phần là tri kỷ của lão là Đoàn Thiên Phong đ·ã c·hết, vì hai người có một loại linh phù có thể cảm ứng với nhau nhưng khi Phong lão mất thì linh phù bị bức tường trong đấy nhốt lại nhất thời không thể truyền ra, sau khi theo Đoàn Tâm rời khỏi thì nhanh chóng bay đi, với thần thức còn non nớt như Đoàn Tâm thì không thể cảm ứng được, nếu có thể thì hắn trong khắc thiêu hủy Phong lão thì đã một tay bóp nát linh phù. Đáng lẽ chỉ trong tức khắc thì lão tộc trưởng sẽ cảm ứng được nhưng vì lão ta đang bế quan và có rất nhiều cấm chế xung quanh khiến linh phù chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Lão tộc trưởng Đoàn gia ra lệnh cho toàn tộc nhân nếu thấy hay có tin tức của Đoàn Tâm thì phải t·ruy s·át hoặc tìm đồng tộc để liên thủ t·ruy s·át. Bây giờ nếu Đoàn Tâm lộ ra thân phận thì hắn đi đến đâu trong mảnh đất này thì cũng có tộc nhân t·ruy s·át.
— QUẢNG CÁO —